Nói hết những lời cần nói rồi, Châu Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn dàng tinh thần để nghe Ân Viêm chửi một trận.

Nhưng không ngờ hắn không những không chửi một câu nào mà còn không hề tức giận nữa, ngược lại chỉ phất nhẹ tay một cái.

- Tôi biết rồi.

Cậu ra ngoài chuẩn bị xe trước đi.

Ân Viêm không nhìn thẳng nên không hề thấy Châu Vũ sau khi nhận được lệnh này của hắn thì đã thầm bật cười rồi.

Cậu ta còn thầm thở nhẹ một hơi trước khi quay đầu đi ra khỏi phòng.

Sau khi Châu Vũ đi khỏi, Ân Viêm mới lộ rõ sự mệt mỏi thực sự.

Hắn chống hai tay trước mặt để làm điểm tựa cho cả đầu tựa vào, mặt cúi gằm khi rơi vào trầm tư.

Những lời mà Châu Vũ vừa nói không phải bây giờ Ân Viêm mới được nghe mà Ân Kiến Minh cũng đã từng nói với hắn như vậy.

Đến bản thân hắn cũng đã hiểu rất rõ tất cả những hiểu lầm đối với danh tiết của Sở Nghinh hôm nay, đến những lời đồn thổi ngoài kia, những nghi ngờ của tất cả những người xung quanh, tất cả đều từ hắn mà ra cả.

Ban đầu hắn dựng nên vở kịch này với mục đích muốn khiến Sở Nghinh phải tin mình đã ngoại tình, mà như vậy thì sao có thể tránh được sự nghi ngờ của người khác chứ.

Đến cả Châu Vũ và Ân Kiến Minh cũng thấy được nguyên nhân thực sự của sự hiểu lầm này là từ hắn mà ra thì Sở Nghinh phải nghĩ như thế nào đây? Hơn ai hết, cô chính là người hiểu rõ mọi chuyện nhất, cũng là người duy nhất phải hứng chịu mọi sự ngờ vực, mọi sự sỉ nhục.

Vậy mà hắn còn nghi bóng nghi gió, cho rằng cô có ý gì với Ân Diệu.

….….

Mới nhận được một lá thư không rõ danh tính người nhận nhét vào khe cửa, Tô Phỉ Thúy liền thay đồ chuẩn bị đến điểm hẹn trong tờ giấy.

Vì để tránh những ánh mắt luôn rình rập xung quanh nên cô ta phải ăn mặc kín đáo một chút.

Địa điểm là một cửa hàng tiện lợi cách biệt thự Ân gia vài trăm mét.

Tô Phỉ Thúy đẩy cửa đi vào và nhìn quanh một lượt thì thấy người giơ tay lên ra hiệu.

Cô ta mới bước tới chỗ ngồi của người đó.

Lúc này người hẹn cô ta ra mới từ từ ngẩng đầu lên, đồng thời đưa tay lên kéo mũ chùm đầu xuống.

- Tam thiếu? Là anh sao?

Tô Phỉ Thúy cũng cởi khẩu trang xuống rồi mới hỏi một câu.

Có vẻ như cô ta rất kinh ngạc khi người hẹn mình ra đây lại là Ân Diệu.

Ân Diệu cười khẩy một tiếng, vừa mở một lon nước vừa thử thăm dò.

- Có vẻ như bây giờ cô đang được rất nhiều người săn đón nhỉ? Cô không cần vội, lát nữa mẹ tôi cũng sẽ tìm cô thôi.

Chắc cô cũng đã hiểu rõ tình hình rồi, hôn sự này cả tôi và mẹ tôi đều không mong muốn.

Cho nên mục đích tôi hẹn cô ra đây rất đơn giản.

Cô phải hủy hôn, đương nhiên không phải mỗi mình cô đứng ra, cái tôi cần ở đây là chúng ta có thể hợp tác để hủy hôn.

Tô Phỉ Thúy nhếch môi cười nhẹ, còn không cần mời đã cướp lấy lon nước mở sẵn trong tay của Ân Diệu rồi.

