Editor:KL

Tần Thiên Thiên bên này vừa khóc,bọn hạ nhân thực sự quá không kiêng nể gì cả, đồng thời còn thường xuyên đi ngang qua hành lang này, chính vì thế không đầy một lát toàn bộ phủ tướng quân đều nghị luận, tất nhiên cũng truyền đến tai Tần phu nhân ở chính viện.

Đổi thành lúc trước Tần Thiên Thiên đừng nói là khóc thành thế này, chỉ cần tùy ý rơi hai giọt nước mắt, Tần phu nhân sợ là đều sẽ tranh thủ thời gian đến hảo hảo an ủi nàng ta.

Nhưng hôm nay, nghe nói nàng ta cuồng loạn lại có liên quan đến Vệ Cảnh, Tần phu nhân lại chỉ có thể cảm thấy lòng tràn đầy chán ngấy, quá chán ngấy.

Bà bình sinh ghét nhất những nữ tử vì nam tử mà muốn chết muốn sống, dù sao thế đạo này, ngươi không cải biến được lễ giáo, không cải biến được nam tử, thứ có thể cải biến được chỉ có chính ngươi, chỉ có chính ngươi mới trân ái tôn trọng chính mình từ đó mới có thể chậm rãi thắng được tôn trọng cùng yêu thích của người khác.

Dựa vào loại thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ này, hữu dụng không? Cho dù hữu dụng, cũng chỉ là nhất thời.

Cho dù ngươi đem chính mình khóc đến chết thì như thế nào, có thể thắng được nam nhân hồi tâm chuyển ý sao?

Còn không bằng đem những thời gian này tất cả đều dành để yêu quý chính mình, chỉ có chính mình dần dần thay đổi tốt hơn mới có thể chậm rãi thu hút được ánh mắt của nam tử.

Cô nương "Ích kỷ" một chút mới có thể sống tốt.

Kỳ thật những lời này bà lúc trước không có cùng Tần Thiên Thiên nói qua sao?

Nói qua, còn không chỉ nói qua một lần.

Chỉ tiếc nữ nhi này của bà giống như chỉ nghe mặt ngoài, cũng không nghe thấu hiểu những điều như bà muốn.

Dẫn đến nàng ta học cũng chỉ học tứ bất tượng, ích kỷ ngược lại là quá ích kỷ, đáng tiếc, ích kỷ quá nông, cũng quá ngu, liền mặt ngoài thể hiện cũng không làm được.

Kệ đi.

Trong viện của mình, Tần phu nhân ở trong lòng nặng nề mà thở một hơi.

Nếu đây chính là thứ nàng ta muốn, chính nàng ta tự chịu lấy đi, bà có thể làm chủ nhất thời cho nàng ta nhưng còn có thể làm chủ cho nàng ta cả một đời sao?

Cứ như vậy đi.

Một đầu, Tần phu nhân không sai biệt lắm đã hoàn toàn buông tay mặc kệ Tần Thiên Thiên. Bên kia, trở lại phủ Kiến vương, Vệ Cảnh lại trực tiếp cùng mẫu thân của mình mở miệng, muốn thành thân cùng một ngày với Đường Ninh, đem Tần Thiên Thiên nhập phủ.

Nói xong như vậy, Vệ Cảnh cũng không đợi mẫu thân hắn trả lời, đi xuống trước.

Nghe xong yêu cầu này, Kiến vương phi nhìn bóng lưng thất hồn lạc phách của nhi tử nhà mình, lúc này mới thở dài thật sâu.

Vệ Cảnh biểu hiện thế này người từng trải như Kiến vương phi chỗ nào còn không hiểu chứ, trước đó đứa con trai này của bà xác thực không có lừa gạt bà, hắn đối Đường Ninh là động tâm thật, đáng tiếc, đến cùng trời xui đất khiến.

Đừng nói A Cảnh, dù là bà cũng thích người con dâu như Đường Ninh.

Nếu lúc trước không xảy ra sự tình kia thì hiện tại Đường Ninh chỉ sợ đã sớm gả tới phủ Kiến vương, đến lúc đó người một nhà mỹ mãn tốt biết bao nhiêu!

