Editor:KL

Ngoài phòng tuyết rì rào rơi, trong phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ, nến đỏ long phượng lặng yên không một tiếng động, thỉnh thoảng phát ra bộp một tiếng nhẹ vang lên, lại nổi bật lên gian phòng tĩnh mịch an thanh.

Tuyết đêm đặc biệt thích hợp yên giấc.

Cách rèm châu, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, lấy ra mũ phượng tinh mỹ, trên giường Đường Ninh trước đó còn hưng phấn cùng Hạ Lan Nhược trò chuyện, nhưng trò chuyện một chút thanh âm của nàng liền dần dần nhỏ xuống.

Mà lần nữa vứt ra đề tài, Hạ Lan Nhược đợi một hồi lâu đều không đợi được đối phương trả lời hắn, lúc này có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó trực tiếp xuyên qua rèm châu, thấy được bộ dáng Đường Ninh tựa ở đầu giường chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy nàng cho dù là ngủ thiếp đi, khóe miệng cũng hơi hơi vểnh lên, dường như mơ được mộng đẹp, Hạ Lan Nhược cũng vô thức giương lên khóe miệng.

Hắn nhớ nữ tử xuất giá hình như cơ bản đều sẽ dậy vô cùng sớm, lại thêm một ngày này bận rộn không ngừng, Đường Ninh mệt thực sự là lại chuyện quá bình thường.

Khó trách sẽ cùng hắn trò chuyện một chút liền ngủ.

Nghĩ như vậy, nhìn về phía Đường Ninh, mày Hạ Lan Nhược lại bỗng dưng nhíu lại.

Chỉ vì hắn phát hiện Đường Ninh có thể là buồn ngủ quá gấp, tựa ở đầu giường ngủ thiếp đi vậy thì thôi, hết lần này tới lần khác trên nửa thân thể đều lộ ra ở ngoài chăn mền, tân phòng mặc dù cũng đốt than tơ bạc, còn tính là ấm áp nhưng bên ngoài tuyết rơi, thân thể tiểu cô nương lại từ trước đến nay không tốt lắm, nếu ngủ một đêm thế này, ngày thứ hai sợ là sẽ không quá tốt.

Vừa nghĩ như thế, Hạ Lan Nhược liền thế nào cũng không nằm được, do dự một chút, hắn lặng lẽ từ trên ghế dài đi xuống, nhẹ nhàng xốc lên rèm châu, rón rén đi tới trước mặt Đường Ninh.

Nhìn thấy tư thế ngủ của nàng, lắc đầu, khẽ thở dài, Hạ Lan Nhược liền tiến lên hai bước, thả nhẹ động tác đem cánh tay Đường Ninh bỏ vào trong chăn, sau đó kéo động chăn mền che đến cổ nàng, nhẹ dịch dịch.

Có thể là Đường Ninh một ngày này thực sự quá mệt mỏi, cũng có thể là là tay chân Hạ Lan Nhược thật rất nhẹ, liên tiếp động tác, Đường Ninh căn bản cũng không có bộ dáng muốn tỉnh.

Mà Hạ Lan Nhược bởi vì muốn dịch góc chăn cho nàng, trực tiếp liền nửa ngồi trước giường Đường Ninh, ngẩng đầu một cái, liền trực tiếp cùng ngủ nhan của Đường Ninh đối mặt đến cùng một chỗ.

Lúc nãy cách rèm châu nhìn Đường Ninh, hắn liền đã cảm thấy rất đẹp, thật không nghĩ đến hiện tại dưới ánh nến hơi vàng lại càng nổi bật khuôn mặt nhỏ không dính son phấn của nàng, đặc biệt oánh nhuận thanh tú đẹp đẽ. Không chỉ có như thế, có thể là bởi vì ngủ thiếp đi, nàng đặc biệt nhu thuận làm cho người ta yêu thương.

Chỉ một chút, Hạ Lan Nhược cảm giác hô hấp của mình hơi hơi loạn.

Thậm chí, thậm chí từ trong đáy lòng cũng không khỏi sinh ra một cỗ xúc động muốn chiếu cố thương yêu nàng cả đời.