- Vậy tam thiếu nói xem nếu tôi hợp tác với anh thì tôi có thể nhận được gì không?
Ân Diệu có vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi này của Tô Phỉ Thúy, anh nhíu nhẹ mày, hỏi lại.

- Ồ, tôi lại còn tưởng chỉ cần chúng ta hợp tác hủy hôn thì cả hai đều có lợi chứ.

Cô yêu anh cả và vị trí cô muốn là đại thiếu phu nhân.

Còn tôi, tôi cũng không muốn cưới cô.

Chúng ta đều không phải nơi đối phương hướng đến thì tại sao phải bị buộc lại một chỗ với nhau chứ?
Tô Phỉ Thúy cầm lon nước ngửa cổ uống một ngụm, nhẹ nhàng mỉm cười và lắc đầu.

- Không, anh sai rồi.

Hôm nay nếu không phải tôi vẫn còn được chọn làm con dâu của Ân gia thì tôi sớm đã bị đuổi ra ngoài đường rồi, cho nên hôm nay dù tôi được gả cho anh hay Ân Pháp thì tôi cũng sẽ gả.

Ân Diệu đúng là đang bi cô ta đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác
- Không phải cô yêu anh cả sao?
Tô Phỉ Thúy cũng không lấy làm lạ với sự thắc mắc của Ân Diệu.

Cô ta bật cười chua xót, giọng điệu hình như có gì đó hơi bi thương lại tràn ngập oán hận.

- Anh nghĩ xem tại sao hôm nay vừa có kết quả xét nghiệm huyết thống thai nhi của Sở Nghinh thì đại lão gia đã ngay lập tức ra lệnh đuổi tôi ra khỏi Ân gia chứ?
Nhìn vẻ mặt dường như sắp nhận ra điều gì đó của Ân Diệu, cô ta lại tiếp tục nói.


- Đó không phải là ý của đại lão gia mà là của Ân Viêm.

Là anh ta muốn đuổi tôi ra khỏi Ân gia.

Hôm đó anh đưa Sở Nghinh đi cũng nhìn thấy Thư Kỳ đang ở cùng anh ta rồi.

Tất cả đều là kế hoạch của tôi.

Tiếc là kết quả không như tôi mong muốn, còn Thư Kỳ thì biến mất rồi, giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Tôi sớm đã biết một người máu lạnh vô tình như anh ta không thể nào chọc vào, bây giờ anh ta có thể vì Sở Nghinh mà làm tất cả.

Nếu hôm nay không phải vì hôn ước giữa Tô gia và Ân gia cứu tôi một mạng, có lẽ kết cục của tôi cũng sẽ giống như Thư Kỳ.

Ân Diệu nghe cô ta nói xong, hình như cũng bắt đầu hiểu hết được ý định hiện giờ của cô ta.

- Cho nên bây giờ cô muốn đối phó với anh cả?
Tô Phỉ Thúy nhìn thẳng vào mắt của Ân Diệu rồi gật đầu cười cười, uống thêm một ngụm nước mới nói tiếp.

- Không chỉ vậy.

Anh cho tôi vị trí tam thiếu phu nhân, tôi sẽ giúp anh đối phó với anh ta.

Tam phu nhân sẽ không quan tâm chúng ta có quan hệ gì mà bà ấy chỉ cần một người có thể giúp anh giành lấy Ân gia thôi.

Cô ta còn chưa nói dứt lời hẳn thì Ân Diệu đã giơ tay ngăn lại.

- Tôi có thể cho cô vị trí tam thiếu phu nhân này, nhưng điều tôi cần không phải là đối phó với anh cả hay giành quyền lực ở Ân gia gì cả.

Điều duy nhất tôi cần là Sở Nghinh có thể yên ổn sống ở Ân gia, điều kiện của tôi chính là từ nay về sau cô có làm gì cũng tuyệt đối đừng nhắm vào Sở Nghinh nữa.

