"Em còn mệt hay đau đầu không? Hay là anh đưa em đi bệnh viện?"
Trác Du Hiên hỏi thăm Thẩm Quân Dao vài câu, nhưng cô vẫn không trả lời.

Hản định đứng dậy đưa cô đi bệnh viện khám, nhưng Thẩm Quân Dao ngay lập tức phản kháng lại, dường như cô gái này rất sợ đi đến bệnh viện thì phải.

Trác Du Hiên nhìn thấy Thẩm Quân Dao đang tỏ ra không muốn, hắn cũng không muốn ép cô nữa.

Bảo người giúp việc mang lên cho Thẩm Quân Dao một ly nước ép trái cây để Thẩm Quân Dao uống cho bình tĩnh lại, tiện thế cũng để cho Thẩm Quân Dao uống thuốc luôn.

Từ sáng đến giờ mấy người kia làm loạn inh ỏi cả lên, làm cho Trác Du Hiên cũng quên béng đi mất là phải cho Thẩm Quân Dao uống thuốc rồi.

Cầm lấy mấy viên thuốc trắng tinh, đẳng ngòm xộc vào mũi của Trác Du Hiên, ngửi thấy mùi là khó chịu rồi, vậy mà Thẩm Quân Dao lại phải uống hết chỗ thuốc này.

Đặt những viên thuốc kia vào lòng bàn tay của Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng dỗ ngọt cô.

"Không đến bệnh viện thì em phải uống hết chỗ thuốc này, không được để sót.

Nếu không thì anh sẽ đưa em đến bệnh viện đấy: Thẩm Quân Dao hôm nay dường như đã ngoan ngoãn hơn mọi ngày bình thường.

Chỗ thuốc trong tay nhanh chóng được bỏ vào miệng, Thẩm Quân Dao nuốt ực một tiếng, những viên thuốc đắng ngắt kia trôi tuột xuống cổ họng của cô.

Trác Du Hiên ở một bên vừa vuốt ve lưng của cô, không để Thẩm Quân Dao bị nghẹn, vừa đưa ly nước cho người con gái ấy uống.


"Bây giờ để anh đưa em đi ngủ nhá, anh thấy em xanh xao quá, không đến bệnh viện thì phải đi ngủ.

Ngủ một giấc đi cho khỏe.

"
Trác Du Hiên bế Thẩm Quân Dao đi lên lâu, nhanh chóng đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn kín người cho cô, sau đó Trác Du Hiên mới cẩn thận đi ra ngoài, không cho ai vào đây làm ảnh hưởng đến Thẩm Quân Dao đang nghỉ ngơi ở trong đó.

Thẩm Quân Dao ngủ một mạch từ sáng đến chiều, không hề tỉnh lại.

Có lẽ sau sự việc hôm nay xảy ra, người con gái ấy đã thấy quá mệt mỏi, không còn sức lực nên mới thiếp đi như thế.

Giữa trưa hôm đó, Trác Du Hiên lên đây, hẳn định mang một chút đồ ăn lên cho Thẩm Quân Dao.

Dù sao cô cũng đang mật, phải ăn một chút gì đó để nhanh chóng khỏe lại chứ.

Nhưng cánh tay của Trác Du Hiên vừa mới chạm vào người của Thẩm Quân Dao thì hắn đã phát hiện cả người của cô đổ đầy mồ hôi, toàn thân nóng rực như lửa thiêu.

Đặt tay lên trán đầy mồ hôi của người con gái ấy, thật nóng, hình như là sốt rồi.

Trác Du Hiên định đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện ngay nhưng cả người của Thẩm Quân Dao vẫn chỉ níu lại ở trên giường, mồ hôi ướt đẫm chảy ra từ bàn tay đang siết chặt lấy drap giường kia làm một mảng ướt đẫm xuất hiện.

Hình như là Thẩm Quân Dao chỉ muốn nằm im đó, không muốn đi đâu cả.

Muốn đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện, nhưng Trác Du Hiên lại không thể làm cho người con gái ấy bị thương.

Trác Du Hiên không thể cưỡng chế đem cô đi được, đến cuối cùng, Trác Du Hiên chỉ đành kêu người giúp việc gọi bác sĩ đến đây khám bệnh cho Thẩm Quân Dao.

Trong lúc chờ đợi, Trác Du Hiên miệt mài chăm sóc lau người cẩn thận cho người con gái ấy.

Trong lòng luôn thấy thấp thỏm không yên, sao tự nhiên lại sốt lên như thế chứ? Chẳng lẽ Thẩm Quân Dao vì bị mẹ hắn doa sợ lúc sáng nay lên cô mới bị bệnh hay sao? Người con gái này thể trạng vốn đã yếu ớt rồi, nay bị đánh bị mắng như thế tất nhiên là không chịu nổi rồi.

Bác sĩ khám cho Thẩm Quân Dao một hồi, sau đó kết luận cô gái này chỉ bị sốt bình thường thôi, không hề bị bệnh gì cả.

Trong lòng của Trác Du Hiên lúc đó thoáng chốc nhẹ đi, cứ như trút bỏ được một phần gánh nặng trong lòng của mình vậy.

