Vì bây giờ không soi gương, nếu không thì Sở Nghinh chắc chắn sẽ bị dọa cho kinh ngạc vì sắc mặt hiện tại của mình.

Mặt cô đỏ ửng lên như quả ớt chín, lại còn liên tục cụp mắt né tránh sự thăm dò của người đàn ông đang áp sát vào mình.

Cô phải đợi mãi mới đợi được cơ hội để đẩy hắn ra, sau đó vội vội vàng vàng nhích người vào sát góc giường hơn.

- Tôi buồn ngủ rồi.

Thấy cô đã cố hết sức để tránh né rồi nên Ân Viêm cũng không định tiếp tục trêu chọc cô nữa.

Ánh mắt hắn nhìn cô tràn ngập sự bao dung, nuông chiều, cho đến nụ cười vô thức trên môi cũng rất dịu dàng.

Sở Nghinh đã nhích người vào trong một lúc và không nghe thấy người đàn ông nói thêm một câu nào nữa, cô tưởng hắn lại rời đi rồi, nhưng ngay lúc cô kéo chăn dưới bụng lên thì đột nhiên hắn lại cất tiếng hỏi cô một câu nữa.

Mà lần này giọng điệu của hắn hình như có gì đó chậm hơn.

- Sở dĩ tất cả những hiểu lầm này đều từ anh mà ra.

Tiểu Nghinh, em không giận anh sao?
Hai tay Sở Nghinh đang níu chặt chăn trước ngực khi nghe câu hỏi của Ân Viêm thì lập tức siết chặt lại.

Cô vẫn đang suy nghĩ xem nên trả lời hắn như thế nào nữa.

Sau vài giây im lặng trôi qua, cuối cùng thì Sở Nghinh cũng chịu lên tiếng.

- Không quan trọng, dù sao thì không còn bao lâu nữa chúng ta cũng li hôn rồi.

Không ngờ đáp án của cô lại là cố tình nhấn mạnh việc li hôn của hai người.

Có phải bởi vì cô biết chỉ có duy nhất chuyện này mới có thể làm hắn đau lòng, hoặc là sẽ lại tiếp tục chọc giận hắn.

Ân Viêm không trả lời lại, chỉ ừm một tiếng rồi quay lưng đi thẳng vào trong phòng tắm.

........!
Nhận được điện thoại của Ân Điềm xong, Mục Nhiễm ngay lập tức đến Đế Cư.

Từ lúc cô vào phòng của Ân Điềm đến giờ thì chỉ có ngồi nghe cô nàng khóc thôi.

Hộp khăn giấy lúc nãy còn đầy mà sau mấy lần cô rút đưa cho Ân Điềm thì bây giờ sắp không còn lại tờ nào nữa.

Mà giấy lau nước mắt của Ân Điềm đã ném khắp sàn.

- Điềm Điềm, thôi nào, đừng khóc nữa.

Cô bình tĩnh lại chút đi.

Bình tĩnh lại và nghe tôi nói này.


Mục Nhiễm đặt hộp khăn giấy lên bàn, sau đó mới điều chỉnh lại tư thế ngồi, vừa vuốt gọn lại tóc của cô vừa tìm lời nào nói cho cô hiểu nhanh nhất có thể.

- Điềm Điềm, cô nghe tôi nói này.

Chuyện này thật ra đâu có tệ như cô đang nghĩ đâu chứ.

Cô bình tĩnh và nghĩ thoáng ra xem nào.

Sau khi trấn an lại Ân Điềm, đợi cô nàng chịu nghe mình nói rồi, Mục Nhiễm mới chậm rãi phân tích từng vấn đề một.

- Chắc cô cũng hiểu rõ con người của anh cả cô nhỉ? Anh ta và Phong Dực là bạn thân lâu như vậy, đương nhiên thói xấu giống nhau cũng không ít.

Nhưng chẳng phải cô vẫn luôn thần tượng anh trai cô đó sao?
- Thế nhưng chuyện giữa cô và Phong Dực lại không chỉ dừng lại ở đó thôi.

Cô nói cô từng yêu Phong Dực của bảy năm trước, sau đó vì chuyện xảy ra lần trước giữa hai người rồi lại vì biết được nguyên nhân bảy năm trước anh ta suýt nữa làm chuyện tổn thương cô nên cô mới có cảm giác thất vọng về anh ta.

Nhưng Điềm Điềm, cô phải hiểu thế này, cái hình tượng hào quang mà cô đang nói là cô chỉ đang tìm thần tượng thôi, đó không phải cô tìm một nửa của mình.