Cũng không biết cứ như vậy ngồi xổm ở tại chỗ nhìn Đường Ninh ngủ bao lâu, Hạ Lan Nhược bỗng nhiên quỷ thần xui khiến đem bàn tay đi qua, vuốt ve gương mặt mềm mại của Đường Ninh.

Bất quá chạm một chút, nhịp tim Hạ Lan Nhược liền nháy mắt giống như nổi trống, hắn không biết được chính mình là thế nào.

Hành động như vậy hoàn toàn không phải hành vi của quân tử, nhưng hắn lại vẫn mê muội, lại đụng đụng gương mặt Đường Ninh.

Chính là lúc này, một tiếng vang giòn của nến long phượng một chút liền đánh thức Hạ Lan Nhược vừa mới có chút cử chỉ điên rồ.

Hắn không thể tin liếc nhìn Đường Ninh vẫn ngủ đến không phát giác, lập tức đứng lên, người cũng lui về sau hai bước, đợi hắn lần nữa lấy lại tinh thần thì hắn đã nằm ở ghế dài thuộc về mình.

Mặt ngửa lên, ánh mắt Hạ Lan Nhược kinh ngạc nhìn trên đỉnh đầu của mình, mà ngón tay vừa mới đụng vào gương mặt của Đường Ninh bị hắn giấu ở phía dưới chăn mền, lại không tự chủ được vuốt khẽ, phảng phất như còn có thể cảm nhận xúc cảm mềm nhẵn vừa rồi.

Chờ phản ứng lại mình làm cái gì, Hạ Lan Nhược liên tục không ngừng buông lỏng ra ngón tay, đồng thời che giấu nhắm hai mắt lại.

Đừng... Đừng suy nghĩ...

Hắn đến cùng suy nghĩ cái gì!

Không phải đã nói làm bằng hữu cùng Đường Ninh sao? Vì sao, vì sao...

Hắn thế này còn có thể xưng là quân tử sao?

Không thể lại nghĩ!

Ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi liền tốt.

Đúng, tranh thủ thời gian đi ngủ.

Thế là, Hạ Lan Nhược liền mang theo tâm tư phân tạp cưỡng bức chính mình bắt đầu đi ngủ, cũng không biết qua bao lâu, hơi thở nam nhân hơi có vẻ lộn xộn mới rốt cục dần dần vững vàng xuống.

[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 88.]

Nghe được hệ thống nhắc nhở, từ đầu đến cuối nhắm hai mắt, Đường Ninh nhẹ vểnh môi lên.

Đêm khuya, tuyết càng rơi xuống càng nhiều, lại vào thời điểm trời sắp sáng, dần dần ngừng lại, mà lúc này kinh thành lại sớm đã thành bộ dáng bao phủ trong làn áo bạc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược không sai biệt lắm là bị đánh thức bởi tiếng đập cửa của tiểu nha hoàn bọn họ ở ngoài.

Vừa mở hai mắt ra, phát hiện trước mắt hết thảy đều xa lạ, Đường Ninh còn có chút chưa tỉnh hồn lại.

Thẳng đến âm thanh trò chuyện của tiểu nha hoàn bọn họ ngoài từ cửa đứt quãng truyền đến.

"... Sao lại không có tiếng thế?Không phải tiểu công gia cùng phu nhân còn chưa tỉnh chứ? Xuân Đàn tỷ tỷ, vậy chúng ta còn cần gõ lại hay không?"




"Tất nhiên, cô... Phu nhân trang điểm còn cần chút thời gian, nếu không gọi tỉnh bọn họ, sợ là giờ kính trà đều sẽ trễ."

Thanh âm Xuân Đàn ổn trọng cũng truyền vào.

Kính trà!

Chỉ hai chữ như vậy, khiến cho Đường Ninh nháy mắt bừng tỉnh, ngồi dậy.

Vừa mới chuyển đầu, nàng liền cách rèm châu cùng Hạ Lan Nhược trên ghế dài liếc nhau một cái.

Sau đó hai người đặc biệt tâm hữu linh tê liền bắt đầu bắt đầu chuyển động.

Hạ Lan Nhược ngay lập tức liền bắt đầu sửa sang lại ghế dài mà chính mình ngủ một đêm, Đường Ninh thì vội vàng đem chăn mền trên giường nhét vào trong tủ treo quần áo.

Hai người sẽ cùng nhau về tới trên giường còn vẩy đậu phộng táo đỏ hạt sen long nhãn.