Hiện tại tất cả những thứ này đều do Tần Thiên Thiên, khi thì nguyện ý đem hôn sự nhường lại, khi thì lại không cam tâm muốn đem A Cảnh đoạt đi, thậm chí còn không biết liêm sỉ làm ra sự tình như vậy, thế gian này sao lại có nữ tử vô sỉ như vậy chứ!

Làm hại A Cảnh của bà...

Kiến vương phi thực sự tràn đầy không cam lòng.

Nhưng không phẫn thì lại có thể thế nào, Đường Ninh đều đã cùng Hạ Lan Nhược đính hôn, thậm chí hai tháng sau hai người sẽ thành thân.

Ôi.

Cuộc sống ngày ngày đi qua, bởi vì tới gần năm mới mà toàn bộ kinh thành càng ngày càng náo nhiệt.

Dù sao không có ngày lễ nào làm cho người ta mong đợi hơn ngày Tết.

Chỉ tiếc so với kinh thành phi thường náo nhiệt, thời tiết hoàng cung lại dần dần chuyển sang lạnh lẽo, cùng lãnh tĩnh mịch.

Không khác, chỉ vì mùi thơm trên cơ thể Thần phi Kỷ Mộ Thanh đối với Hoàng đế Tư Đồ Ngân trên cơ bản đã hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì. Không chỉ có là nàng ta, ngay cả mùi thơm cơ thể nữ tử khác trong cung, kể cả nữ tử trước kia Tư Đồ Ngân chưa hề triệu kiến qua, tác dụng đối với kịch độc trong cơ thể hắn bắt đầu trở nên cực kỳ bé nhỏ.

Hắn biết kịch độc trong cơ thể mình gọi là mỹ nhân hương, sợ là kéo dài đến những năm này đã từng bước bắt đầu tới giai đoạn thứ hai.

Căn cứ quý phi bị hắn tra tấn sống không bằng chết, kịch độc gọi là mỹ nhân hương độc phát tổng cộng chia làm ba giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất, chỉ cần ngày qua ngày có mỹ nhân làm bạn là có thể an hưởng ngủ ngon, cho dù đau thì cũng có thể áp chế bất quá làm hắn một ngày cũng không thể rời khỏi nữ nhân mà thôi.

Giai đoạn thứ hai chính là hiện tại, cho dù có mùi thơm cơ thể nữ nhi cũng áp chế không nổi khí thế cơn đau đầu hung hung kịch liệt, trừ phi ngày qua ngày đều gọi một đống người cùng hắn ngủ, mới có thể thật vất vả ngủ một giấc ngon.

Mà đến giai đoạn thứ ba, cho dù là tiên hạ phàm cũng sợ là cứu không được hắn, hắn chỉ có thể chịu cực hạn tra tấn,điên ngày qua ngày, đau ngày qua ngày, cuối cùng triệt để chết đi.

Chỉ có một điểm tương đối tốt là, bởi vì mỹ nhân hương này độc tính quá mãnh liệt, thi thể hắn ngược lại là có thể bảo vệ hơn vài chục năm, người cũng đã chết, muốn thi thể làm cái gì!

Đợi hắn đến ngày chết, hắn liền sẽ trực tiếp mồi lửa, đem chính mình đốt thành tro tàn, chắc hẳn đây cũng là điều mà vị quý phi nương nương kia muốn xem, ha.



Mà lúc này,mỗi một ngày đều đau đầu kịch liệt, Tư Đồ Ngân đã khoảng chừng nửa tháng không thể ngủ qua một giấc ngon, cho dù uống thuốc ngủ thái y vì hắn mà cố ý định chế nhưng cũng không qua được tới một canh giờ, hắn lại sẽ từ trong mơ bị đau đến tỉnh.

Chuyện này khiến tính tình Tư Đồ Ngân mỗi ngày một kém, mắt cũng càng ngày càng đỏ.

Tin tức từ trước đến nay là nữ nhân trong cung linh thông nhất, biết những ngày này cảm xúc của Tư Đồ Ngân không thích hợp, một người hai người tựa như là động vật muốn sớm tiến vào ngủ đông, núp ở trong cung của chính mình căn bản cũng không có ý tứ đi ra.

Cũng khiến hoàng cung lớn như vậy, cho dù là ban ngày cũng không có khí tức người sống gì.