Chẳng lẽ cô chỉ nghĩ đơn giản sau khi hai người về chung sống với nhau thì cả ngày cô ngồi trang trí cho anh ta giống như cô đang theo đuổi thần tượng à?
- Lại nói thêm, đã là đàn ông thì những vấn đề đó cũng hết sức bình thường.

Làm ơn đi Điềm Điềm, anh ta cũng là người chứ có phải là thánh nhân đâu.

Hơn nữa cô cũng đã nói anh ta thừa nhận với cô chuyện bảy năm trước rồi.

Điều đó đã chứng tỏ cái gì? Anh ta vì không muốn làm tổn thương cô nên mới lựa chọn rời đi.

Còn chuyện xảy ra lần trước, đúng là anh ta có vài phần quá đáng nhưng lúc đó anh ta đã nhận ra cô chưa? Chưa, anh ta hoàn toàn không biết trước đó chính là cô.

Đến khi anh ta biết được đó là cô thì anh ta đã nghĩ đủ mọi cách để cưới cô.

Có thể xuất phát điểm chỉ là muốn chuộc lỗi với cô, nhưng nếu chỉ có vậy thì anh ta cũng không cần thiết phải đến giải thích mọi khúc mắc suốt bảy năm qua với cô.

Sau khi nghe Mục Nhiễm phân tích tường tận mọi vấn đề rồi, hình như Ân Điềm đã dần bình tĩnh hơn để tự suy nghĩ, cũng đã ngừng khóc và kêu gào giống như lúc nãy.

Mục Nhiễm cho cô vài phút bình tâm lại đã rồi nói thêm.

- Chuyện này thực sự không nghiêm trọng như những gì cô đang nghĩ đâu.

Nếu anh ta không để tâm đến cô thì đã không đợi trước cổng suốt mấy tiếng rồi.

Nghe Mục Nhiễm nói một câu này, Ân Điềm mới bàng hoàng bước chân xuống giường để chạy tới bên cửa sổ xác nhận.

Đúng là vừa kéo rèm cửa sổ ra thì đã thấy xe của Phong Dực vẫn đậu trước cổng.

- Anh ta…vẫn luôn ở đó sao?
Từ giọng điệu của Ân Điềm, Mục Nhiễm cũng đã nhìn ra cô nàng thực ra vẫn rất quan tâm đến Phong Dực.


Cô bật cười một tiếng, trả lời câu hỏi của cô ấy.

- Lúc tôi đến thì vẫn thấy xe của anh ta ngoài cổng.

Cô vừa nói vừa đứng dậy rồi đi một vòng từ phía sau của Ân Điềm, thong thả kể chuyện.

- Tôi vừa nghe được một vài tin đồn vỉa hè, cô có muốn nghe không?
Từ khoảnh khắc kéo rèm cửa sổ ra thì Mục Nhiễm đã đứng yên một chỗ không nhúc nhích, tay không buông lỏng tấm rèm xuống, còn hai mắt thì hướng về phía chiếc lamborghini màu đen trước cổng.

Dù chỉ nhìn từ trên cao xuống nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một nửa mặt của người đàn ông đang ngồi trong xe.

Nếu đúng như lời Mục Nhiễm nói thì Phong Dực đã đợi dưới đó từ chiều tối đến giờ rồi, cứ nghĩ đến chuyện anh ta ngồi dưới đó mãi như vậy mà tim cô lại bắt đầu nhói lên.

- Tiểu Nhiễm, anh ta không có việc gì phải làm sao? Rảnh rỗi quá cũng không cần ngồi canh cổng giúp tôi chứ.

Mục Nhiễm thả người ngồi xuống ghế lười bên cửa sổ, âm điệu chứa vài phần đùa giỡn.

- Nếu cô thắc mắc như vậy thì cứ xuống hỏi anh ta đi.

Mà tôi đang nói chuyện với cô mà, cô không muốn nghe tin đồn tôi vừa có được sao?
Dường như bây giờ toàn bộ tâm trí của Ân Điềm đều đã đổ dồn hết xuống chiếc xe đang dừng trước cổng rồi, đến cả lúc nãy Mục Nhiễm vừa nói gì cũng chẳng nghe rõ hết được, mà chỉ là trả lời cho có lệ thôi.

- Có chuyện gì thú vị sao? Cô nói đi.

Mục Nhiễm liếc mắt quan sát biểu hiện hiện tại của Ân Điềm xong rồi mới bắt đầu nói.

- Tôi đã tìm hiểu thử rồi, quả nhiên chuyến bay hôm nay của cô không phải bị hủy từ Ân Dạ mà là từ Phong thị.

