Ân Điềm nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, tiếp theo sau đó lại còn bắt đầu nấc cụt nữa, cảm giác mặt cũng nóng ran lên như đang phát sốt vậy.

- Anh, anh nói gì vậy? Tôi, tôi không hiểu.

Cô nói lắp bắp một hồi mới trọn vẹn được mấy câu trọn vẹn.

Sau đó dồn hết sức ở tay để đẩy người đàn ông ra, bước lùi lại phía sau để giữa khoảng cách với anh ta.

Thấy cô muốn bỏ chạy, Phong Dực liền tiến bước đi theo đợi cơ hội bắt cô trở lại.

- Điềm Điềm, anh cũng nói rồi, chuyện tối hôm đó em không thể coi như một tai nạn ngoài ý muốn sao? Có cần xa cách với anh như vậy không?
Phong Dực cứ tiến tới một bước là Ân Điềm lại lùi thêm một bước.

Cô nhìn anh ta với ánh mắt tràn ngập cảnh giác, giơ tay ra phía trước.

- Anh đứng lại đó, đừng đến gần tôi.

Thấy cô phản ứng như vậy, Phong Dực cũng đoán được lí do.

Một câu thổ lộ tình cảm này của mình, anh ta đã giấu kín trong lòng suốt bảy năm rồi, bây giờ lại đột ngột nói với cô, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cô sẽ không thể nào thích ứng được ngay, cái cô cần nhất bây giờ chính là thời gian để bình tĩnh lại.

Nhưng hôm nay anh ta vừa nhận được tin cô muốn trốn về Bắc Kinh, nếu không phải anh ta phát hiện ra sớm và yêu cầu phía sân bay hủy chuyến bay của cô thì có lẽ bây giờ cô đã trên đường trở về Bắc Kinh rồi.

Bây giờ cô kiên quyết bỏ chạy thì anh ta cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

- Điềm Điềm, hôm nay anh đến đây không phải để trêu chọc em mà là muốn nghiêm túc nói chuyện với em.

Điềm Điềm, bảy năm trước, anh đã biết em cũng thích anh rồi.

Anh cũng vậy, lúc đó anh từng nghĩ đến chuyện thổ lộ tình cảm của mình với em.

Nhưng....!
Những lời này của Phong Dực, Ân Điềm đã từng đợi từ bảy năm trước, và đợi suốt bảy năm qua.

Bảy năm trước, cô không hề biết anh ta cũng yêu mình, nên cũng hy vọng anh ta sẽ yêu mình nếu biết được tình cảm của cô.

Nhưng cô còn chưa kịp nói với anh ta thì anh ta đã không từ mà biệt, suốt bảy năm chưa từng đến tìm cô.

Vậy mà bây giờ anh ta bất ngờ xuất hiện, còn khiến cuộc sống đang yên ổn của cô đảo lộn một vòng, bây giờ anh ta xuất hiện trước mặt cô nói rằng vì anh ta yêu cô nên mới muốn cưới cô.

Liệu cô có thể tin những lời này không.

So với việc có tin câu nói thích mình của anh ta hay không thì cô lại càng muốn lí do khiến anh ta rời đi bảy năm trước.

- Nhưng sao cơ?
Nói đến lúc cần phải nói ra lí do mấu chốt của mọi khúc mắc thì Phong Dực lại mất dần đi tự tin.


Bởi vì lí do này đã dằn vặt anh ta rất lâu, cũng có khả năng sẽ khiến Ân Điềm phải tổn thương.

- Nhưng bảy năm trước anh đã từng suýt làm nhục em.

Anh không còn tư cách để tiếp tục ở lại bên cạnh em, càng không có tư cách đón nhận tình cảm của em.

Nghe như một tiếng sét đánh ngang tai, hai chân Ân Điềm hình như không còn chút sức lực nào nữa.

Cô liên tục lùi lại phía sau, đến khi không thể đứng vững và ngã phịch xuống sàn.

- Điềm Điềm.

- Đừng đụng vào tôi!
Thấy cô ngã xuống nên Phong Dực phản ứng rất nhanh chạy đến định đỡ cô đứng lên.

Nhưng anh ta vừa mới đưa tay tới thì Ân Điềm đã ngay lập tức hất thẳng ra khỏi người mình.