Than khẽ, Đường Ninh vừa định mở miệng gọi nha hoàn bà tử bọn họ ngoài cửa tiến đến, ai có thể nghĩ nàng vừa mới há miệng, không cẩn thận liếc về chiếc khăn trắng có chút chói mắt trên giường, Hạ Lan Nhược liền đưa tay che miệng nàng lại, quả thực làm tiếng kêu của Đường Ninh đã đến bên miệng lại nén trở về, sau đó nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.

Có chuyện gì sao?

Trong mắt hạnh xinh đẹp sáng loáng của Đường Ninh viết bốn chữ này.

Hiểu ánh mắt nàng, Hạ Lan Nhược ho nhẹ, liền gương mặt ửng đỏ chỉ chỉ khăn.

Đối với cái này, Đường Ninh hơi có chút không rõ ràng cho lắm lần theo ngón tay của hắn nhìn sang, còn cúi người đem cái khăn nhặt lên.

Chỉ là nàng còn chưa kịp hạ giọng hỏi thăm Hạ Lan Nhược khăn có vấn đề gì, liền thấy được đối phương trực tiếp từmột cái trong ngăn kéo tìm ra một thanh dao găm khảm bảo.

Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Ninh, giơ dao găm ngay ngón tay của mình tùy ý vạch một cái, máu đỏ tươi liền lập tức xông ra.

"Chàng làm gì..."

Đường Ninh còn chưa nói xong, nàng liền lại nhìn thấy Hạ Lan Nhược trực tiếp đem máu trêb ngón tay toàn bộ xoa lên cái khăn trong tay nàng.

Trợn mắt hốc mồm xem hết hành động của hắn, Đường Ninh nhìn qua ngón tay hắn còn đang chảy máu, nhất thời nhíu chặt lông mày, "Hạ Lan Nhược, chàng làm gì thế? Đang êm đẹp tại sao phải thương tổn mình?"

Đường Ninh không hỏi còn tốt, hỏi một chút, mặt Hạ Lan Nhược trong lúc nhất thời đỏ đến lợi hại hơn.

"Sau đêm tân hôn, bà tử trong nhà sẽ kiểm tra nguyên khăn, nếu không có lạc hồng, cha nương ta bên kia còn giải thích được, nhưng nhị thúc cùng lão phu nhân bên kia sợ rằng sẽ mượn đề tài này mà hủy hoại thanh danh của nàng, cho nên..."

Hạ Lan Nhược lắp ba lắp bắp giải thích như vậy.

"Lạc hồng?"

"Chính là máu..."

Hạ Lan Nhược cả đời này liền chưa từng xấu hổ như vậy.

Đặc biệt là khi hắn giải thích,bộ dáng Đường Ninh còn có chút không hiểu, khiến cho hắn thực sự xấu hổ đến có chút không biết thế nào mới tốt nữa.

Đường Ninh sao lại không hiểu chứ, chỉ bất quá một phương diện Tần phu nhân có thể là bởi vì vất vả hôn sự của nàng cùng Tần Thiên Thiên, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên cái gọi là khóa sinh lý trước hôn nhân cho nữ nhi nhà mình, nàng sao mà hiểu được đây! Một phương diện khác thì là bởi vì nàng cảm thấy thế này thú vị.

Thấy Hạ Lan Nhược mặt hồng tai đỏ, lúng túng đầy đất, cũng không phải rất thú vị sao?

Còn tốt, rất nhanh ngoài cửa đám người Xuân Đàn liền thông qua tiếng đập cửa một lần nữa, giải trừ cho Hạ Lan Nhược đang quẫn bách.

"Vào đi."

Hắn vội nói như vậy.

Thế là cửa phòng bị người đẩy ra tiếng vang, một đám nha hoàn bà tử bọn họ liền như ong vỡ tổ tuôn ra vào, giúp Đường Ninh mặc quần áo rửa mặt, trải giường chăn cho hai, từng người phân công rõ ràng.

Chỉ bất quá Hạ Lan Nhược bên này lại trực tiếp cự tuyệt những nha hoàn này phục thị, lý do là chính hắn đã quen tự chiếu cố mình, không cần đến các nàng.

Thế là mấy cái này nha hoàn cũng chỉ có thể nghe lời đợi ở một bên.