Nghe Ân Diệu nói vậy, Tô Phỉ Thúy lại có một cảm giác chua xót từ tận đáy lòng.

Người mà cô ta hết lòng hết dạ để yêu cuối cùng lại toàn tâm toàn ý yêu Sở Nghinh, còn có thể vì Sở Nghinh mà không do dự từ bỏ quyền thừa kế.

Bây giờ đến lượt chồng sắp cưới của cô ta cũng yêu cầu cô ta không được nhắm đến Sở Nghinh nữa.

Rốt cuộc thì cô ta có chỗ nào không bằng Sở Nghinh mà tất cả bọn họ đều ra sức bảo vệ Sở Nghinh như vậy…

- Được, tôi có thể đồng ý với anh.

Nói xong, cô ta cũng đứng lên ngay, còn giơ lon nước đã uống một nửa ngang trước mặt Ân Diệu.

- Cảm ơn nước của anh.

Để lon nước xuống bàn xong, cô ta mới kéo khẩu trang lại.

Trước khi cô ta rời khỏi chỗ thì Ân Diệu còn nhắc một câu.

- Bên phía mẹ tôi, tôi hy vọng cô biết nên nói gì và không nên nói gì rồi.

- Yên tâm đi.

Chỉ nói ngắn gọn hai chữ, Tô Phỉ Thúy đã dứt khoát bước ra khỏi bàn mà Ân Diệu đang ngồi, rất nhanh đã khuất bóng sau cánh cửa của cửa hàng.

….…..

Ân Viêm quy về đã rất khuya rồi.

Vì hắn tưởng rằng Sở Nghinh đã ngủ rồi nên lúc bước vào phòng vô cùng cẩn thận, tránh gây ra tiếng động quá lớn sẽ đánh thức cô.

Nhưng hắn vừa mới đi tới giường định kéo chăn đắp lên cho Sở Nghinh thì phát hiện cô chưa hề ngủ.

- Em…vẫn chưa ngủ à?
Hình như từ lúc hắn mới mở cửa bước vào thì Sở Nghinh đã biết hắn về rồi, nhưng cô vẫn nằm yên không chút động tĩnh đến khi hắn cạnh giường thì cô mới quay mặt sang nhìn hắn nhưng vẫn im lặng không trả lời, chỉ đợi hắn hỏi tiếp.

- Em không sao đó chứ? Không khỏe ở đâu à?
Sở Nghinh vẫn im lặng rồi quay lưng về phía hắn, tự kéo chăn lại đắp lên.

Thấy cô cố tình ngó lơ mình như vậy, Ân Viêm vẫn nhịn không được, lập tức bật đèn trên đầu giường, đồng thời xoay người cô lại để đối diện với mình.

- Nếu em vẫn còn thấy khó chịu trong lòng thì cứ nói hết ra được không? Đừng tự chịu đựng một mình như vậy, nói hết ra em mới có thể ngủ ngon được.

Sở Nghinh không phản kháng gì khi bị hắn kéo quay mặt lại, cô còn tự chống tay ngồi dậy nữa.

Nhưng thái độ khi đối mặt với hắn vẫn là chán ghét đến phẫn uất.

- Tôi phải nói gì với anh đây? Nói với anh tôi và Ân Diệu có gian tình à? Hay là nói tôi luyến tiếc vì Ân Diệu phải cưới Tô Phỉ Thúy?
Nếu không phải đã trải qua một khoảng thời gian dài đủ để bình tĩnh suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện thì có lẽ bây giờ khi nghe những lời cố tình khiêu khích của Sở Nghinh thì hắn đã bị cô xoay vòng vòng rồi.

Nên bây giờ dù cô cố tình bịa đặt để khiến hắn hiểu lầm thế nào thì hắn vẫn không để bản thân bị cuốn theo cô, mà ngược lại chỉ nói những gì hắn cần phải nói.

- Em không cần phải cố tạo ra hiểu lầm như vậy.

Nếu chọc giận anh khiến em thoải mái thì sao em còn thức đến tận giờ này làm gì.