Một ngày này, lại một lần nữa từ trong mộng bởi vì kịch liệt đau nhức mà mở hai mắt ra, huyết sắc trong mắt Tư Đồ Ngân chợt lóe qua.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, may là thái giám thiếp thân nhìn thấy nặng nề huyết tinh ngang ngược trong mắt của hắn, do dự hồi lâu, cuối cùng trong lòng run sợ mà quỳ xuống, thái độ cung kính bẩm báo, vị nữ nô Ba Tư thân phụ dị hương hiện tại đã có tin tức xác thực, sẽ vào mười lăm tháng giêng trước tiết hoa đăng bị người khác đưa vào thanh lâu lớn nhất kinh thành - Xuân Hồng lâu.

"Mười lăm tháng giêng trước tiết hoa đăng."

Tư Đồ Ngân gằn từng chữ lặp lại.

Còn nửa tháng, chỉ cần nhẫn qua nửa tháng này...

Tư Đồ Ngân khẽ nhắm đôi mắt đỏ đến phảng phất như có thể nhỏ ra huyết, nắm tay rũ xuống dùng sức xiết chặt.

Sự khác thường trong cung trừ một số nhỏ tay đại thần biết được ra, phần lớn bách tính trong kinh thành đều hoàn toàn không biết gì cả, còn đang tươi cười chờ mong năm mới đến.

Thời gian nửa tháng nhoáng một cái liền qua.

Năm mới đã tới.

Người Tần gia bây giờ không có nghĩ đến, năm mới này là năm mới đầu tiên Đường Ninh cùng bọn họ cùng nhau vượt qua, cũng là năm mới cuối cùng.

Dù sao năm mới qua đi, nàng sẽ xuất giá trở thành người của phủ Quắc Quốc công.

Nghĩ tới đây, lại nhớ tới sau khi Đường Ninh được nhận hồi phủ thể hiện ra nhu thuận nghe lời hiểu chuyện, người Tần gia không thể tránh khỏi muốn quan tâm nàng một ít, lại quan tâm nàng một ít, giống như là muốn đem vài chục năm thiếu hụt mất đi yêu thương trước kia đều bồi thường cho nàng.

Ăn cơm tất niên cái gì cũng không nói không ngừng gắp thức ăn cho nàng, lễ vật năm mới càng phong phú đến khó mà hình dung.

Phủ tướng quân có hai cô nương, toàn bộ tâm tư mọi người dùng để quan tâm Đường Ninh, một cách tự nhiên liền sẽ xem nhẹ một người khác.

Tần Thiên Thiên cứ như vậy ngồi ở một bên, nhìn cha nương cùng các ca ca đã từng thuộc về nàng ta ân cần quan tâm với Đường Ninh, khó mà khắc chế, ánh mắt một chút liền âm trầm xuống.

Chỉ tiếc mỗi một nam nhân trong phủ tướng quân tất cả đều cực kì sơ ý, lại không ai chú ý tới của khác thường của Tần Thiên Thiên, Tần phu nhân ngược lại là chú ý tới điều không ổn, chỉ là còn đến chưa kịp gắp một đũa cho nàng ta, vừa quay đầu liền bị ánh mắt Tần Thiên Thiên làm cho khiếp sợ.

Phát giác được Tần phu nhân nhìn qua ánh mắt mình, Tần Thiên Thiên liền lập tức buông xuống hai con ngươi, đáng tiếc vẫn là trễ.

Tần phu nhân cũng sớm đã nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Bà thực sự khó có thể tin, vừa nãy trong mắt Tần Thiên Thiên lộ ra không phải gì khác, đúng là... Hận ý.

Nàng ta đang hận bọn họ.

Cũng bởi vì bọn họ lần đâu cùng Đường Ninh ăn tết mà gắp cho nàng hai đũa thức ăn, nhớ tới vài chục năm trước kia, nàng không ở bên cạnh bọn họ, cảm thấy có lỗi, cho nên đưa lễ vật nhiều một ít, nàng ta liền hận mọi người.

