Mục Nhiễm nhận ra sự kinh ngạc của tất cả những ánh mắt xung quanh đang hướng về mình với thái độ hoàn toàn không ngờ tới, nhưng không vì vậy mà cô lại sợ hãi lùi bước, ngược lại còn được thế lấn tới.

- Sao anh không tự hỏi xem lí do thực sự khiến tiểu Nghinh trở thành như vậy đi.

Chiếc xe hôm nay đúng là suýt nữa đã đâm vào cậu ấy, nhưng chắc chắn không đến mức dọa cậu ấy phồn bay phách lạc như thế này đâu nhỉ? Nếu không phải vì bị anh tra tấn tinh thần suốt thời gian dài thì liệu cậu ấy có thành ra như vậy không hả?
Mục Nhiễm càng nói thì những người còn lại càng lo lắng cho cô.

Bọn họ ai cũng đều biết không phải ai cũng có thể yên ổn sau khi chọc giận Ân Viêm, vậy mà Mục Nhiễm còn ngang nhiên thách thức hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy nữa.

Chưa dừng lại ở đó, Mục Nhiễm vừa nhìn qua Ân Điềm còn tủi thân đứng cúi gằm mặt bên cạnh, rồi đến Sở Nghinh vẫn đang phải làm trị liệu tâm lí chưa ổn định lại, cô càng không nhịn được nữa mà nói tiếp.

- Chị dâu và em chồng, tiểu Nghinh đi chơi cùng Điềm Điềm có gì là sai chứ? Anh lại ở đây mắng cô ấy, đem hết tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu cô ấy? Anh không tự cảm thấy bản thân quá hèn sao? Chuyện hôm nay dù Điềm Điềm có sai thì cũng chỉ là lỗi nhỏ, nhưng tất cả đều xuất phát từ anh hết cả.

Cho nên anh không có tư cách để trách móc Điềm Điềm hay bất cứ ai ở đây.

Điều khó hiểu hơn nữa chính là Ân Viêm bị một cô gái giáo huấn suốt nãy giờ mà vẫn không hề phản biện lại, càng không tỏ ra tức giận một chút nào.

Giống như chột dạ nên không còn lí lẽ gì để biện hộ nữa.

Một người cao cao tại thượng, chỉ có người khác phải run rẩy khi đứng trước mặt hắn mà bây giờ lại bị mắng đến im bặt không nói lại nửa câu.

Hắn thừa nhận tất cả những gì mà Mục Nhiễm vừa nói, Sở Nghinh trở thành như vậy chính là lỗi của hắn.

Cho nên từ lúc hắn muốn bù đắp cho cô, hắn đã không ngừng cố gắng.

Vườn hoa thược dược mà Ân Tiêu từng rất thích, sau khi cậu mất, hắn đã gìn giữ từng ngọn cây chiếc lá đến tận hôm nay, nhưng vì muốn chữa khỏi bệnh cho Sở Nghinh mà hắn không tiếc dọn sạch khu vườn đó, đến chỗ ở trước kia của Ân Tiêu cũng dọn dẹp sạch sẽ.

Hắn cẩn thận từng chút một để bệnh tình của cô không chuyển biến xấu thêm nữa.

Nhưng dù hắn đã cố gắng làm tất cả, cũng không thể bảo vệ cô được chu toàn....!
Mục Nhiễm nói không sai, cho dù hắn có bảo vệ Sở Nghinh tốt đến đâu đi nữa, dù là bố trí một đội bảo an được huấn luyện kỹ càng theo sát cô không dời một giây thì cũng không có gì có thể chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài dự đoán cả, bởi vì gốc rể vẫn là do hắn là ra,
Ân Viêm im lặng không nói bất kỳ lời nào.

Tầm mắt của hắn không dời khỏi Sở Nghinh một khắc nào, hắn nhìn người phụ nữ của mình đang dần dần thiếp đi sau quá trình thôi miên của Trần Hy, rồi từng bước từng bước đi về phía cô.


Cảm giác bầu không khí hiện tại vừa ngột ngạt vừa khó xử nên bác sĩ Đường đã nhanh chóng đứng ra hóa giải bằng cách lái câu chuyện sang một vấn đề khác.

