- Cậu vừa mới nói gì hả? Cậu lặp lại một lần nữa!
Động tác đang ký tên của Ân Viêm ngay lập tức khựng lại khi nghe Châu Vũ thông báo tin tức mới nhất của Sở Nghinh, sau đó thì buông hẳn cây viết trên tay xuống, bất cẩn làm nhòe cả một góc giấy.

Mà Châu Vũ đứng trước bàn làm việc của hắn để có thể đem tin này thông báo lại thì đã gom hết không biết bao nhiêu dũng khí rồi, vậy mà còn bị hỏi lại lần nữa, và cậu ta cũng biết là dù Ân Viêm chỉ hỏi ngắn gọn như vậy thôi nhưng ý tứ của hắn thì không phải chỉ đơn giản là như vậy mà còn để xác nhận Sở Nghinh có an toàn không nữa.

Đúng là không thể sống yên được giây phút nào mà.

- Tiên sinh, lúc nãy người của chúng ta đi tìm phu nhân đã báo tin có một chiếc xe tải suýt nữa đâm vào phu nhân, nhưng cũng may là đã kịp thời chặn lại rồi.

Hiện tại phu nhân đã an toàn.

Còn về chiếc xe tải kia, có lẽ là được sắp xếp tạo ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Rốt cuộc cũng có thể nghe được câu Sở Nghinh đã an toàn, nên Ân Viêm cũng có thể yên tâm hơn được một chút.

Hắn chẳng còn tâm tư mà đọc hay ký tiếp những bản hợp đồng trên bàn nữa, bỏ tất cả sang một bên mà vội vàng đứng lên, vừa lấy áo khoác treo trên mắc vừa ra lệnh cho Châu Vũ.

- Còn đứng đó làm gì nữa? Chuẩn bị xe ngay!
.........!
- Tiểu Nghinh! Tiểu Nghinh, cậu bình tĩnh lại đi.

Không ai giết cậu nữa cả, là tớ đây, tớ là tiểu Nhiễm đây mà.

Tiểu Nghinh, cậu nhìn đi, không ai giết cậu cả.

Đây là Ân Điềm và Ân Pháp, còn tớ là tiểu Nhiễm đây.

Cậu bình tĩnh lại đi.

- Chị dâu, cô bị sao vậy?
- Tiểu Nghinh, cô bình tĩnh lại đi.

Không sao rồi mà.

Ba người cùng gọi Sở Nghinh mà cô cũng không hề phản ứng lại, dường như triệu chứng hoảng sợ càng lúc càng nghiêm trọng hơn rồi.

Đang đúng lúc bọn họ đều không biết làm gì, chỉ có thể quyết định đưa Sở Nghinh lên xe trước thì lại có một chiếc xe đi tới, xe dừng lại ở gần đó.

Còn chưa thấy người trên xe thì ba người kia cũng lần lượt đoán ra đó là ai rồi.

Ân Điềm và Ân Pháp ngây ngốc tại chỗ.

- Anh cả? Là anh cả!
- Tiêu rồi, tiêu rồi.


Anh cả đến rồi, chúng ta phải làm sao đây? Sao anh ấy lại đến nhanh như vậy chứ?
- Cô nói mớ gì vậy? Anh ta không đến bây giờ thì phải chờ khi nào mới đến chứ?
Mặc dù bình thường Mục Nhiễm không hài lòng việc Sở Nghinh bị Ân Viêm giữ chặt bên cạnh, nhưng vào lúc này thì Sở Nghinh thực sự rất cần có hắn.

Và ngoại trừ hắn thì bọn họ cũng không thể tin tưởng hay hy vọng vào ai được nữa.

Tai nạn này vừa nhìn là đã biết có kẻ cố tình sắp đặt để hại Sở Nghinh rồi.

- Tiểu Nghinh! Tiểu Nghinh!
Ân Viêm vừa bước xuống xe đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sở Nghinh, Châu Vũ xuống sau và đi đến chỗ hai chiếc xe kia vừa đâm vào nhau đang nằm bên lề đường.

Vì trước khi bọn họ đến đã điều động hết người của phe mình phong tỏa hết những con đường xung quanh, tạm thời vẫn chưa thể để phía cảnh sát can thiệp vào cho đến khi chắc chắn được kẻ đứng đằng sau chuyện này.