Phải biết vài chục năm trước, bất luận là sinh thần hay là năm mới, Tần Thiên Thiên thu bọn họ không ít lễ vật, mà bây giờ chỉ bất quá bởi vì sinh thần của Đường Ninh đã sớm qua, nàng lại sắp xuất giá, bọn họ lúc này mới nghĩ đến đem lễ vật năm mới làm cho phong phú một ít, chỉ là như vậy mà Tần Thiên Thiên liền hận bọn họ.

A.

Tâm của Tần phu nhân nháy mắt liền nguội đi.

Giờ khắc này, bà chỉ cảm thấy chính mình làm mẫu thân có lẽ là thật rất thất bại, nếu không làm sao lại đem Tần Thiên Thiên dạy thành bộ dáng này.

Tay Tần phu nhân khẽ run, sau đó ép buộc chính mình không nhìn Tần Thiên Thiên một chút.

Cũng không biết ánh nhìn của mình trực tiếp đem một tia thương yêu cuối cùng không bỏ được của Tần phu nhân đối với nàng ta cũng không còn, Tần Thiên Thiên chỉ cảm thấy bữa cơm này thực sự chính là bữa cơm tất niên khó ăn nhất cũng khó chịu nhất.

Ánh mắt mọi người đều vây quanh Đường Ninh, gắp thức ăn cho nàng, quan tâm nàng bảo vệ nàng, những lễ vật quý giá cho dù là những năm qua nàng ta cũng không có nhận qua.

Nàng ta chưa bao giờ cảm thụ rõ ràng, thân sinh cùng không phải thân sinh, có khác biệt lớn như thế.

Lúc trước nói nhận nàng ta làm dưỡng nữ, còn nói cái gì sẽ đối xử nàng ta cùng Đường Ninh như nhau.

Nguyên lai đây chính là thứ bọn họ gọi là "Đối xử như nhau".

Ha ha.

Cơm tất niên Tần gia, tâm của Tần phu nhân đã lạnh, Tần Thiên Thiên oán giận bất bình, cứ như vậy đi qua.

Năm mới thoáng qua một cái, Tần gia liền lập tức sa vào bận rộn, bởi vì hôn sự Đường Ninh cũng đã lên kế hoạch, chớ nói chi là phủ Kiến vương bên kia còn hi vọng Tần Thiên Thiên có thể cùng một ngày lấy thân phận thị thiếp đi vào phủ Kiến vương bọn họ.

Đối với đề nghị của phủ Kiến vương, Tần phu nhân cùng Tần tướng quân không phải chưq thương lượng qua, chỉ tiếc sau Tết chính là ngày tháng tốt, ngày tốt lành là ba bốn tháng đầu xuân, đến lúc đó Đường Ninh cũng gả, lúc trước cùng Vệ Cảnh phát sinh chuyện như vậy Tần Thiên Thiên nếu còn bị bọn họ giữ trong phủ thì có thể dẫn tới phỏng đoán không cần thiết.

Nếu như thế, còn không bằng dứt khoát đáp ứng yêu cầu của phủ Kiến vương, đem Tần Thiên Thiên cũng cùng một ngày này gả vào phủ Kiến vương.

Cũng không biết Tần tướng quân và Tần phu nhân tự định phía sau, Tần Thiên Thiên vừa nghe nói nàng sẽ cùng một ngày gả đi với Đường Ninh, bất quá chỉ là một người đến quốc công trong phủ làm thê, một ngưới lại chỉ có thể từ cửa hông xám xịt đi vào phủ Kiến vương làm thiếp. Đồng thời Đường Ninh mặc trên người chính là mũ phượng áo hỉ đỏ thêu mất mấy tháng, nàng ta cũng chỉ có một bộ áo hỉ thủy hồng.

Nhìn áo hỉ được đưa đến phòng nàng ta, Tần Thiên Thiên rốt cục chịu đựng không nổi, đem áo hỉ, đồ trang sức một hơi toàn bộ đẩy đến trên mặt đất, sau đó liền ghé vào trên mặt bàn bắt đầu nghẹn ngào khóc ồ lên.

Vì sao lão thiên muốn đối xử bất công với nàng ta như thế?

Trò cười.

Tần Thiên Thiên nàng ta đem chính mình sống thành trò cười.

Ha ha, ha ha ha ha.