Cô chầm chậm ngước đôi mắt bị lấp bởi một lớp nước mỏng mà nhìn anh ta, gian nan cất lời.

- Anh có biết tại sao tôi phải liên tục tránh anh như vậy không? Anh nghĩ rằng vì tôi sợ anh sao? Không phải, mà là vì tôi đã thất vọng hoàn toàn.

Phong Dực mà tôi thích không phải một tên khốn giống như anh bây giờ.

Người mà tôi từng thích đó mãi mãi không thể trở về nữa.

Nghe những lời mà cô nói, hai tay của Phong Dực đã dừng lại giữa khoảng không vô định.

Từng câu từng chữ mà cô nói giống như hàng ngàn mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim của anh ta.

Sao anh ta có thể không hiểu chứ, hình tượng của anh ta trong lòng cô là hào quang rực rỡ, Phong Dực mà cô thích không phải một tên khốn có thể bộc phát thú tính bất cứ lúc nào.

- Anh hiểu, anh hiểu em đã thất vọng như thế nào.

Cho dù bây giờ em không còn yêu anh nữa cũng không sao, nhưng em có thể đừng hủy hôn được không? Điềm Điềm, cho anh một cơ hội để anh có thể bù đắp lại cho em được không?
Cứ thấy anh ta muốn đưa tay đến gần thì Ân Điềm lại tránh đi, đồng thời không quên đưa tay gạt ra.

Cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của anh ta, ánh mắt vô cùng kiên định cùng lời nói.

- Hủy hôn.

Nếu không tôi sẽ chết cho anh xem.

.......!
Đã đến tối muộn rồi mà vẫn chưa thấy Ân Viêm trở về, Sở Nghinh muốn ngủ cũng không thể nào nhắm mắt lại được.

Cô cứ quay qua quay lại trên giường, liên tục nhìn vào vị trí bên cạnh, tim giống như bị bóp nghẹt lại, hắn thực sự không trở về sao?
Nằm mãi mà không thể ngừng suy nghĩ lung tung, cô mới ngồi dậy rồi lại cầm điện thoại lên xem.


Vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của Ân Viêm, nội dung ngắn gọn vừa đủ ý.

“Ngủ đi.

Không cần đợi”
Đọc được tin nhắn này, trong lòng Sở Nghinh lại cảm giác khó chịu hơn nữa.

Nếu hắn đã không muốn về, đã không muốn nhìn thấy cô nữa thì còn quan tâm đến cô như vậy làm gì chứ.

Nhìn cái tên danh bạ vừa mới có tin nhắn gửi đến một phút trước, cô rất muốn gọi ngay cho hắn nhưng lại đắn đo không biết nên gọi hay không.

.........!
Từ chiều rời khỏi biệt thự Ân gia đến giờ, Ân Viêm vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc với mấy đống báo cáo chất đầy trên bàn.

Hắn không cho bản thân rảnh rỗi một phút nào, nếu không phải tập trung ký duyệt mấy báo cáo trên bàn thì cũng là cắm mặt vào phân tích mấy dãy số liệu trên màn hình máy tính.

Nhưng điện thoại của Trần Hy vừa đến thì hắn đã ngay lập tức dừng hết việc đang làm dở dang lại để nhận.

- Tình hình thế nào tớ đã nói rõ trong tin nhắn rồi, cậu thấy thế nào? Có phải bệnh của cô ấy đã khỏi rồi không?
Cuộc gọi vừa mới kết nối, trong khi Trần Hy còn chưa kịp nói gì thì hắn đã vội hỏi ngay rồi.

Hóa ra mặc dù hắn có cố gắng bận rộn từ chiều đến giờ thì cũng đã trao đổi với Trần Hy về bệnh tình của Sở Nghinh, dù ngoài mặt vẫn giận Sở Nghinh nhưng lại không thể không quan tâm đến cô, như vừa nãy hắn vẫn còn ngồi thẩn thờ sửa đi sửa lại tin nhắn mấy lần mới quyết định gửi cho cô.

Trần Hy phải kết thúc mấy buổi trị liệu cho bệnh nhân mới có thời gian để trao đổi với Ân Viêm về bệnh tình của Sở Nghinh.

- Tớ đã xem qua rồi.