Thật may mắn là Thẩm Quân Dao không gặp chuyện gì cả.

Đến tầm chiều, cuối cùng cô gái ấy cũng hạ sốt, ngủ một giấc thì tỉnh lại.

Tuy đã ổn hơn một chút nhưng Trác Du Hiên không cho phép Thẩm Quân Dao được đặt chân xuống giường trong mấy ngày này, cô phải nằm nghỉ ngơi.


Thể mà thoáng chốc một tháng đã trôi quái! Cuộc sống của Trác Du Hiên và Thẩm Quân Dao vẫn bình lặng trôi qua như thể.

Trác Du Hiên vẫn rất tận tình chăm sóc Thẩm Quân Dao, nhưng cô gái ấy vẫn như vậy, bệnh tình không có dấu hiệu nào tốt lên.

Trác Du Hiên vì muốn Thẩm Quân Dao nhanh chóng khỏe lại, hẳn đã bỏ rất nhiều tiên ra để thuê một vị bác sĩ tâm lý trẻ nổi tiếng chữa được căn bệnh tâm thần phân liệt cho nhiều người ở nước ngoài về để trị bệnh cho Thẩm Quân Dao.

Chỉ cần người còn là vẫn còn hy vọng! Trác Du Hiên quyết tâm phải chữa lành bệnh cho vợ của mình.

Nhưng khi đó, bác sĩ lại chỉ nói với hẳn một câu, làm cho Trác Du Hiên như bị ai đó cầm gậy đánh từ phía sau người mình vậy.

"Vợ của anh dường như đang mắc một chướng ngại về tâm lý.

Hình như cô ấy đã gặp phải một chuyện gì đó kinh khủng hay một chuyện không bao giờ muốn nhớ đến, cho nên phu nhân đây đã nhốt mình ở trong một thế giới riêng, nơi cô ấy không muốn thoát ra, không muốn nhớ đến những mảnh ký ức kia.

Chỉ cần cô ấy chấp nhận được những sự thật kia, bệnh tình của phu nhân sẽ hoàn toàn dứt điểm"
Bác sĩ cũng gần như bó tay với căn bệnh này.

Nếu người bệnh không chịu phối hợp, cho dù bác sĩ có giỏi đến mấy cũng phải bó tay.

Từ hôm đó, Trác Du Hiên vẫn rất quan tâm đến Thẩm Quân Dao, chỉ có điều hắn thường xuyên đi tìm bác sĩ tâm lý, hắn muốn tìm cách giúp Thẩm Quân Dao mở khóa chiếc cửa sắt đang giam cô lại kia, hản muốn đưa người vợ khi xưa của mình trở về.

Với lại, dạo gần đây, Thẩm Quân Dao cũng hay bị ốm vặt như ho sốt, viêm phổi, thỉnh thoảng còn ho ra máu.

Trác Du Hiên sốt sắng đưa cô đi khám, nhưng bác sĩ chỉ bảo rằng đó chỉ là những căn bệnh bình thường thôi, không cần phải quá lo lắng.

Nhưng Trác Du Hiên cảm thấy một dự cảm không lành, hẳn ép bác sĩ phải khám thật kỹ cho Thẩm Quân Dao, cho dù bọn họ đã giải thích hết lời, thậm chí còn đánh mấy tên bác sĩ đó một trận nữa.

Ba mẹ Thẩm ngày ngày đều đến đây, đặc biệt là Trịnh Liên.

Bà ta gần như ngày nào cũng đến nơi này, nào là nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa thay cho con gái của mình.


Bà ta còn tìm cách làm mấy món ăn qua việc học trên mạng, qua cuốn nhật ký mà Thẩm Quân Dao viết hồi nhỏ, Thẩm phu nhân cuối cùng cũng biết con gái của mình thích ăn gì.

Hôm nào bà ta cũng mang đến một vài đồ gì đó như quần áo đắt tiền, rồi váy áo, mỹ phẩm và rất nhiều thứ khác, cho dù Thẩm Quân Dao không cần đến thứ đó làm gì cả.

Bà ta vẫn kiên trì cho dù Thẩm Quân Dao có không để ý đến bà ta đi chăng nữa.

Trịnh Liên cũng thường xuyên chăm sóc con gái khi đứa trẻ ấy bị bệnh.

Từ nhỏ Thẩm Quân Dao đã không được hưởng tình yêu thương, sự hạnh phúc của một gia đình thật sự rồi, bây giờ Thẩm phu nhân muốn cho đứa con gái của mình được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn.

Tuy nhiên, tuổi thơ đã mất, làm gì còn có thế lấy lại được.

Hôm nay, Thẩm phu nhân mang đến đây một cây đàn guitar.

Cây đàn này bà ta đã đặt người làm riêng cho con gái của mình.

Trước đây Thẩm Quân Dao có một đam mê mãnh liệt với đàn guitar, nhưng do sự cấm đoán của Trịnh Liên nên ước mơ trở thành một tay chơi guitar của Thẩm Quân Dao đã hoàn toàn bị chôn vùi theo tháng năm rồi.

Nay sực nhớ ra con gái mình rất thích chơi loại nhạc cụ này, cho nên bà ta đã sai người đặt rồi gửi đến đây.

.