Mà đổi thành một đầu lão ma ma bên người trưởng công chúa trải giường chiếu cho Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược, bà nhìn lên thấy khăn trên giường nhiễm vết máu, mắt liền lập tức sáng lên, sau đó sai người đem chiếc khăn này thu vào, nhìn về phía Đường Ninh đang ngồi trước gương trang điểm, ánh mắt không khỏi liền càng từ ái.

Thấy thế, Hạ Lan Nhược vô thức hướng về phía Đường Ninh trong gương đồng hơi chớp mắt phải.

Thấy hắn thế này, Đường Ninh mấp máy môi, còn chưa có cười, liền phát hiện Xuân Đàn bên cạnh động tác êm ái làm tóc cho nàng lộ ra một mặt ranh mãnh.

Nàng(XĐ) phát hiện.

Sáng sớm, tiểu công gia liền thông qua gương đồng đưa tình với cô nương nhà mình.

Nàng đều nhìn thấy nha.

Thấy rõ hàm nghĩa trong ánh mắt của nàng, Đường Ninh nhất thời liền vươn tay vặn ngay eo của nàng không đau không ngứa.

Vặn đến ranh mãnh trong mắt Xuân Đàn càng nhiều hơn.

Đối với chuyện này, Đường Ninh dứt khoát không để ý tới nàng.

Nha đầu này cũng học xấu, rõ ràng lúc trước còn bộ dáng ổn trọng lão thành, bây giờ lại học xấu.

Một buổi sáng sớm, trong bầu không khí vui vẻ như thế, Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược cũng rốt cục thu thập xong.

Một đôi tiểu phu thê tân hôn liền theo con đường cũng sớm đã dọn dẹp xong trong phủ, trực tiếp hướng chính viện đi đến.

Ngày tân hôn đầu bọn họ cần kính trà cho các trưởng bối trong nhà, cũng coi là một loại nghi thức triệt để đem tân nương tử hoàn toàn nhận làm người trong nhà.

Thoáng nhìn lão ma ma bà phái qua mang theo vui vẻ, tâm luôn luôn mang hồi hộp, trưởng công chúa rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Động phòng thì tốt, động phòng thì tốt.

Bà sợ đứa con trai này của mình cưới tiểu cô nương người ta tiến đến chỉ là làm vật bài trí nhưng kỳ thật trong lòng vẫn như cũ ghi nhớ tới Kỷ Mộ Thanh, đến lúc đó trong nội tâm bà liền khó chịu.

Hiện tại, bà xem như yên lòng.

Vì thế, Thanh Bình trưởng công chúa hướng về phía Đường Ninh cũng cười càng thêm chân thành thân thiện.

Khi Đường Ninh kính trà cho bà, lúc này đưa lên một phần lễ gặp mặt phong phú không nói, còn đem vòng tay tử phỉ giá trị liên thành trên cổ tay thuận thế vuốt xuống, đeo lên cổ tay của Đường Ninh, bà còn lôi kéo tay Đường Ninh nói rất nhiều lời tri tâm, cơ hồ một chút liền khiến tất cả mọi người ở đây rõ ràng, người mẹ chồng như bà đến cùng hài lòng người con dâu Đường Ninh này bao nhiêu.

Có Thanh Bình trưởng công chúa châu ngọc phía trước, lễ gặp mặt phía sau so thế nào cũng sáng chói không nổi.

Ngược lại là vị nhị thúc của Hạ Lan Nhược lại làm Đường Ninh thoảng qua có chút kinh ngạc.

Sinh ra dung mạo rộng lượng thân thể béo mập, mặt cười, đưa lễ cũng nặng nề, ai có thể nghĩ tới ông ta đúng là gian nịnh tiểu nhân ỷ vào thế lực của lão phu nhân mà một lần lại một lần thiết kế hãm hại cháu trai nhà mình chứ.

Thực sự là...




Biết người biết mặt không biết lòng.

Đường Ninh ở trong lòng thầm thở dài một tiếng như vậy, vở kịch mang tên kính trà nhận thức không sai biệt lắm liền sắp kết thúc.

Cơ hồ nhận người hoàn mỹ, trưởng bối khác trong phủ Quắc Quốc công đều về viện của mỗi người, mà Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược lại là ở chính viện bên này, cùng hai phu thê trưởng công chúa cùng nhau dùng đồ ăn sáng.