Mặc kệ Tần Thiên Thiên trong lòng oán hận như thế nào,ngày nàng ta cùng Đường Ninh xuất giá vẫn tới.

"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường..."

Bởi vì đây là việc hôn sự của đích trưởng tôn phủ quốc công Hạ Lan Nhược, lại thêm con trai của Quắc Quốc Công cho tới bây giờ đều thiện chí giúp người, phẩm chất tốt đẹp nên không sai biệt lắm đám quan chức của cả một kinh thành đều đến cửa uống một ly rượu mừng.

Trong phủ yến hội, tách ra bàn nam bàn nữ.

Bàn nam bên kia còn tốt, uống rượu khoác lác oẳn tù tì, nhiệt nhiệt nháo nháo.

Bàn nữ bên này cũng hăng hái.

Dù sao các nàng có mắt đều thấy được, hôm nay không bao lâu sau khi Đường Ninh xuất giá, các nàng liền được thấy Tần Thiên Thiên cũng bị một cỗ kiệu đưa đến phủ Kiến vương, còn là từ cửa hông đi vào.

Thế này mà các nàng còn không hiểu là có ý gì thì liền thật cùng đồ đần không khác.

Tần Thiên Thiên, nàng ta vậy mà thành thiếp của Vệ Cảnh.

Ha ha ha ha.

Trước kia mấy tiểu thư khuê các chưa xuất giá cùng Tần Thiên Thiên không hợp nhau, sau khi đang nghe được tin tức này kém chút cười rớt răng, không phải sao, vừa đến yến hội liền lập tức gương mặt hưng phấn bắt đầu "Ngươi có nghe nói không..." cùng những người khác chia sẻ tin tức thú vị này.

Phải biết lúc trước trong kinh có người suy đoán sự tình của Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh luôn luôn chưa được định ra là nàng ta có phải muốn làm thiếp hay không, còn có rất nhiều người chém đinh chặt sắt phản bác bọn họ đó, nói cái gì Vệ Cảnh thích Tần Thiên Thiên bao nhiêu, toàn bộ kinh thành ai không biết, ai không hiểu, hắn cam lòng để Tần Thiên Thiên làm thiếp sao?

Sự thật chứng minh, hắn thật cam lòng.




Thường nói, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển.

Còn tâm của nam nhân cũng thực sự có chút không thể nắm lấy nha.

Chậc chậc.

Có thể nói, Tần Thiên Thiên lại cung cấp cho người trong kinh thành một đề tài nói chuyện rất tốt, chắc hẳn một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, sự chú ý của mọi người đều sẽ bị hấp dẫn bởi hai chuyện Tần Thiên Thiên làm thiếp và đại hôn của Đường Ninh.

Nhiệt liệt thế này thậm chí ngay cả ở xa trong hoàng cung, Tư Đồ Ngân cũng đều nghe thấy, có thể là sắp đến thượng nguyên tiết hoa đăng, trong lòng có mong đợi nên hắn đầy hứng thú hỏi thăm thái giám bên người hai câu.

Nghe hắn nói, đại thái giám nhất thời một mặt kinh hỉ lại cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía bên mặt Tư Đồ Ngân, ở trong lòng châm chước liền tường tận đem chuyện thiên kim thật giả hắn lúc trước nghe nói đến, tiệc rượu thưởng cúc ở phủ trưởng công chúa, kể cả tiết mục mới hôm nay -- đại hôn của thiên kim thật, chuyện xưa thiên kim giả tâm cơ tính toán sau đó lại làm thiếp, sinh động như thật nói cho Tư Đồ Ngân nghe.

Chỉ thấy lông mày Tư Đồ Ngân một chút liền nhướng lên.

Thực sự so với thoại bản còn đặc sắc hơn.

Mà đổi thành một đầu trong phủ Quắc Quốc công, cô dâu che kín khăn đỏ, đã trong phòng đợi Hạ Lan Nhược thật lâu, Đường Ninh bởi vì mũ phượng thực sự quá nặng mà cổ bị ép tới thực sự khó chịu, người cũng có chút thở không nổi, nàng thừa dịp không có người vừa định đưa tay đem khăn xốc lên một chút ai ngờ tay vừa mới sờ đến khăn, thanh âm Xuân Miên, Xuân Đàn liền lập tức vang lên.