Với biểu hiện mà cậu nói thì đúng là bệnh tình của Sở Nghinh đã chuyển biến rất tích cực, nhưng để kết luận là khỏi hay chưa thì vẫn còn quá sớm.

Trước mắt cậu cứ theo dõi thêm đi đã, khi nào hai người trở về rồi tớ sẽ tiến hành kiểm tra một lần.

.........!
Sở Nghinh đã nhìn tên của Ân Viêm trên cuộc trò chuyện hơn mười phút rồi mà vẫn không thể quyết định được có gọi hay không.

Cuối cùng cô lại chọn gọi cho Châu Vũ.

.......!
Châu Vũ ngồi bên ngoài chỗ làm việc của mình, cách phòng làm việc của Ân Viêm chỉ qua một cánh cửa.

Đi theo Ân Viêm lâu như vậy rồi nên chỉ cần nhìn qua biểu cảm của hắn thì Châu Vũ cũng đoán được bảy tám phần suy nghĩ trong lòng hắn.

Hôm nay Ân Viêm vừa rời khỏi Ân gia đã đến công ty ngay, sắc mặt cũng có vẻ không được tốt, khả năng cao là vì cãi nhau với Sở Nghinh nên mới như vậy.


Muộn như vậy rồi mà hắn vẫn chưa về thì đúng là vẫn chưa giải hòa với Sở Nghinh rồi.

Thấy Sở Nghinh gọi đến, Châu Vũ hình như cũng không bất ngờ lắm.

Nhưng cậu ta vẫn thử nhìn qua màn kéo quan sát thử Ân Viêm đang ngồi trước bàn làm việc.

Sau đó mới nhận cuộc gọi.

- Phu nhân, không biết có gì cần phân phó.

Sở Nghinh chỉ nghe tiếng của Châu Vũ mà chưa nghĩ ra được phải nói thế nào nữa.

- Tôi chỉ muốn hỏi là Ân Viêm.....!
Dù Sở Nghinh chưa hỏi được một câu hoàn chỉnh nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì Châu Vũ cũng đoán được thực ra cô muốn hỏi gì nên anh ta cũng trả lời luôn mà không cần đợi câu hỏi.

- Phu nhân, cô cứ yên tâm.

Tiên sinh ở công ty từ chiều đến giờ, còn chưa rời khỏi phòng làm việc.

Nhưng cô không cần lo lắng, tôi sẽ nhắc ngài ấy về sớm.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, hình như Sở Nghinh cũng thầm thở phào được một chút.

Sau mấy giây im lặng thì cô cũng nói gì đó.

- À không cần phiền phức vậy đâu.

Tôi chỉ hỏi cho biết thôi.

Anh cứ làm việc tiếp đi.

À, anh cũng đừng nói với Ân Viêm là tôi đã gọi đâu.

Sở Nghinh nói vội mấy câu rồi nhanh chóng cúp máy.

Mặc dù chỉ có như vậy nhưng Châu Vũ cũng nghĩ ra được mình nên làm gì tiếp theo rồi.

Cậu ta đẩy ghế đứng lên và đi vào phòng làm việc của Ân Viêm, cũng kịp nghe được một chút thông tin cuộc điện thoại nãy giờ của hắn, thì ra là đang thảo luận với Trần Hy về bệnh tình của Sở Nghinh.

- Tiên sinh, anh vẫn quan tâm đến phu nhân như vậy sao còn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt với phu nhân chứ.

Ân Viêm vừa cúp máy xong thì đã phải nghe một câu chỉ trích từ cấp dưới nên chắc chắn là sẽ thấy khó chịu rồi.

- Cậu muốn nói gì đây?
Vốn dĩ Châu Vũ vào đây cũng là vì để nói với Ân Viêm chuyện liên quan đến quan hệ giữa hắn và Sở Nghinh nên khi bị Ân Viêm hỏi như vậy thì cậu ta cũng không hề né tránh hay phản bác gì mà tiếp tục nói vào vấn đề chính.

- Tiên sinh, mấy tài liệu này vốn dĩ đâu cần gấp như vậy chứ.

Đã muộn vậy rồi, anh không định về nhà sao? Có lẽ phu nhân vẫn đang đợi anh đấy.