Từ lời nói của hắn, Sở Nghinh có thể nghe ra được một chút gì đó là thăm dò, cũng có chút âm thầm trêu chọc.


Khiến cô thẹn quá hóa giận.

- Có vẻ như anh cũng khá tự tin vào bản thân nhỉ? Anh nghĩ tôi bận tâm đến anh đến vậy à?
Bị cô chế giễu như vậy nhưng Ân Viêm không hề có chút tức giận nào mà ngược lại còn cười một cách đê tiện, mờ ám.

Một tay hắn chống bên ngoài cùng và ngay đầu vai của Sở Nghinh, tay kia thì đang nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô, ánh mắt dường như có vài phần trêu chọc thiếu đứng đắn nữa.

- Vậy sao? Nếu em thực sự chán ghét anh như vậy, chán ghét vị trí đại thiếu phu nhân của em thì tại sao hôm nay em lại từ bỏ một cơ hội rất tốt để có thể li hôn với anh?
Sở Nghinh không ngờ là hắn sẽ hỏi lại mình chuyện này, mà điều khiến bản thân cô không ngờ tới hơn chính là giống như hắn đang nói vậy.

Hôm nay rõ ràng là Trương Lạc Lạc đã vô tình tạo cho cô một cơ hội rất tốt để cô có thể nắm lấy mà li hôn thành công với Ân Viêm, nhưng rốt cuộc là vì sao cô lại không chịu bắt lấy ngay, ngược lại còn ở trước mặt bao nhiêu người, ở trước mặt Ân Viêm hơn thua và nổi cáu với Trương Lạc Lạc chứ.

Vốn đã không nghĩ ra được lí do để phản bác lại nghi ngờ của Ân Viêm rồi mà hắn với cô còn đang ở trong một tư thế hết sức mờ ám nữa.

Chỉ cần ngước mắt lên cao một chút, hoặc là cử động mạnh hơn thì cô chắc chắn sẽ để mặt mình chạm vào cằm của người đàn ông rồi, hắn gần cô đến mức mà đến cả hơi thở của hắn cô cũng cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Một điều kỳ lạ hơn nữa đó là nhịp tim của cô lại đập loạn lên một cách mất kiểm soát, mặt cũng nóng lên như đang phát sốt.

Cô dần mất đi tự tin nhìn thẳng vào mắt của hắn mà bắt đầu tìm hướng né tránh nhanh nhất có thể, cố gắng nghĩ mãi mới nghĩ ra được phải trả lời hắn như thế nào.

- Chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng rồi.

Sau khi tôi sinh con thì mới li hôn.

Bây giờ tôi đổi ý nửa chừng, ai biết được anh sẽ lại dở trò gì.

Mặc dù cô đang nói nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt của Ân Viêm nên hắn mới dễ dàng bắt được điểm yếu của cô mà tiếp tục tấn công không dứt.

- Thật là như vậy?
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng lúng túng của cô, Ân Viêm không nhịn được mà cười thầm.

Hắn vẫn chưa có ý định tha cho cô, bàn tay đang ở trên tóc của cô vậy mà lại di chuyển xuống ở ngay bên má của cô.

- Phu nhân, tim đập nhanh như vậy, không phải bị bệnh rồi đó chứ?
Sở Nghinh càng cố né tránh thì hắn càng tấn công dồn dập hơn, khiến cô sắp không còn đường lui nào nữa.

Quá bất lực chỉ còn có thể đưa tay lên chống trước ngực của hắn, nói hết ý còn giữa lại trong lòng.

- Tôi có thể li hôn nhưng sẽ không li hôn để anh cưới một người khác.

Ân Viêm nghe cô trả lời như vậy, thực sự phải nói là vô cùng hài lòng rồi.

Hắn rất dễ dàng tóm gọn được cả hai tay của cô, chỉ dùng một tay đã nắm được cả hai cổ tay của cô rồi.

- Như vậy mới đúng với những gì em đang nghĩ đấy..