"Đừng, cô nương, khăn hỉ này cần tân lang đến lấy ra, không thể người đến lấy, nếu không về sau phu thê sẽ không tốt đẹp."

Đi qua khoảng thời gian này ở chung, đã triệt để đem Đường Ninh xem thành chủ tử mình, Xuân Đàn liên tục không ngừng giải thích như vậy.

"Thế nhưng.. Cổ của ta thật đau quá, hơn nữa còn thật khó chịu, Xuân Đàn, ta chỉ xốc lên một chút xíu để hít thở không khí thôi, sẽ không hoàn toàn xốc lên, có được hay không?"

Đường Ninh nhỏ giọng cầu khẩn nói.

"Thế nhưng..."

Xuân Đàn vẫn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến nàng, đang do dự, ngoài phòng bỗng nhiên liền truyền đến một trận thanh âm huyên náo.

Hạ Lan Nhược tới rồi.

Lần này hay rồi, chủ tớ hai người cũng không cần lại tranh luận nhấc lên hay không nhấc lên, một người hai người tất cả đều yên tĩnh trở lại.

Tiếng huyên náo càng lúc càng rõ ràng, chỉ chốc lát sau, cửa phòng liền bị người theo bên ngoài đẩy ra, tiếng bước chân, tiếng cười đùa cũng đi theo cùng nhau tới.

Hạ Lan gia cành lá rậm rạp(*nhiều nhánh con cháu) tuy nói lão nhân gia Quắc Quốc công chỉ có hai nhi tử nhưng bàng chi(*nhánh phụ) có không ít biểu ca biểu đệ, đường ca đường đệ càng là một nắm lớn, bọn họ thấy Hạ Lan Nhược ai cũng đến uống rượu mừng, Hạ Lan Nhược liền trốn đi.

Ngay lập tức phát giác ý muốn của hắn, biểu huynh đệ bọn họ lúc này liền không quan tâm liền muốn đi theo hắn cùng đến, muốn nhìn một chút vị biểu tẩu / đường tẩu trong truyền thuyết làm hoàn khố phó/ng đãng như Hạ Lan Nhược hồi tâm, đến cùng dáng dấp ra sao.

Dù sao bộ dáng của Kỷ Mộ Thanh, trong bọn họ có không ít người đã thấy qua.

Nói là tiên tử cửu thiên hạ phàm cũng không đủ.

Cũng không biết vị tiểu tẩu về sau được Hạ Lan Nhược nhìn trúng đến cùng dáng dấp ra sao.

Thế là đám người này liền mang theo tâm tư náo nhiệt, vây quanh Hạ Lan Nhược đến nhấc lên khăn hỉ.

Sau đó, mọi người cứ như vậy nhìn Hạ Lan Nhược lấy ra khăn hỉ của Đường Ninh, lúc này một gương mặt quốc sắc thiên hương xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.

Đặc biệt là son phấn trên mặt Đường Ninh là chính nàng tự mình họa nên, ở thế giới cũ, là một trà xanh hợp tư cách khiến mọi người vừa yêu vừa hận, kỹ thuật trang điểm của nàng sớm đã đạt tới đỉnh cao rồi không phải sao?

Chớ nói chi là gương mặt này của nàng vốn cũng không tệ.

Trang điểm xong tất nhiên càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Không phải sao, khiến cho Hạ Lan Nhược bị bạo kích trực diện trước mỹ nhan của nàng, hô hấp của các huynh đệ cũng không khỏi cứng lại, đừng nói bọn họ, ngay cả không hề chuẩn bị trong lòng Hạ Lan Nhược cũng đi theo nhảy một cái.

Thế là gian phòng cứ như vậy an tĩnh một hồi lâu.

"Tẩu tẩu quả nhiên tuyệt sắc vô song, khó trách biểu ca huynh quên Kỷ... Khụ khụ, chủ động tới cửa cầu hôn."

Một người trong đó bị bạo kích quá hung ác, không chú ý kém chút nói ra miệng, còn tốt còn tốt, phản ứng rất nhanh, nuốt trở về.

"Đúng thế, đường đệ có phúc lớn nha!"

"Ha ha ha, có phúc lớn có phúc lớn!"