Thấy Ân Viêm đến, Ân Điềm và Mục Nhiễm cũng từ từ lùi lại nhường chỗ cho hắn.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Sở Nghinh, trông Ân Viêm thực sự rất căng thẳng.

Hắn lo lắng đến cuống hết cả tay chân, vội vội vàng vàng ôm chặt cô vào lòng, một tay vỗ về trấn an, cằm đặt trên đỉnh đầu cô nói xuống, đến tông giọng cũng trở nên hối hả, kích động.

- Tiểu Nghinh, là anh đây.

Tiểu Nghinh, đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi.

Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh đến trễ rồi.

Tiểu Nghinh, đừng sợ, đừng sợ.

Mặc dù Ân Viêm đã ghì chặt mình trong lòng, nhưng tình hình của Sở Nghinh hình như cũng không có gì biến chuyển, chỉ là cô không có không gian mà vùng vẫy giống lúc nãy, trong khi miệng vẫn liên tục lẩm bẩm những câu không rõ ràng, nhìn từ sắc mặt của cô thì giống như người đang nằm mơ hay mộng du hơn.

- Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.

Đừng qua đây, cậu đừng qua đây! Tôi không hại cậu, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.

Chỉ có Ân Điềm và Ân Pháp hoàn toàn không hiểu được Sở Nghinh vì sao lại nói lung tung như vậy, bọn họ chắc là chỉ đang cho rằng cô bị dọa đến hoảng sợ nên nhất thời chưa thể bình tĩnh lại được.

Nhưng Mục Nhiễm thì lại khác, cô cũng giống như Ân Viêm vậy, trong lòng đều tự biết được vì sao Sở Nghinh lại ra nông nổi như vậy.

Còn tâm trạng của hai người thì sẽ khác nhau, nếu như Mục Nhiễm là tức giận thì chắc chắn ngay lúc này Ân Viêm sẽ vừa tự trách vừa xấu hổ.

Nếu không phải vì lo lắng Sở Nghinh sẽ gặp nguy hiểm thêm lần nữa thì dù phải dùng cách gì, Mục Nhiễm cũng nhất định phải giành lấy Sở Nghinh từ tay của Ân Viêm, tự cô sẽ chăm sóc cho bạn thân của mình.

Nhưng với tình hình hiện tại, chỉ có Ân Viêm mới có thể bảo vệ được Sở Nghinh chu toàn thôi, dù rất miễn cưỡng nhưng Mục Nhiễm cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.


Ân Viêm nhanh chóng bế Sở Nghinh lên và đem cô đặt vào trong xe của mình.

Thấy Sở Nghinh cũng đã được Ân Viêm đưa đi nên Ân Điềm và Ân Pháp cũng có thể tạm thời thở phào một hơi vì không cần quá lo lắng nữa.

Chỉ còn một vấn đề khác đó chính là cả hai anh em đều không muốn đi cùng Ân Viêm về đâu.

Không cần nói thì cả hai người đều biết là hiện tại Ân Viêm đang rất tức giận vì chuyện vừa xảy ra với Sở Nghinh, họa cũng là từ hai người họ mà ra, nếu không phải vì hai người cố gắng kéo Sở Nghinh ra ngoài, còn cắt đuôi cả những thuộc hạ mà hắn bố trí đi theo bảo vệ Sở Nghinh thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Bây giờ mà hai người đi cùng Ân Viêm về thì chỉ có nước bị hắn dạy dỗ một trận thôi.

Hai anh em Ân Pháp không muốn về cùng Ân Viêm và Sở Nghinh nhưng Mục Nhiễm thì lại khác.

Trên đời này ngoại trừ Sở Bất Liên ra thì có lẽ không còn ai quan tâm đến Sở Nghinh nhiều hơn cô nữa.

- Hai người còn đứng đó làm gì nữa vậy? Nhanh lên xe đi!
Mục Nhiễm cũng không còn tâm tư mà đọc suy nghĩ của hai anh em Ân Pháp nữa.

Xe của Ân Viêm đã chuẩn bị đi rồi mà hai người họ vẫn còn đứng bất động tại chỗ nữa nên cô mới nhanh chóng thúc giục.

Ân Điềm còn định viễn một cái cớ để không cần đi cùng, không ngờ là còn chưa kịp mở miệng nói thì đã nghe thấy giọng của Ân Viêm như từ địa ngục truyền đến.