Trước khi đi, trưởng công chúa vẫn không quên lôi kéo Hạ Lan Nhược lại nói hai câu, nói cái gì hắn đã thành gia, đều là có người có nàng dâu về sau phải cố gắng tiến tới, đừng có lại hoang đường vô dáng như trước kia, đến lúc đó trêu đến người trong nhà lo lắng không nói còn liên lụy nàng dâu cũng cùng lo lắng theo.

Mấy câu nói như vậy là trưởng công chúa cố ý tránh đi Đường Ninh, bí mật nói cùng Hạ Lan Nhược.

Cho nên, ngay cả Đường Ninh cũng không rõ trước kia hào hứng còn rất tăng vọt, Hạ Lan Nhược vì cái gì cùng trưởng công chúa nói mấy câu xong cả người bỗng nhiên liền cảm xúc sa sút xuống.

Đường Ninh không rõ cho lắm cùng ở phía sau hắn, thấy hắn càng đi càng nhanh, bước chân cũng càng bước càng lớn.

Xách theo váy đuổi theo hai bước, thực sự có chút theo không kịp Đường Ninh lúc này liền đi nhanh hai bước, kéo lại ống tay áo Hạ Lan Nhược, thở hổn hển nói, "Chàng chậm một chút, ta muốn theo không kịp, đường có chút trượt..."

Nghe được Đường Ninh mấy câu nói như vậy, Hạ Lan Nhược lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lấy lại tinh thần, hắn cúi đầu nhìn Đường Ninh bởi vì một đường chạy mà gương mặt hơi hơi phiếm hồng, một cỗ cảm giác áy náy khó tả tự nhiên sinh ra.

"Ta... Xin lỗi. Nhất thời quên nàng còn đi theo sau ta, lần sau sẽ không như thế."

Hạ Lan Nhược nói xin lỗi thập phần thành khẩn.

Thấy hắn thế này, vốn cũng không có sinh khí, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vùi trong áo lông của Đường Ninh lập tức nở nụ cười mềm mại, "Chàng nói xin lỗi làm gì? Ta không có trách chàng, chỉ là muốn chàng bước chân nhỏ một chút để ta có thể đuổi theo mà thôi."

Nhìn thấy Đường Ninh cười, Hạ Lan Nhược chỉ cảm thấy nàng cười một tiếng thế này giống như một chút liền cười tiến vào trong lòng hắn, một cỗ ấm áp không nói rõ được cũng không tả rõ được càng không ngừng chảy xuôi trong lòng của hắn.

"Được, ta đi chậm một chút, nhất định có thể để nàng đi theo có được hay không? Nàng hẳn là chưa tới qua phủ Quắc Quốc công, hiện tại thời điểm còn sớm, không bằng ta dẫn nàng đi dạo bốn phía có được hay không? Tuy nói là tuyết rơi, nhưng phong cảnh tuyết hậu cũng có một phong vị khác không phải sao?"

Hạ Lan Nhược cười nói như vậy.

Nghe hắn nói, sớm đã có nghĩ thầm muốn đi dạo một vòng, Đường Ninh lúc này liền nhẹ gật đầu, sau đó nàng nhìn đối phương trực tiếp liền đem ống tay áo của mình đưa tới trước mặt của nàng.

Đường Ninh còn chưa kịp đặt câu hỏi, Hạ Lan Nhược liền đã trước một bước giải thích nói, "Đường tuyết trượt, tuy nói trong phủ phần lớn tuyết đều đã bị quét sạch sẽ nhưng đường còn trơn, cầm ống tay áo của ta thì dễ đi một ít."

"Được."

Nghe hắn nói như vậy, Đường Ninh lúc này vươn tay ra, bắt lấy ống tay áo Hạ Lan Nhược.

Hai người liền như vậy trong phủ Quốc Công đi dạo loạn bốn phía, một người giới thiệu một người quan sát, thời gian bất tri bất giác cứ như vậy đi qua.

Thẳng đến đi tới một gian phòng bốn phía đều trồng cây trúc trước kia, Đường Ninh nhạy bén phát giác được, rõ ràng cảm xúc đã cao hứng, Hạ Lan Nhược lại lần nữa trầm thấp xuống.