...

Có người mở miệng, những người này liền đi theo phía sau hoặc ao ước hoặc ghen nói như vậy.

Trong đó có những người đã từng thấy Kỷ Mộ Thanh lại cảm thấy vận khí của Hạ Lan Nhược thực sự là quá tốt rồi, lúc trước Kỷ Mộ Thanh như tiên tử liền không nói, hiện tại nàng dâu này càng ghê gớm, quốc sắc thiên hương như hoa mẫu đơn.

Tướng mạo như vậy, khó trách Hạ Lan Nhược say mê đến đem kia Kỷ Mộ Thanh ném sau ót, đừng nói chỉ là gả cho Hạ Lan Nhược, bằng gia thế, tướng mạo của nàng, dù là tiến cung làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ cũng là có thể làm.

Bây giờ lại chỉ gả cho Hạ Lan Nhược.

Thật sự là một đóa hoa tươi cắm vào....

Một đám người nhiệt nhiệt nháo nháo, tâm tư lại dị biệt.

Mà một đầu, Đường Ninh lại dưới sự phục thị của nha hoàn, cùng Hạ Lan Nhược uống rượu giao bôi.

Uống rượu xong, ngay cả Xuân Đàn các nàng cũng ngầm hiểu lẫn nhau mà đi ra, sau khi ra ngoài còn quan tâm giúp bọn họ đóng cửa lại.

Trong phòng một chút liền yên tĩnh trở lại.

Hai người cứ như vậy mặc áo hỉ màu đỏ song song ngồi bên giường, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Thẳng đến Hạ Lan Nhược thăm dò ngẩng đầu một cái, nhìn thấy cây trâm trên đầu Đường Ninh dường như bị động tác đẩy ra khăn hỉ của hắn làm cho méo, hiện tại nghiêng nghiêng ở trong tóc nàng, hắn vô ý thức liền hướng Đường Ninh đưa tay ra.

Chính là một động tác như vậy, khiến cho cho là hắn phải làm những gì Đường Ninh một chút liền siết chặt vạt áo cưới chính mình, mắt cũng nháy mắt đóng chặt chẽ, hàng mi cánh bướm hơi hơi rung động.

Có thể tất cả những thứ này cũng không sánh nổi thân thể nàng không biết là bởi vì sợ hãi hay là cái gì mà biên độ nhỏ run rẩy.

Nàng thế này rõ ràng trong lòng sợ hãi, lại cố gắng buộc chính mình không sợ, cũng khiến trước đó trong lòng còn có chút lo lắng bất an, Hạ Lan Nhược nhịn không được liền trầm thấp cười ra tiếng.

Nghe được tiếng cười của hắn Đường Ninh lúc này mới có chút mờ mịt mở hai mắt ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

"Nàng vừa nãy...không phải cho là ta muốn làm cái gì với nàng chứ?"

Hạ Lan Nhược cười nói như vậy.

Vừa nghe hắn nói như vậy, mặt Đường Ninh nháy mắt bạo hồng, đồng thời ngón tay bắt đầu dùng sức vặn lên áo cưới.

"Ta..."

"Hay là nói, kỳ thật trong lòng nàng đang mong đợi ta sẽ làm cái gì với nàng..."

"Không có!"

Lời trêu chọc của Hạ Lan Nhược còn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã trước một bước phủ nhận.

Nghe nàng nói, Hạ Lan Nhược nhìn thấy mắt hạnh của nàng trừng trừng khả ái, nhịn không được, đưa tay ngay trên tóc của nàng sờ lên.




"Đừng lo lắng, ta sẽ không làm cái gì với nàng. Đêm nay giường tặng cho nàng, ta đi ngủ ghế dài. Như ta lúc trước đã nói, chúng ta trước tiên bắt đầu từ bằng hữu ở chung, về sau sự tình sau này hãy nói, liền hiện tại mà nói, nàng tạm thời còn không muốn cùng ta phát sinh một ít những chuyện khác, đúng không? Như vậy, vì không để cho phần hữu nghị này của chúng ta biến chất, ở bên ngoài chúng ta là phu thê, thời điểm chỉ có hai người chúng ta liền lấy bằng hữu mà luận xử, có được hay không?"

