Giọng nói của Tần Lam rõ ràng vang vọng, vẻ mặt lại lạnh lùng mà đẹp đẽ.

“Đầu sỏ gây tội sao?”
Khương Vân Tử theo bản năng hỏi ra tiếng.

Không chỉ có Khương Vân Tử, mọi người ở trong Tâm Duyệt trà lâu cũng chưa thể nào hiểu được Tần Lam đang suy nghĩ cái gì.

“Cái gì là đầu sỏ gây tội? Đầu sỏ gây tội không phải Khương Tử Vân sao? Là sao vậy Quân đại tiểu thư, có thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta như vậy sao?”
“Không phải là vậy à? Nên để Khương Vân Tử quỳ xuống dập đầu nhận sai mới đúng chứ.



“Cảm giác sau lần bị thương này tính tình của Quân đại tiểu thư tốt hơn không ít đó.


Mọi người nhỏ giọng thì thầm.

Tần Lam làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Khương Vân Tử nói: “Khương nhị tiểu thư, ta nhận lời xin lỗi của ngươi, nhưng không phải có nghĩa ngươi sẽ không sao cả, chỉ có thể nói ta sẽ không truy cứu ngươi, nhưng còn Quân gia…”
Giọng của Tần Lam hơi ngập ngừng.

Lông mày của Khương Vân Tử run rẩy.

“Còn cả Huyền vương gia nữa, bản thân dùng hắn làm tiền đặt cược, đây là mạo phạm, ta đã chịu trừng phạt, nói vậy bên phía Huyền vương gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, nếu không ngươi cũng sẽ không sợ đến nỗi không dám thừa nhận.


Nghe Tần Lam nói vậy, Khương Vân Tử theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phái Tiêu Phong Hàn, thì thấy vị Huyền vương gia cao cao tại thượng này tựa hồ có phát ra một tiếng ha nho nhỏ, hắn đeo mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng ánh mắt của hắn có vẻ là dừng trên người của Tần Lam.

Rõ ràng là trong lòng Khương Vân Tử rất sợ hãi Tiêu Phong Hàn, sắc mặt càng tái nhợt đi mấy phần.


“Nếu ngươi có thể bắt được tên đầu sỏ gây tội này, ta có thể đảm bảo Quân gia sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, còn về Huyền vương gia bên kia cũng có thể hạ thủ lưu tình với ngươi, dù sao ngươi cũng là người bị lợi dụng, ngươi nói phải không?”
Tần Lam lại nói.

Khương Vân Tử thực sự không ngờ tới Tần Lam sẽ bỏ qua cho nàng ta, cũng đã nói ra lời sẽ không để Quân gia truy cứu nàng ta, khiếp sợ đến nỗi thậm chí không biết bản thân mình nên nói gì.

“Ta không biết đầu sỏ gây tội là ai thì sao?”
Khương Vân Tử cúi đầu, nói ra lời thật lòng.

Tần Lam nhẹ run rẩy một cái, ánh mắt của nàng lướt qua gương mặt của Khương Vân Tử, lại nhìn về phía nha hoàn đang cúi đầu co ro, mím cánh môi nói: “Trên đời này cho dù là bất kỳ chuyện gì cũng sẽ đều để lại dấu vết, cho dù là âm mưu gì đi nữa cũng đều sẽ để lại sơ hở, ngươi có thể nghĩ lại từ đầu, tất cả bắt đầu không đúng từ đâu, nha hoàn trung thành tận tâm của ngươi vì sao lại khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh này, nàng ta thật sự là vô tâm hay là vẫn luôn muốn hại ngươi vạn kiếp bất phục?”
Theo lời của Tần Lam, trong lòng Khương Vân Tử giật thót một cái, theo bản năng nhìn về phía Thu Nguyệt còn đang nức nở.

“Tiểu thư…”

Thu Nguyệt khóc đến nỗi đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ cho dù có chết cũng chân thành với nàng ta.

Nhưng là vừa nghĩ đến chuyện mà nàng ta đã làm ra, Khương Vân Tử cảm thấy hoảng hốt như thể không hề quen biết nha hoàn này, trong ấn tượng của nàng ta, Thu Nguyệt đúng thật là chân thành, nhưng là lá gan không phải là rất lớn, càng không phải là loại nha hoàn có thể tự tiện làm việc, cho nên lúc này đây nàng ta nói là chính mình tự làm, nàng ta mới cảm thấy không đúng.

Thu Nguyệt đã đi theo bên cạnh mình bao nhiêu năm rồi? Mười năm, Hay là tám năm nhỉ? À, đúng rồi… Nàng ta nhớ rồi, Thu Nguyệt hình như là nha hoàn trên danh nghĩa mà mẫu thân đã giao cho nàng ta.

Quân Phi Yến nói không sai, nàng ta thật ra chỉ là con gái của vợ lẽ, mẫu thân của nàng ta vốn dĩ chỉ là người phụ nữ bán rượu, được phụ thân coi trọng sau đó mới đưa về phủ, nhưng mẫu thân của nàng ta kia lại là một người không tốt số, khi sinh nàng ta thân thể đã bị thương, không đến mấy năm thì đã mất rồi.