- Điềm Điềm, A Pháp, hai đứa muốn tự về hay để tài xế của anh đưa về?
Thế này thì toang thật rồi.

Ân Điềm giống như quả bóng xì hơi, trong lòng không ngừng vỡ vụn.

Đích thân Ân Viêm đã ra lệnh, có muốn chuồn cũng không thể nào rồi.

Không biết lần này sẽ bị xử thế nào nữa.

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Ân lão thái phu nhân sẽ đến cứu nguy kịp thời thôi.

........!
- Tiểu Nghinh, đừng sợ, chúng ta về đến nhà rồi.

Không sao đâu, em sẽ không sao đâu.

Xe vừa vào đến cổng, Ân Viêm càng vội vàng lay Sở Nghinh đang nằm gọn trong vòng tay của mình, dù đã đi một đoạn đường nhưng có vẻ như tình hình của cô chẳng những không có cải thiện gì vẫn giống như lúc nãy, mê man không tỉnh táo, miệng liên tục lẩm bẩm những câu thoại giống hệt như cũ.

.

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||

Ân Viêm gọi cô liên tục mấy lần, sau đó lại lớn tiếng hỏi thuộc hạ đang ngồi ở ghế trước.

- Đã gọi Trần Hy và bác sĩ Đường chưa?
Người ngồi phía trước đang bị ép trong thế cực kỳ căng thẳng, không dám lơ là một giây nào, vừa nghe thấy Ân Viêm hỏi thì ngay lập tức thông báo lại với hắn ngay.

- Tiên sinh, bác sĩ Trần và bác sĩ Đường đều đã đợi sẵn ở trong rồi.

Nhưng còn có một chuyện nữa.....!
Thấy tên thuộc hạ đó ngập ngừng không nói hết câu, Ân Viêm vốn đang rất vội lại càng không có nhiều kiên nhẫn nữa.

- Chuyện gì?
- Là lão thái phu nhân, lão thái phu nhân và lão phu nhân cũng đang ở đây.

Chuyện này đúng là có một phần phiền phức, từ lúc Sở Nghinh mang thai, Ân lão thái phu nhân gần như đã dán chặt mắt vào Đế Cư hai tư trên hai tư rồi, nếu không phải gọi điện thoại đến hỏi han mỗi ngày thì cũng là cách vài ngày lại đến tìm Sở Nghinh.

Thật không ngờ bà lại đến đúng hôm nay, nếu như để bà thấy tình hình hiện tại của cô thì không biết lại nối giận đến mức nào nữa.

Nhưng trước mắt điều trị cho Sở Nghinh vẫn là quan trọng nhất, Ân Viêm không còn tâm tư mà quan tâm được nhiều như vậy nữa.

- Nghĩ cách gì đó kéo dài thời gian đừng để lão thái phu nhân lo lắng quá.

Hắn nói xong thì bế Sở Nghinh xuống xe ngay, sải bước thật nhanh đi vào cửa lớn.

….…
- Mau để cô nằm xuống đi.

Ân Viêm đưa Sở Nghinh vào đến phòng, Trần Hy và bác sĩ Đường đều đã đợi sẵn.

Thấy Sở Nghinh được đưa về liền hối thúc Ân Viêm để cô lên giường nằm.

- Có một chiếc xe suýt nữa đâm vào cô ấy, sau khi bị dọa một phen thì tớ có gọi thế nào cô ấy cũng không có phản ứng.

Ân Viêm vừa để Sở Nghinh nằm xuống giường vừa đứng vội sang một bên và nói sơ qua tình hình cho Trần Hy biết.

Trần Hy một bên nghe thông tin Ân Viêm cung cấp, một bên thì vội vàng chuẩn bị những dụng cụ chuyên ngành cần thiết để kiểm tra cho Sở Nghinh.

Đứng song song phối hợp với Trần Hy, bác sĩ Đường cũng đang làm công việc của mình.

- Sở Nghinh! Sở Nghinh! Cô nghe thấy tôi nói chứ? Bây giờ cô đang nhìn thấy gì, có thể nói cho tôi biết không?
So với khi nãy lúc Ân Viêm mới đến thì bây giờ trông Sở Nghinh có vẻ ổn định hơn được một chút rồi.