Thanh âm Hạ Lan Nhược lại ôn nhu lại bao dung.

Ánh mắt Đường Ninh cũng đi theo mềm mại xuống.

Trong tiếng vang thiêu đốt của nên long phượng, Đường Ninh nhẹ gật gật đầu.

"Được."

"Nhìn kìa!"

Chính là lúc này, Hạ Lan Nhược đột nhiên kinh ngạc chỉ chỉ cửa sổ.

"Bên ngoài hình như có tuyết rơi!"

Hắn ngạc nhiên nói như vậy.

Nói xong, hắn liền đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, quả nhiên, bên ngoài thật tuyết đã rơi.

Thật xinh đẹp.

Đường Ninh cũng liền vội chạy tới bên cửa sổ, hai người cứ như vậy song song ghé vào trước cửa sổ, đưa tay tiếp hai mảnh bông tuyết, liền bắt đầu nhảy cẫng lại hưng phấn trò chuyện giết thì giờ.

[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 85.]

Kinh thành tuyết rơi.

Mà lúc này một thân một mình ngồi trong gian phòng lạnh buốt, Tần Thiên Thiên lại cảm thấy tâm mình so với tuyết ngoài cửa sổ còn lạnh hơn.

Vệ Cảnh không có tới.

Ngày đầu tiên nàng tiến vào phủ Kiến vương, hắn cũng không có đến gian phòng của nàng.

Ha ha.

Một giọt nước mắt cứ như vậy theo gương mặt Tần Thiên Thiên chậm rãi rơi xuống.

Lạch cạch.

Liền rơi ở áo cưới thủy hồng nàng mặc trên người.

Cùng lúc đó, ngồi trên nóc nhà, mặc cho tuyết như là lông ngỗng nhẹ bay rơi ở trên đầu, trên người của hắn, Vệ Cảnh nhìn phủ Quốc công cách Kiến vương phủ cũng không xa, giăng đèn kết hoa, hồng hồng hỏa hỏa, vừa nhìn vừa uống rượu trong tay.

Cũng không biết hắn uống bao lâu.

Thẳng đến trên vai của hắn phủ lên một tầng tuyết thật dày, hắn mới rốt cục giật giật tay chân đã có chút cứng ngắc, đem vò rượu bên người một chân đá xuống trên nóc nhà, phát ra bộp một tiếng giòn vang, hắn cũng nhảy xuống, rút ra Giang Ly kiếm hắn lúc trước treo ở trên cành cây, liền bắt đầu múa lên.

Trong lúc nhất thời, trong viện tuyết phấn lộn xộn trực tiếp làm mơ hồ thân ảnh của Vệ Cảnh.

Thiếu niên càng múa càng nhanh, tuyết cũng càng rơi xuống càng nhiều.

Trong viện sớm đã thành một mảnh hỗn độn.

Cũng không biết qua bao lâu, có thể là mệt mỏi, cũng có thể là là say, dưới chân thiếu niên trượt đi, bỗng nhiên lảo đảo ngã vào trong tuyết.

Ngã xuống, Vệ Cảnh ngửa mặt nhìn lên không trung một mảnh lại một mảnh bông tuyết rơi xuống, sau đó mắt say lờ đờ mông lung bỗng nhiên đưa tay bắt lấy, chỉ tiếc mặc kệ hắn dùng sức nắm chặt ra sao, những bông tuyết xinh đẹp kia kiểu gì cũng sẽ hòa tan ở trong tay của hắn.

Nhìn thấy không có vật gì trong lòng bàn tay, thiếu niên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên liền nở nụ cười, càng cười thanh âm càng lớn, càng cười thanh âm càng khó chịu.

Cười cười, hắn bỗng nhiên dùng tay đón bông tuyết khi nãy che đi mắt hắn.

Không đầy một lát, một giọt nước mắt liền từ khóe mắt của hắn nhỏ xuống lớp tuyết dưới đầu hắn.

Trực tiếp tạo thành cái hố nho nhỏ.

"Đường Ninh..."

Thiếu niên khàn giọng có một chút lợi hại.

[Độ hảo cảm Vệ Cảnh: 99.]

19h45-20h31 7/10/2022

17h20-19h46 8/10/2022

Gần 5200 chữ