Thấy thế, ánh mắt Đường Ninh hơi liễm, sau đó tò mò chỉ về đằng trước phòng hỏi, "Nơi đó sao thế? Phòng có cảnh đẹp như vậy, ta có thể vào xem một chút không?"

Nghe nàng hỏi như vậy, ánh mắt Hạ Lan Nhược chớp tắt một hồi lâu, lúc này mới bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, hướng về phía Đường Ninh nhẹ gật đầu xuống, "Kia là ta bình thường dùng để chứa... Tạp vật, nàng muốn đi đương nhiên là có thể, chỉ bất quá bên trong này nọ có chút lộn xộn, nàng nếu là muốn xem, ta dẫn nàngiđi qua là được rồi, những người khác ở chỗ này chờ đi, như thế nào?"

"Được."

Đường Ninh đồng ý ý kiến của hắn, sau đó liền theo Hạ Lan Nhược cùng nhau hướng gian phòng kia đi đến.

Ừ, những người khác không biết được nhà này đối với Hạ Lan Nhược có ý nghĩa gì, biết được cốt truyện, Đường Ninh như thế nào lại không biết chứ!

Dù sao trong cốt truyện, nguyên chủ liền từng vì căn phòng này không chỉ một lần cùng Hạ Lan Nhược cãi nhau, cũng bởi vậy đem Hạ Lan Nhược càng đẩy càng xa, thẳng đến hai người mỗi người một ngả.

Chỉ là Đường Ninh cũng không nghĩ tới, nàng mới gả đến ngày đầu tiên Hạ Lan Nhược vậy mà liền nguyện ý đem thứ trong phòng chia sẻ cùng nàng.

Chuyện này thật sự là làm cho người ta rất kinh ngạc.

Đúng vậy, nơi này đầu chứa không phải thứ gì khác, chính là...

"Oa!"

Đẩy mở cửa phòng, nhìn thấy cả phòng đầy con rối to to nhỏ nhỏ con rối, nhìn thấy bọn chúng hoặc ngồi hoặc nằm hoặc đứng, cùng y phục trên người hình thức không đồng nhất, Đường Ninh là thật xuất phát từ nội tâm mà thán phục.

Hạ Lan Nhược hắn không chỉ dùng ngụy âm phối âm kể chuyện xưa, hắn còn có thể làm ra con rối, đồng thời khớp nối của mỗi con đều làm thập phần linh hoạt, thật sống động, thật nhiều động tác của nhân loại,chớ nói chi là trên thân bọn chúng còn có y phục tinh xảo, nghe nói ngay cả những y phục này đều là Hạ Lan Nhược... Mời người giúp hắn làm.

Ha ha ha, đúng vậy, năng lực hắn bất quá chỉ có thể làm con rối mà thôi, nữ công thêu hoa cái gì thực sự quá làm khó hắn.

Chỉ bất quá kiểu dáng y phục kiểu đều là hắn muốn mà làm ra, mỗi làm một con rối hắn muốn nó có tính cách thế nào, mặc cái gì, Hạ Lan Nhược đều sớm ở trong lòng nghĩ xong.

Cũng là thật dụng tâm.

"Cái này, cái này, còn có cái này, chàng đừng nói cho ta đây đều là chàng tự mình làm ra nha!"

Đường Ninh không thể tin quay đầu nhìn về Hạ Lan Nhược.

Nhìn thấy mắt nàng tinh tinh phát sáng, trước kia còn thấp thỏm trong lòng, Hạ Lan Nhược đột nhiên cảm thấy trong lòng mình tràn đầy mừng rỡ.

"Ừm."

Hắn gật đầu.

"Chàng cũng quá lợi hại rồi! Thật, ngươi làm thế nào thế? Cái này cũng là chàng học từ người biểu diễn lưu động ở Bắc khu sao? Không được, ta muốn xem, chàng có thể hiện tại liền làm cho ta xem không?"

"Hiện tại?"

"Ừm ừm!"

Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu.

Thế là hai người cứ như vậy vùi ở trong gian phòng nho nhỏ, một người làm một người nhìn, bất quá cuối cùng thời điểm họa mặt cho con rối, Đường Ninh lại cảm thấy tay của Hạ Lan Nhược giống như có chút mỏi, trước đó nàng nhận thấy đã rất rõ ràng, nàng nhìn không được, liền trực tiếp nhận lấy, liền bắt đầu hết sức chuyên chú vẽ mặt cho con rối mới làm xong này.

