Lâm Minh Kiều sợ hết hồn: “Tớ chọc gì cậu sao?”

“Cậu không chọc tớ, chẳng qua là bẫy tớ, cái hố này quá sâu rồi đó!” Khương Tuyết Nhu không khống chế được mà hét ầm lên: “Hoắc Anh Tuấn căn bản không phải là cậu của Lục Thanh Minh! Cậu nhận nhầm người rồi, chi hai à!”

Lâm Minh Kiều: “. Không thể nào đâu?”

“Tớ hôm nay đã thấy cậu của Lục Thanh Minh, là Lương Duy Phong, trước đó vài ngày tớ mới vừa nhận công trình biệt thự ở khu dân cư Thủy Sinh.” Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt: “Rốt cuộc là cậu bị cái gì mà nhận nhầm người vậy hả chị hai?”

“…”


Lâm Minh Kiều cũng run lẩy bẩy, không hiểu làm sao mà cô ấy lại nhận lầm người, rõ ràng là do chính anh trai cô ấy nói vậy mà.

Nửa giờ sau, Khương Tuyết Nhu nhanh như chớp xuất hiện trước mặt cô ấy.

Lâm Minh Kiều đã tạm thời mượn được một cái nón sắt: “Nói xong có thể đánh, nhưng tuyệt đối không đánh trên mặt.”

Khương Tuyết Nhu vẻ mặt không cười: “Tớ không đánh mặt cậu, tớ có thể ôm cậu cùng nhảy xuống sông không?”

Lâm Minh Kiều ôm một bộ mặt ủy khuất đến đáng thương.

“Mới vừa rồi tớ kiểm điểm lại trong ba mươi phút, hồi tưởng lại lúc ấy anh trai tớ chỉ tay vào một hình ảnh bảo đây là cậu của Lục Thanh Minh, lúc ấy có hai người đàn ông đứng chung một chỗ, một người là Hoắc Anh Tuấn, lúc ấy anh ta nhìn rất mạnh mẽ, rất vương giả.”

“Cho nên cậu tự động liền tự cho rằng anh ta là cậu của Lục Thanh Minh, có phải không?” Khương Tuyết Nhu cười nhạt chặn đứng lời cô ấy.

Lâm Kiều Minh cúi đầu cắn ngón tay út: “Chẳng lẽ không đúng sao, người đàn ông bên cạnh anh ta khí chất thật không thể so sánh được…

“Lúc ấy người bên cạnh anh ta là người này có phải không?”

Khương Tuyết Nhu lấy hình ảnh của Lương Duy Phong từ trong điện thoại ra, đó là hình ảnh ngày đầu thi công biệt thự, cô vô tình chụp được.

Hồ, lúc ấy không chú ý đến.” Lâm Minh Kiều cau mày nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Hình như có hơi giống, đúng, là anh ta. Anh ta là cậu của Lục Thanh Minh hay sao?”


Khương Tuyết Nhu đau tức ngực. “Chị hai à, cũng bởi vì ảo giác của cậu, cũng làm cuộc hôn nhân của tớ lỗ vốn rồi! Làm sao cậu biết tớ mấy ngày nay chịu đựng thế nào?”

“Tớ mỗi ngày đều bị cái tên độc mồm độc miệng Hoắc Anh Tuấn đó làm cho thần kinh rồi, phải giúp anh ta giặt giũ, nấu cơm, làm ẩm giường như bảo mẫu!”

“Mỗi khi tớ không chịu được thì lại tự nói với chính mình, phải trở thành mợ của Lục Thanh Minh, kết quả lại là nhầm người, cậu!”

Lâm Minh Kiều áy náy tự trách mình.

Khương Tuyết Nhu đỏ mắt: “Cho nên tớ không chỉ là lỗ, mà còn là từ ban đầu đã thua thiệt”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Lâm Minh Kiều yếu ở nói: “Bằng không… tớ đem anh tớ đến cho cậu tính sổ.”

Khương Tuyết Nhu nói: “Cậu gài bẫy tớ còn không đủ, đến cả anh cậu. Bỏ đi, ban đầu đơn thuần chỉ là chỉ cho tớ xem, tớ hão huyền muốn trở thành mợ của anh ta để trả thù bọn họ, tớ đã suy nghĩ kĩ rồi, có thể do đời trước tớ là người xấu làm nhiều chuyện ác.”

“Cậu đừng nói như vậy, đúng rồi, không phải trước đây hai ngày cậu bảo ông chủ biệt thự đó đối với cậu có chút tình ý sao? Đi một vòng lại thành ra anh ta chính là cậu của Lục Thanh Minh. Cậu của anh ta cũng đã sớm có cảm tình với cậu rồi, chị em tốt, cậu có thể lật ngược tình huống được rồi.” Lâm Minh Kiều vỗ vai khích lệ cô.

“Đừng nói, cậu càng nói tớ càng muốn khóc.”

Khương Tuyết Nhu ngửa mặt lên trời thở dài: “Lương Duy Phong tính cách so với Hoắc Anh Tuấn tốt hơn nhiều, nếu ban đầu không nhận lầm người thì bọn tớ sẽ hạnh phúc viên mãn.


“Không sao, hai người còn có cơ hội.”

“Cơ hội gì, ở cục đã có ghi chép tớ là người đã kết hôn, hơn nữa nhà họ Lương sao có thể chấp nhận song hôn mà từ trước đến nay chưa có.” Khương Tuyết Nhu khoát tay: “Bây giờ tâm tư của tớ là kiếm tiền, không còn dám nghĩ đến chuyện tình cảm.”

“Vậy cậu phải ly hôn Hoắc Anh Tuấn.” Lâm Minh Kiều thận trọng nhắc nhở.

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, đúng rồi, chuyện này phải mau chóng giải quyết.

“Lỡ như anh ta sẽ không đồng ý ly hôn với cậu thì sao?”

“Làm sao có thể, không chừng anh ta sẽ vỗ tay ăn mừng vì sẽ bỏ được tớ.” Khương Tuyết Nhu cười khổ.

- ----------------------