"Mẹ không phải lo chuyện đó.

Một lát nữa sẽ có người đến đây đón mẹ.

"
Trác Du Hiên chẳng nhìn mẹ mình lấy một cái, hắn chỉ tập trung băng bó cho Thẩm Quân Dao.

Vốn dĩ Trác Du Hiên muốn đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện, nhưng lúc này hẳn đang mắc kẹt giữa mấy người này, muốn đưa cô đi cũng khó lòng mà đi được.

Còn mẹ của hắn đang cố tình làm loạn lên như thế kia nữa, nhất định lần này Trác Du Hiên phải lôi mẹ mình vẽ nhà chính, không để bà ta ở đây nữa.

Chuyện hôm nay xảy ra đã là quá đủ rồi, Trác Du Hiên không muốn, chính xác là nhất quyết không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa, nếu không tâm trạng của Thẩm Quân Dao sẽ ngày càng bị ảnh hưởng bởi những lời nói tàn nhẫn, xúc phạm đến danh dự nhân phẩm của con người đến từ mẹ mình.

Hắn vốn dï cũng không muốn chấp bà ta, nhưng Trác phu nhân không thể vì thế mà làm ra chuyện quá đáng với vợ của hắn nữa.

Trác phu nhân hết sức ngạc nhiên vì lời nói vừa rồi đến từ phía của con trai mình.

"Con vừa nói cái gì cơ?"
"Mẹ không nghe rõ hay sao? Con nói mẹ hãy ngồi đấy đợi một vài phút nữa, sẽ có người đến tận nơi này để đưa mẹ về nhài"
Xem ra lần này Trác Du Hiên nhất định phải ép mẹ mình trở về rồi! Hắn thừa hiểu rõ tính cách của mẹ ruột mình, bà ta nhất quyết sẽ không ra ngoài kia đứng đợi xe giữa trời đông giá rét này đâu.

Trác phu nhân lúc nào cũng phải có người đưa người đón khắp nơi, cho nên Trác Du Hiên đã gọi người đến đây đón bà ta đi rồi.

Trác phu nhân tức tối đến mức không nói lên lời! Không ngờ thằng con trai này của bà ta nhất định phải đuổi bà ta đi bằng được.


Cánh tay của Trác phu nhân chỉ thẳng về phía khuôn mặt của Thẩm Quân Dao đang tái mét lại kia.

"Trác Du Hiên, mẹ là mẹ của mày đấy.

Hôm nay mày lại dám vì cái con nhỏ khốn kiếp này mà đuổi mẹ mày đi ư?"
"Này cái bà kia, tôi nhịn bà từ lâu lắm rồi đấy nhá! Thấy tôi im là bà càng lấn tới à? Con gái của tôi có tên đàng hoàng, không phải con khốn kiếp này khốn kiếp nọ.

Con của bà thì là vàng bạc châu báu, còn con của người khác thì bà coi là rác rưởi à? Bà có tin là tôi cho cả giới truyền thông trên cả nước Trung Quốc này biết được bộ mặt thật của một vị Trác phu nhân cao quý như bà không đây?"
Trịnh Liên thật sự không chịu nổi khi nhìn con gái của mình bị người ta xúc phạm danh dự một cách tàn nhẫn như thế.

Nếu người đàn bà kia còn làm như vậy, nhất định bà ta sẽ cho cả giới truyền thông biết được bộ mặt thật của người đàn bà độc ác này.

"Bà dám"
Trác phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm phu nhân.

Khoé môi của Trịnh Liên hơi giật giật.

"Có gì mà tôi không dám chứ? Dù sao mấy người cũng đã đồn chúng tôi đến đường cùng rồi, không còn gì để mất nữa.

Nếu bà dám động vào con gái tôi, tôi sẽ đem bộ mặt thật của bà vạch ra cho toàn bộ mọi người trên cả nước, tôi muốn xem xem lúc đó bọn họ sẽ nhìn bà bằng ánh mắt như thế nào"
Không khí lúc này giữa hai người đàn bà kia thật sự rất căng thẳng.

Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt tỏa ra một luồng sát khí nặng nề khó bẽ tiêu tan được.

Trác Du Hiên chẳng quan tâm đến hai người bọn họ cãi nhau ra sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến Thẩm Quân Dao sức khỏe có chút không ổn ở bên này là được rồi.

Cuối cùng cũng băng bó xong, Trác Du Hiên dịu dàng nhìn Thẩm Quân Dao, khẽ đưa tay xoa đầu của người con gái đang ngồi trước mặt mình.

"Xong rồi, nếu em thấy đau ở đâu thì bảo anh, anh sẽ đưa em đi bệnh viện.

Còn mặc kệ hai bọn họ cãi nhau như thế nào, em cũng chẳng cần quan tâm đến họ.