- Tôi vừa kiểm tra rồi, đứa bé không bị ảnh hưởng gì.

Tình trạng thai nhi vẫn ổn định.

Nhưng tuyệt đối không được để chuyện tương tự như hôm nay xảy ra thêm lần nữa.

Không biết có ai đang nghe những lời dặn này của bác sĩ Đường không.

Ân Viêm không phản ứng gì, không phải nói quá nhưng hình như hắn hiện giờ lại không khác gì Sở Nghinh lúc nãy.

Ân Điềm sau khi bị Ân Viêm mắng một trận thì tâm trạng đã tệ đến mức không còn để ý được chuyện gì nữa, đứng bất động tại chỗ hồi lâu và trên mặt lộ rõ sự ấm ức tột cùng.

Cũng may còn có Mục Nhiễm đáp lại bác sĩ Đường theo phép lịch sự.

- Điềm Điềm! Điềm Điềm, cô đi đâu vậy?
Ân Điềm đang yên lặng nãy giờ đột nhiên lại bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Nhìn thấy cô ấy chạy vụt ra khỏi phòng, Mục Nhiễm lo lắng vừa gọi vừa định đuổi theo, nhưng Ân Pháp đã sớm một bước kéo cô lại.

Anh nhìn cô và lắc lắc đầu ra hiệu.

Mục Nhiễm nhìn anh như vậy cũng hiểu được phần nào lí do, nhưng vẫn không thể không lo lắng được.

- Anh làm gì vậy? Điềm Điềm bỏ đi như vậy anh có thể yên tâm được à? Tâm trạng của cô còn đang hỗn loạn, lại không quen đường ở Thượng Hải, lỡ cô ấy chạy lung tung xảy ra chuyện gì thì sao?
- Mục Nhiễm, cô không cần lo lắng quá như vậy đâu.

Điềm Điềm vốn là như vậy, cho nó chút thời gian để bình tĩnh thì nó sẽ tự về nhà thôi.

Sau khi Ân Điềm bỏ đi mất mà chẳng thấy Ân Viêm nhìn lại một cái, Mục Nhiễm càng nghĩ càng thêm bực tức hơn.

Nhưng ngoại trừ cố gắng kìm nén lại thì cô cũng không thể làm được gì khác.

Tạm thời kết thúc quá trình thôi miên để theo dõi tiếp trạng thái của Sở Nghinh, Trần Hy thấy Ân Viêm đã đứng sát bên cạnh giường nên vừa hết việc của mình thì anh liền lùi sang một bên để nhường chỗ lại.


Ân Viêm ngồi xuống bên mép giường, nhìn Sở Nghinh tĩnh lặng đang ngủ say một lúc, hắn nhẹ nhàng chạm tay vào một bên má trắng mịn của cô, một tay khác thì nắm chặt bàn tay đang đặt trên bụng của cô, nâng niu như một món bảo vật trân quý nhất.

- Tiểu Nghinh, anh xin lỗi.

Là anh khốn nạn, anh ích kỷ.

Tiểu Nghinh, em nói cho anh biết bây giờ anh phải làm gì cho em được không? Anh không biết phải làm gì để em trở lại như trước đây.

Tiểu Nghinh, anh sai rồi.

Thời gian trước, tinh thần của Sở Nghinh đã ổn định rất nhiều, không còn gặp ác mộng hay bị ảo giác nữa.

Hắn đã tưởng rằng cô thực sự khỏi bệnh rồi, nhưng hóa ra chỉ là hắn tự ngộ nhận mà thôi.

Bênh của cô, căn bản vẫn chưa hề trị dứt được.

- Chuyện gì thế này hả?
Bầu không khí đang yên tĩnh một lần nữa bị phá vỡ vì tiếng của Ân lão thái phu nhân, và đương nhiên đi cùng bà lão còn có Lý Huệ Tử nữa.

Ân lão thái phu nhân còn chưa vào đến phòng đã vội vội vàng vàng hỏi chuyện, cho đến khi bước vào tận cửa và nhìn thấy Sở Nghinh đang ngủ say trên giường và Ân Viêm thì vừa nắm chặt tay cô vừa gục đầu xuống.