Mặc dù cô vẫn chưa tỉnh táo và còn liên tục nói lung tung nhưng đã không còn phản ứng chống cự kích động như vừa rồi nữa.

Nhìn theo con lắc mà Trần Hy giơ ngay trước mặt, cô rất phối hợp mà trả lời từng câu hỏi của Trần Hy.

- Ân Tiêu, Ân Tiêu muốn giết tôi.

- Không! Cậu ấy đang đến.

Đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, mỗi một câu chữ mà Sở Nghinh vừa nói, Ân Viêm đều nghe không sót một chi tiết nào.


Nhưng hắn cảm giác được mình sắp không còn đủ dũng khí để tiếp tục nghe nữa.

Xem ra đúng như những gì hắn đã suy đoán lúc nãy, bệnh của cô do hắn gây ra lại tái phát rồi.

Có vẻ như Trần Hy cũng nhận ra điều đó, sau khi giúp Sở Nghinh ổn định tinh thần lại được một chút rồi, anh mới từ từ quay đầu nhìn về phía Ân Viêm đang đứng trầm ngâm, trên mặt biểu lộ rõ sự nặng nề.

Những lời mà Sở Nghinh vừa nói kia, đối với Mục Nhiễm đã không còn gì là bất ngờ nữa.

Nhưng với hai anh em Ân Pháp thì lại khác, hình như đây là lần đầu tiên mà hai người họ nghe được một chuyện kinh hãi thế này.

- Khoan đã, tiểu Nghinh, cô ấy đang nói gì vậy? Ân Tiêu, tai nạn của Ân Tiêu liên quan gì đến cô ấy vậy?
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Thế này là chị dâu bị A Tiêu dọa sợ sao?
Nếu không phải là vì sự tò mò của hai đứa em đánh thức thì có khi là Ân Viêm cũng phải đứng thẩn thờ một lúc lâu nữa.

Sau khi hắn nghe được những lời phán đoán kia, hình như hắn càng tức giận hơn, cất giọng lạnh lùng ra lệnh.

- Đưa tiểu thư và tứ thiếu ra ngoài đợi tôi.

Vừa nghe thấy hắn hạ lệnh và nhìn thấy hai tên thuộc hạ ở bên ngoài sắp tiến vào đây thì Ân Điểm liên phản kháng lại trước, cô vừa lùi bước lại vừa bày tỏ thái độ của mình.

- Em không đi.

Anh cả, em còn chưa được nhìn thấy tiểu Nghinh hoàn toàn bình an thì em không đi đâu cả.

Ân Pháp cũng không hẹn mà cùng hội cùng thuyền với em gái.

- Phải đấy anh cả.

Nếu anh muốn bọn em đi thì ít nhất cũng phải để bọn em đợi chị dâu khỏe lại hẳn đã được không?
Vốn đang vô cùng phiền não rồi mà còn có hai đứa nhóc cứ cứng đầu không nghe lời thế kia nên Ân Viêm càng thêm thiếu kiên nhẫn.

Hắn không kiêng nể một chút nào trước mặt bao nhiêu người ở đây mà trực tiếp giáo huấn hai đứa em của mình.

- Ẻm còn mặt mũi ở đây nữa hả? Nếu không phải hai đứa bao che nhau kéo cô ấy ra ngoài thì liệu cô ấy có thành ra thế này không? Hai đứa em nghe thật kỹ đây, nếu hôm nay tiểu Nghinh xảy ra chuyện gì bất trắc thì cả hai đứa đều không xong với anh đâu.

Ân Pháp thì có lẽ không vấn đề gì, nhưng Ân Điềm bị mắng đến sắp khóc tới nơi rồi.

Cô vừa hối hận vừa sợ hãi, cúi gằm mặt mếu máo.

- Anh cả, em thật sự không cố ý mà.

Em không nghĩ sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.

Em xin lỗi, anh đừng tức giận nữa.

Đứng một bên nhìn một màn thế này, Mục Nhiễm có muốn nhịn cũng không thể nhịn tiếp được nữa.

Cô vừa bước tới kéo Ân Điềm đứng qua một bên vừa đáp thẳng lại Ân Viêm.

- Hai người họ không có mặt mũi đứng đây? Vậy còn anh thì sao? Anh có tư cách gì mà đứng đây?.