Nghe Châu Vũ nhắc đến Sở Nghinh, còn tự cho rằng chuyện lần này là chuyện nhỏ, hắn chắc chắn sẽ không hài lòng.

- Cậu nói đây là chuyện nhỏ? Cô ấy ba lần bốn lượt đứng ra bảo vệ Ân Diệu mà cậu nói là chuyện nhỏ?
Châu Vũ không vội phản bác lại ngay.


Cậu ta hơi cúi đầu rồi thở dài một hơi thể hiện một nỗi bất lực.

- Tiên sinh, anh tức giận với phu nhân không phải là vì phu nhân nói với anh muốn tứ thiếu cưới Tô tiểu thư đó sao? Vậy anh đã hỏi rõ nguyên nhân? Hay chỉ là lúc hai người tức giận lại cố tình kích động đối phương?
Nghe những câu hỏi này của Châu Vũ, Ân Viêm dường như mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề rất lớn.

- Cậu muốn nói gì đây? Cậu đã biết chuyện gì rồi?
Châu Vũ ngập ngừng một lát rồi mới trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn.

- Chuyện này tôi cũng chỉ là vô tình nghe được vài người làm trong nhà đồn qua lại thôi.

Bọn họ đều là những người đã hầu hạ phu nhân mấy ngày ở nhà tổ Ân gia.

Cô Mục đang theo đuổi tứ thiếu, anh biết chuyện này chứ? Nhưng thái độ của phu nhân đối với chuyện này cũng giống như khi cô ấy phản đối hôn sự của tiểu thư và Phong thiếu vậy.

Hơn nữa, cô Mục còn đang chuẩn bị giải nghệ để có thể theo đuổi tứ thiếu.

Điều này càng khiến phu nhân nóng lòng muốn chặt đứt suy nghĩ đó của cô Mục.

Cho nên sở dĩ phu nhân muốn đẩy tứ thiếu vào hôn ước của Tô gia cũng là vì muốn mượn cơ hội này cắt đứt quan hệ giữa tứ thiếu và cô Mục.

Thực sự, không phải phu nhân vì tam thiếu đâu.

Chuyện Mục Nhiễm theo đuổi Ân Pháp, Ân Viêm cũng từng nghe thoáng qua.

Cũng vì chuyện này mà Trần Hy đã rất đau lòng.

Nhưng hắn không ngờ Sở Nghinh đối với vấn đề này cũng phản đối gay gắt như chuyện của Ân Điềm.

- Cô ấy ghét loại người như tôi nên phản đối chuyện Điềm Điềm gả cho Phong Dực thì tôi vẫn hiểu được.

Nhưng không phải quan hệ giữa cô ấy và A Pháp cũng rất tốt sao? Tại sao cô ấy vẫn phản đối?
Châu Vũ nghe vậy lại đưa tay lên gãi gãi đầu mấy cái, sau đó lại nhìn thẳng vào Ân Viêm rồi trả lời hắn.

- Đó là bởi vì tứ thiếu mang họ Ân.

Phu nhân không muốn cô Mục gả vào Ân gia.

Nghe xong tất cả những điều mà Châu Vũ nói, Ân Viêm có vẻ như rất ngạc nhiên.

Không ngờ lại có nhiều cái mà hắn không biết đến như vậy.

Hóa ra đối với Sở Nghinh thì gả vào Ân gia lại là một cơn ác mộng không thể nào thay đổi.

- Tiên sinh, có câu này tôi không biết có nên nói hay không.

Thấy Ân Viêm ngồi bần thần như người mất hồn thế kia, Châu Vũ cũng đắn đo mãi mới gợi được một câu.

Mà Ân Viêm sau khi nghe cậu ta nói vậy thì cũng thiếu kiên nhẫn hẳn, lạnh lùng ra lệnh.

- Nói!
Châu Vũ vừa phải quan sát biểu cảm của Ân Viêm vừa phải nghĩ nói thế nào để hắn có thể dễ dàng tiếp nhận được vấn đề.

- Tiên sinh, tuy rằng sự việc lần này là do Tô tiểu thư làm loạn lên, nhưng xét về nguyên nhân phía sau…khách quan mà nói thì chính là anh đã tạo ra hiểu lầm này, tất cả mọi người nghi ngờ phu nhân cũng là từ màn kịch ban đầu anh dựng nên mà..