- Lại chuyện gì nữa vậy hả? Ta vừa nghe nói tiểu Nghinh suýt bị tai nạn, có ai giải thích chuyện gì vừa xảy ra không hả?
Nhìn thấy lão thái phu nhân lo sốt vó lên, Ân Pháp cũng không thể ở yên một chỗ mà nhanh chóng chạy qua đỡ bà nội.

- Bà nội, bà đừng lo lắng quá.

Bác sĩ Trần vừa kiểm tra cho chị dâu rồi, hiện giờ đã ổn định lại, không có chuyện gì đâu ạ.

Mặc dù nghe cháu trai nói vậy nhưng bà lão vẫn không thể nào một hai là yên tâm ngay được.

Vừa rồi nhận được tin Sở Nghinh suýt bị một chiếc xe tải đâm vào rồi dọa cho hoảng sợ, Ân Viêm đang đưa cô về nhà, bà đã vội vàng chạy qua xem tình hình thế nào.


Không ngờ vừa mới đến cửa thì lại nhìn thấy Ân Điềm chạy một mạch từ trong phòng của vợ chồng Ân Viêm ra ngoài, còn chẳng thèm trả lời bà nội một tiếng nữa, giống như vừa bị ai đó bắt nạt xong vậy.

- Đừng có định giấu ta nữa.

A Pháp, cháu và Điềm Điềm sao lại đến Thượng Hải rồi? Lại còn không thông báo với ta một tiếng nữa? Vừa rồi ta nhìn thấy Điềm Điềm bỏ ra ngoài, có phải con bé gặp chuyện gì rồi không?
- Còn chuyện tai nạn của tiểu Nghinh nữa, A Viêm, cháu quên mình đã hứa gì rồi à? Chính cháu tự tuyên bố sẽ bảo vệ tiểu Nghinh thật tốt, cháu nói cho ta biết sao con bé lại thành ra thế kia nữa rồi!
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến thôi, muốn tránh cũng không thể tránh được.

Từ lúc phải gọi bác sĩ Đường thì đã phải xác định là rất nhanhh thôi Lý Huệ Tử cũng sẽ đến hỏi chuyện, đương nhiên kéo theo đó là Ân lão thái phu nhân rồi.

Bị bà nội truy hỏi, Ân Pháp vốn định ăn ngay nói thật.

- Bà nội, cháu và Điềm Điềm đến Thượng Hải, với tai nạn của chị dâu nữa.

Đều là do anh hai….

- A Pháp!
Có lẽ nếu không bị ngăn cản thì Ân Pháp đã nói hết tất cả mọi chuyện cho Ân lão thái phu nhân nghe rồi, nhưng anh đã không có cơ hội đó vì vừa mới mở đầu được mấy câu thì đã bị Ân Viêm lên tiếng cắt ngang rồi.

Ân Viêm ngồi bên cạnh Sở Nghinh, vừa mới nghe Ân Pháp mở đầu câu chuyện thì liền lên tiếng ngăn cản, hắn từ từ ngẩng đầu lên và ngồi thẳng lưng lại, đặt tay của Sở Nghinh vào trong chăn rồi mới nói tiếp.

- Bà nội, mẹ.

Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, con chắc chắn sẽ giải quyết hết.

Cả mẹ và bà nội đều không cần phải lo lắng gì nữa cả.

Con còn ở đây, tuyệt đối sẽ không để tiểu gặp bất cứ tổn hại nào.

Mặc dù Ân Viêm không để Ân Pháp nói rõ ràng mọi chuyện nhưng Lý Huệ Tử và Ân lão thái phu nhân hình như cũng đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì đang diễn ra rồi.

Quả nhiên cuối cùng cũng không thể tránh được bi kịch này, Ân Pháp đã bắt đầu hành động rồi, trực tiếp ra tay với Sở Nghinh…
- Đợi tiểu Nghinh khỏe lại, lập tức đưa con bé về Bắc Kinh.

Lần này tuyệt đối không thương lượng gì hết nữa.

Ân lão thái phu nhân còn đang băn khoăn suy nghĩ thì Lý Huệ Tử đã nói luôn ý định của bà lão với Ân Viêm rồi.