Cuối cùng Hạ Lan Nhược cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn khuôn mặt nhỏ hắn tưởng tượng dưới ngòi bút sinh động như thật của Đường Ninh mà hiển lộ ra.

Nhìn thấy bộ dáng hắn kinh ngạc, Đường Ninh lúc này liền đắc ý nâng lên cằm, "Như thế nào? So với chàng họa đẹp mắt hơn đúng không?"

Nói xong, Đường Ninh còn lấy le giơ con rối trong tay lên, khóe miệng càng là giương lên cao cao, ra vẻ 'thật đẹp, ta thật tuyệt'.

Trước đó còn có chút khiếp sợ, Hạ Lan Nhược trực tiếp buồn cười, cười xong hắn lúc này mới ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào bên mặt oánh nhuận không tì vết của Đường Ninh, "Nàng không cảm thấy ta đây là đang đồ chơi vì mà mất trí sao? Đường đường là tiểu công gia của phủ quốc công không đi đọc sách tập võ, không đi kiến công lập nghiệp, lại vào thời gian nhàn hạ chơi thứ không hề có ích này, nàng không cảm thấy ta tuyệt không có chí tiến thủ, sau đó mất mát thất vọng sao?"

Nghe hắn nói, Đường Ninh nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn về hắn, "Chàng sẽ vì những vật này không đi đọc sách tập võ sao?"

"Sẽ không."

"Sẽ trầm mê trong đó, không cách nào tự kềm chế sao?"

"Sẽ không."

"Sẽ vào lúc cần thiết không đi kiến công lập nghiệp, không tiến bộ sao?"



"Cũng sẽ không."

"Vậy là được rồi."

Đường Ninh một mặt đương nhiên, "Người khác lúc rảnh rỗi có thể sẽ yêu thích đánh cờ đánh đàn gì đó, mà chàng thích làm những con rối xinh đẹp thế này, hứng thú yêu thích của mỗi người đều khác nhau, vì cái gì bọn họ chính là nhàn tình nhã trí, chàng lại là không cầu phát triển chứ? Còn có, ta lúc trước thấy võ công chàng rất lợi hại, ta nghĩ những năm này chàng nhất định cũng không có một ngày lười biếng. Đã như vậy, thời gian nhàn rỗi làm một ít việc mình thích thì sẽ làm phiền người nào sao?"

"Nhưng nếu là ngoại nhân biết được..."

"Ngoại nhân là người ngoài không phải sao?Thanh hoàn khố của chàng bây giờ đều đã vang dội như vậy, vậy mà cũng sợ ngoại nhân nói gì chàng sao?"

Đường Ninh buồn cười nói như vậy.

Mà nghe được Đường Ninh nói như vậy, Hạ Lan Nhược lại cảm thấy nhiều năm như vậy, một tảng đá lớn từ đầu đến cuối đặt ở trong lòng hắn phảng phất như một chút được người dời ra.

Từ nhỏ đã thích những thứ này, hắn đã từng không chỉ một lần bị cha nương răn dạy, bị nhị thẩm chế giễu, bị lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thậm chí liền Mộ Thanh... Mộ Thanh khi biết hắn yêu thích thứ này cũng mang ánh mắt khác thường nhìn hắn, còn từng không chỉ một lần ám chỉ hắn nên đem tâm tư tiêu tốn vào văn chương.

Chỉ có Đường Ninh, chỉ có Đường Ninh nói cho hắn biết, hắn có yêu thích thế này không có gì đáng xấu hổ, không khác niềm yêu thích đánh đàn đánh cờ của người khác.

Chỉ nghĩ như vậy, một mảnh ấm nhu trong lòng, ánh mắt Hạ Lan Nhược nhìn về phía Đường Ninh liền nhu tình đến chính hắn cũng không phát giác được.

Có lẽ, nàng dâu này của hắn thật cưới đúng người rồi, mới bất quá thành thân một ngày, hắn không ngờ đã bắt đầu chờ mong cuộc sống sau này của hai người bọn họ.