Một lát nữa họ sẽ đi thôi, không còn phải đau đầu nữa"
Đúng như dự đoán của Trác Du Hiên, một lát sau bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.

Trác Du Hiên ra hiệu cho người giúp việc ra mở cửa cho người đó.

Sau khi cánh cửa mở ra, một chàng trai ăn mặc lịch lãm bước vào, Thẩm Quân Dao hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một gương mặt quen thuộc.

Trác phu nhân ngạc nhiên không ngớt.

"Dương Phong, sao hôm nay con lại đến đây?"

Người vừa bước vào chính là Trác Dương Phong, em trai ruột của Trác Du Hiên.

Trác Dương Phong đưa tay gãi gãi đầu, hẳn cười cười nhìn mẹ minh.

"Con đến đây chính là để đón mẹ về"
"Là con đã bảo nó đến đây đón mẹ về đấy.

Mẹ mau theo nó về đi, đừng để ba ở nhà phải lo lắng.

Còn nữa, sau này mẹ không cần phải đến đây đâu, con hiện tại sống rất tốt, không cần mẹ phải đến đây chăm sóc đâu"
Trác Du Hiên gần như cùng lúc lên tiếng với em trai của mình là Trác Dương Phong, nhưng ánh mắt của người đàn ông này vẫn chỉ dừng ở trên người của Thẩm Quân Dao, không hề rời đi đâu khác.

Trác Dương Phong nhướn mày quan sát anh trai của mình.

Anh mấy năm nay chẳng có gì thay đổi, nhưng anh bị cha mẹ bắt đi du học mấy năm nên không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Theo ấn tượng của Trác Dương Phong, những năm trước anh gặp người chị dâu này của mình, thì anh trai của anh rất ghét chị ấy, coi chị ấy chẳng ra gì.

Lúc đó chị dâu đã tiêu tụy lắm rồi, mấy năm không gặp bộ dạng của người ấy lại càng tiều tụy hơn khi xưa rất nhiều.

Nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó cho nên thái độ của Trác Du Hiên, anh trai của anh đối với người chị dâu của anh kia cũng thay đổi không ít.

Anh trai của anh lại có thế trở thành một người ân cần, quan tâm chăm sóc người khác như thế, Trác Dương Phong cũng thật khâm phục.

Không những thế, anh trai kia của anh còn sẵn sàng từ bỏ mọi công việc đang thăng tiến của mình để ở bên cạnh của chị dâu.

Cuối cùng để toàn bộ lên đầu của Trác Dương Phong anh.

Anh vốn là người ghét sự gò bó, vậy mà vẫn phải ở lại công ty chịu sự ép buộc, quản lý.


Nếu anh trai không cầu xin anh, chắc gì Trác Dương Phong đã đồng ý đến công ty làm việc chứ.

Nhưng nhìn Thẩm Quân Dao, chị dâu kia của anh dường như gặp vấn đề gì đó.

Chị ấy không thèm quan tâm đến sự chăm sóc dịu dàng của anh trai anh dành cho mình.

Trước đây gặp không phải chị ấy rất yêu anh trai của anh hay sao? Bây giờ đáng lẽ ra chị ấy phải thấy thật hạnh phúc không phải sao? Trác Dương Phong còn đang ngây người thì bị giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên làm cho tỉnh.

"Em còn đứng ở đó làm gì, còn không mau đưa mẹ về đi, mẹ cần phải nghỉ ngơi đấy"
Trác Du Hiên đã gọi điện cho Trác Dương Phong từ tối hôm qua là sáng sớm đến đây để đón mẹ rồi.

Không biết là thằng em trai này của hắn đã chạy đi đâu mất, cho nên mới để cho Trác phu nhân gây ra chuyện này đây.

Đến cuối cùng, cho dù có không muốn, Trác phu nhân vẫn bị đứa con trai thứ hai của mình lôi về nhà.

Mẹ hắn đi rồi, cuối cùng Trác Du Hiên cũng không còn cảm thấy đau đầu nữa, lòng hắn nhẹ hẳn đi hơn bao giờ hết.

"Bà nữa, bà còn đứng đây làm cái gì? Bà không về còn đứng ở đây làm gì? Mau về đi, Quân Dao còn phải nghỉ ngơi"
Cãi nhau một hồi, đến cuối cùng, Thẩm phu nhân vẫn bị Trác Du Hiên cưỡng chế đuổi về, nếu không về thì sau này bà ta đừng hòng gặp được Thẩm Quân Dao nữa.

Bọn họ đi hết rồi, Trác Du Hiên mới dịu dàng nói với Thẩm Quân Dao.

"Em còn mệt hay đau đầu không? Hay là anh đưa em đi bệnh viện?".