Ngay từ đầu tất cả đều đã dự đoán được kết quả như thế này rồi nên mới dự phòng phương án cuối cùng, một khi có ai đó bắt đầu ra tay với Sở Nghinh thì sẽ đưa cô về Ân gia ở Bắc Kinh, vì mấy lần trước cứ mãi trì hoãn nên đến giờ vẫn chưa thực hiện, nhưng lần này Ân Bá đã hành động rồi nên không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.

Nghe câu nói đó của Lý Huệ Tử thì Ân Viêm biết là những gì mà Ân Pháp nói lúc nãy đã gợi ý để họ đoán ra mọi chuyện rồi.


Tuy nhiên hắn vẫn chỉ im lặng, không thừa nhận mà cũng không phản biện lại, chỉ nhìn sang phía Ân Pháp tỏ thái độ cảnh cáo rồi trả lời lại Lý Huệ Tử.

- Mẹ, chuyện này để nói sau đi.

Bây giờ việc quan trọng nhất là để tiểu Nghinh dưỡng bệnh.

Nếu bà nội và mẹ không còn chuyện gì nữa thì hai người về nghỉ ngơi trước đi, tiểu Nghinh có con chăm sóc rồi.

Lúc Ân Viêm nhìn sang Ân Pháp, Mục Nhiễm cũng thử nhìn theo.

Bây giờ có lẽ không phải chỉ có mỗi mình cô thấy khó hiểu thôi đâu, không phải Ân Viêm và Ân Bá vẫn luôn đấu đá một sống một còn sao? Huống hồ lần này Ân Bá còn muốn giết cả vợ con của Ân Viêm nữa, đây là một cơ hội rất tốt để hắn tố cáo Ân Bá mà, vậy sao hắn còn ngăn cản Ân Pháp nói ra mọi chuyện chứ? Hắn đang âm mưu gì nữa đây? Không trực tiếp tố cáo Ân Bá, nhưng chắc chắn không thể nào là đang muốn bảo vệ kẻ địch của mình được.

Những lời vừa rồi của Ân Viêm, bất kể là ai nghe xong cũng đều biết được ý tứ của hắn rồi.

Hắn đã công khai đuổi khách như vậy thì Lý Huệ Tử và Ân lão thái phu nhân có muốn ngó lơ mà ở lại đợi Sở Nghinh tỉnh dậy cũng không dễ.

Nhưng Lý Huệ Tử vẫn không thể để mặc đứa con trai này của mình cứ ba lần bốn lượt làm càn trước mặt lão thái phu nhân như vậy.

- A Viêm, con còn chưa thấy rõ vấn đề sao? Chính vì con cứ giữ khư khư Sở Nghinh ở lại đây nên mới liên tục xảy ra chuyện đấy.

Nếu như con chịu để nó về Bắc Kinh sớm hơn thì làm gì có cơ hội cho kẻ khác ra tay chứ.

Vốn đang sốt ruột vì Sở Nghinh vẫn chưa khỏe lại mà còn nghe Lý Huệ Tử luyên thuyên không ngừng nữa nên Ân Viêm rốt cuộc cũng không thể duy trì sự nhẫn nại nữa.

Hắn không di chuyển vị trí, vẫn ngồi bên cạnh Sở Nghinh nhưng lại lạnh giọng gầm lên giận dữ.

- Mẹ nói đủ chưa? Mỗi lần tiểu Nghinh xảy ra chuyện gì là mẹ lại bắt đầu như vậy, mẹ không thấy chán à?
Bị con trai tạt nguyên một gáo nước lạnh vào mặt vậy mà Lý Huệ Tử vẫn chọn cách kìm nén cảm xúc, hai tay bà giấu sát bên đùi đang nắm chặt lại để tự trấn an bản thân.

- Con không muốn nghe thì ta không nói nữa.

Nhưng con nhớ cho kỹ đây, đứa bé trong bụng Sở Nghinh dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng phải sinh ra an toàn.

Ta không cần nói nhiều nữa, chắc con cũng tự hiểu rồi.

Bà nói hết những gì cần nói, lúc quay sang nhìn Ân lão thái phu nhân thì cũng nhẹ nhàng xin phép một tiếng rồi đi ra ngoài trước.

Không còn Lý Huệ Tử ở đây giáo huấn Ân Viêm nữa nên cũng không có ai muốn vẽ thêm chuyện, tất cả đều như đang rơi vào trầm tư..