Trong lòng một mảnh khuấy động, Hạ Lan Nhược không tự chủ được nghĩ đến.

Nếu không phải sợ hù đến Đường Ninh, hắn thậm chí... Thậm chí muốn mỉm cười nàng ôm vào đến trong ngực của mình...

[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 90.]

Rời đi trụ sở bí mật của Hạ Lan Nhược nhưng lại được một con rối xinh đẹp, Đường Ninh vừa đi còn đề nghị đối phương, nói là lần sau hắn lại làm con rối nhất định phải mang nàng đến, chỉ vì trình độ họa mặt cho con rối của hắn quá kém, như thế không phải phụ lòng những con rối xinh đẹp như vậy sao? Chuyện như vậy hoàn toàn có thể để nàng cống hiến sức lực.

"Được."

Trừ được, Hạ Lan Nhược thực sự là nghĩ không ra bất luận từ nào khác.

Cơ hồ tinh thần hắn tất cả đều đặt ở trên thân Đường Ninh, vào lúc nàng kém chút ngã sấp, càng ngay lập tức đỡ nàng.

Xem một bên Xuân Đàn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bất quá ra ngoài một chuyến, vì sao nàng luôn cảm thấy cảm tình của tiểu công gia cùng phu nhân lại tốt hơn một chút.

Được rồi, mặc kệ bởi vì cái gì, cô nương sống tốt thì nàng liền vui vẻ.

Vào ban đêm, lúc dùng bữa tối, nghĩ đến ngày mai chính là mười lăm tháng giêng thượng nguyên tết hoa đăng, chưa từng được chứng kiến tết Thượng Nguyên ở kinh thành là bộ dáng gì, Đường Ninh lúc này liền quấn lấy Hạ Lan Nhược muốn hắn mang theo nàng ra ngoài xem một chút.

Bỗng nhiên, nàng bên này Hạ Lan Nhược còn chưa nói thông, một đầu khác Thanh Bình trưởng công chúa lại phái người đến lên tiếng.

Vừa mới tân hôn, thượng nguyên tết hoa đăng trước hết đừng đi ra, mọi người cùng nhau trong nhà náo nhiệt một chút.

Vừa nghe đến truyền lời này, cả người Đường Ninh liền như quả cà phơi sương, ỉu xìu.

Thấy nàng muốn đi ra ngoài chơi như vậy, Hạ Lan Nhược nhãn châu xoay động, một ý kiến liền xông ra.

Chạng vạng tối ngày thứ hai, khó khăn lắm mới đợi được ám vệ trông giữ trong phủ thư giãn, nấp cạnh tường vây của phủ quốc công, trước một bước nhảy đi xuống, Hạ Lan Nhược đứng bên ngoài vươn ra hai tay, liền để ngồi trên tường rào, Đường Ninh yên tâm nhảy xuống, hắn sẽ tiếp nàng.

Dùng sức cắn răng, Đường Ninh thả người nhảy lên, liền được Hạ Lan Nhược ôm đầy cõi lòng.

Hai người liền dùng loại biện pháp bàng môn tả đạo này vào thời điểm trưởng công chúa buông lỏng cảnh giác mà ra phủ.

Bên kia, lúc chạng vạng tối, nghe đại thái giám thiếp thân nói nữ nô Ba Tư thân phụ dị hương đã đến thanh lâu lớn nhất kinh thành -Xuân Hồng lâu, Tư Đồ Ngân ôm thái độ muốn thử một lần, cũng ra hoàng cung.

Bởi vì chán ghét ánh mắt người khác nhìn về phía khuôn mặt hắn, Tư Đồ Ngân còn ở bên cạnh sạp hàng nhỏ mua một mặt nạ xanh nanh vàng mang lên cho mình.

Bên này, đã theo Hạ Lan Nhược đi tới đường cái,Đường Ninh lại sửng sốt nhìn thấy ngay phía trước cách nàng chỉ có mười mấy thước, đứng cạnh quán nhỏ, nam nhân huyền y mang theo mặt nạ trên đỉnh đầu có mấy chữ lớn đỏ tươi.

Tư Đồ Ngân.

Hệ thống chấm điểm: 92.

Độ hảo cảm:??

Đối với cái này, 54088:???

Đường Ninh:???

5h04-8h06 9/10/2022

Hơn 5200 chữ