Nàng nhớ lại tuổi thơ của mình, mẫu thân của nàng ngày ngày sống trong sợ hãi, cả ngày thở dài, nhìn nàng với ánh mắt căm hận, hận tại sao nàng không phải là con trai, mỗi khi mất kiểm soát sẽ tùy tiện ném bất cứ thứ gì trong tầm tay về phía nàng, khi tỉnh lại sẽ ôm lấy nàng mà khóc lóc nói lời xin lỗi.

Tuổi thơ của nàng bất hạnh cho đến khi mẹ nàng qua đời và dì của nàng đưa nàng đi.

Ban đầu nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng không ngờ rằng dì của nàng lại đối xử tốt với nàng đến như vậy, cho nàng học đàn, chơi cờ, thư pháp, hội họa,… dần dần nàng cũng quên mất rằng mẫu thân của nàng chỉ là một ca kỹ thấp kém.

Con người khi rơi vào trong tình cảnh tuyệt vọng, đầu óc họ sẽ trở nên thông minh lạ thường.

Nàng nhìn Thu Nguyệt trước mắt, lúc này tất cả sợi dây cuối cùng cũng đã kết nối lại với nhau, nàng nhớ lại một số chi tiết mà nàng đã bỏ qua.

“Nửa tháng trước, khi ta đến Trang Vân Các, chính Thu Nguyệt là người xúi giục ta đánh cược với ngươi, lúc đó nàng nói không hiểu ngươi, muốn ta dạy cho ngươi một bài học…”
Khương Vân Nhi nhìn Thu Nguyệt, sắc mặt khó coi nói.


Nàng nhớ ra, lúc ở Vân Trang Các nàng bởi vì một hộp phấn má mà tranh giành với Quân Phi Yến, Phi Yến luôn luôn độc đoán, đã muốn thì nhất định phải có được, nàng nói hộp phấn má đó là nàng nhìn thấy trước, nhưng Quân Phi Yến đã ném bạc lấy nó đi, nàng cực kỳ tức giận.

Khi đó chính Thu Nguyệt đã ở bên cạnh nàng đề cập đến chuyện Huyền Vương gia đang ở Ngọc Tuyền…
Đầu nàng nóng lên, Quân Phi Yến phấn khích đến mức chấp nhận thử thách.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, mọi thứ dường như đã được sắp đặt từ trước.

“Tiểu thư, đều là lỗi của nô tì, đều là lỗi của nô tỳ… Cô nương, mặc kệ người người nói gì nô tỳ cũng không có gì để biện minh, nô tỳ chết cũng không đáng tiếc…”
Thu Nguyệt thút thít.

Tần Lam khẽ nhướng mắt, cảm thấy có chút ồn ào, vừa định mắng nàng một tiếng thì một giọng nam trầm lãnh đạm vang lên:
“Ồn ào quá.


Sau đó nàng thấy Tiêu Phong Hàn búng tay một cái, một đạo khí tức lao qua đánh thẳng về phía Thu Nguyệt đang quỳ gối khóc lóc, hất nàng ngã xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khương Vân Nhi có chút tái nhợt.

Tần Lam ở một bên tựa hồ như không thèm để ý, sắc mặt vẫn bình tĩnh.


“Khương nhị cô nương, nói cách khác, kể từ ngày ở Trang Vân Các, kế hoạch của người ở phía sau đã được thực hiện.

Thu Nguyệt xúi giục ngươi tranh chấp với ta, và ta cũng đã đồng ý.

Ta tới Ngọc Tuyền hoàng gia bị đánh trọng thương, nếu như ta chết, giữa Quân gia và Huyền vương gia sẽ xảy ra rạn nứt, nếu như ta không chết, vậy thì người trong phủ Quân gia ta cũng sẽ bị mua chuộc, lúc đó vô thanh vô tức hạ An Hồn Lạc cũng có thể giết được ta, Quân gia vẫn không thoát vận mệnh hiềm khích với Huyền Vương phủ, cho nên kẻ đứng phía sau từ đầu đến cuối đều một mực nhắm vào Quân gia và Huyền Vương phủ, bất kể dù trước hay sau, chỉ cần ta chết đi, ngươi đều không thể tránh khỏi có liên quan đến chuyện này, thật sự là một ván cờ lớn, nhưng không biết rốt cuộc có thâm thù đại hận tới mức nào mới cần phải bố trí như vậy.


Ánh mắt Tần Lam lạnh lùng.

Nàng đã trọng sinh sống lại lần nữa, tính tình cũng sớm thay đổi kinh thiên động địa rồi.

Nàng không phải thánh mẫu, sẽ không vì thấy Khương Vân Nhi rơi vài giọt nước mắt mà sẽ mềm lòng tha thứ cho nàng ta.

Ngược lại nàng còn thật sự muốn tìm ra xem rốt cuộc ai là kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này.


Thứ nhất là vì nàng đã sống trong cơ thể của Quân Phi Yến, nên nàng phải tìm ra hung thủ phía sau, trả lại công lý cho nàng.

Thứ hai, người này vẫn còn lẩn trốn trong bóng tối, ngày trước nàng bị ám sát, nói không chừng cũng là do người này ra tay, người này là ai, nàng không biết.

“Người này là ai?”
Khương Vân Nhi ngước đôi mắt đỏ hoe lên, nàng không nhận ra rằng tất cả suy nghĩ của nàng đều hướng về Tần Lam, giữa bọn họ vô tình có cảm giác cạnh tranh, trong nàng có một cảm giác tin tưởng rằng muốn thoát khỏi cáo buộc, người duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ có Quân Phi Yến.

“Đúng vậy, người này có thể là ai ….


Tần Lam cũng nhìn theo cô ấy, vô thức lặp lại, nhưng ánh mắt nàng chậm rãi rơi trên người Tiêu Thành Vũ…