Phong Dực lấy tư cách là hôn phu của cô đã đặc biệt yêu cầu phía sân bay hủy chuyến.

Với thông tin này của Mục Nhiễm, hình như Ân Điềm cũng không thấy bất ngờ lắm vì cô cũng đã ngầm đoán được từ trước rồi.

Nhưng cô vẫn buộc miệng chửi một câu.

- Anh ta còn chưa phải chồng tôi mà đã muốn quản tôi rồi sao?
Mục Nhiễm rất biết chớp lấy thời cơ mà chen vào trêu chọc.

- Xem ra cô cũng rất mong anh ta trở thành chồng cô nhỉ?
- Tiểu Nhiễm!
Thẹn quá hóa giận, Ân Điềm mới quay đầu lại hét lớn một tiếng.

Nhưng Mục Nhiễm lại càng được đà cười vang lên.

Ngay sau đó thì đã trấn tĩnh lại mà nói thêm một chuyện tiếp theo.


- Tôi còn nghe được một tin đồn thú vị nữa.

Cô từng hỏi Ân Viêm, Phong Dực trước đây từng có bao nhiêu người phụ nữ không?
Ân Điềm phồng má giận dỗi, từ cửa sổ đi tới ghế đối diện Mục Nhiễm ngồi xuống.

- Cô bị hâm à? Tôi hỏi chuyện này làm gì?
Mục Nhiễm cười cười một cách mờ ám.

Vừa vờ đếm từng ngón tay vừa tính nhẩm, sau mấy giây mới kết luận.

- Chín trăm chín mươi tám, cộng thêm cô nữa là chín trăm chín mươi chín.

Một con số vô cùng đẹp luôn đấy.

Nghe xong con số mà Mục Nhiễm nói, Ân Điềm lại nhận được thêm một bất ngờ.

Còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin thì Mục Nhiễm lại tiếp tục nói rồi.

- Tính cả bạn gái, tình nhân, tình một đêm, cộng lại là chín trăm chín mươi tám, trong bảy năm.

Vậy là thời hạn một mối quan hệ dài nhất có thể kéo dài ba ngày.

Nhưng anh ta đã cắt đứt quan hệ với từng người một, bám lấy cô hơn bảy ngày rồi.

Game này cô thắng.

Mục Nhiễm càng nói thì Ân Điềm càng giận đến đỏ mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm gối ôm bên cạnh ném về phía cô ấy.

- Tiểu Nhiễm, cô đừng có ghẹo tôi nữa.

Cô nhìn đi, anh cả cũng giống anh ta vậy.

Đến khi kết hôn rồi mấy ả hồ ly tinh kia vẫn đeo bám không buông, tiểu Nghinh chắc chắn là bị giày vò không ít rồi.

Bây giờ cô còn đến đây nói giúp Phong Dực nữa, chẳng lẽ cô muốn tôi cũng phải khổ sở như tiểu Nghinh sao?
Mặc dù Ân Điềm đã giận đến sắp nổ tung nhưng Mục Nhiễm cũng chưa chịu từ bỏ.

- Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ? Cô chỉ cần tự hỏi chính bản thân mình thôi, cô còn yêu anh ta hay không.

Nếu vẫn còn yêu thì cứ thử tiến tới, tôi có thể nhìn ra Phong Dực thực sự đang bắt đầu thay đổi vì cô rồi.

- Còn về tiểu Nghinh, đúng là cho đến tận thời điểm hiện tại tôi vẫn mong cô ấy sẽ li hôn với Ân Viêm.

Cô ấy với Ân Viêm không giống cô và Phong Dực.

Có lẽ ai cũng đã nhìn ra tiểu Nghinh yêu Ân Viêm, chỉ có cậu ấy không biết.

Nhưng hai người bọn họ không thể cố chấp ở bên cạnh nhau, giữa hai người họ ngoại trừ tình yêu ra còn có rất nhiều thứ không thể nào bước qua được.

Còn cô và Phong Dực, bắt đầu đã là tình cảm từ hai phía, chỉ là vô tình bỏ lỡ nhau mà thôi, nếu hôm nay cô vẫn còn bỏ lỡ thì có thể sau này sẽ phải hối hận.

….….

Ân Viêm tắm xong và quay trở lại giường thì thấy Sở Nghinh vẫn nằm đúng tư thế giống như lúc nãy, hắn cũng không dám chắc là cô đã ngủ chưa.

Nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ, lại nhìn sang bóng lưng bên cạnh, hắn cứ im lặng như vậy mà nằm xuống chỗ của mình, nhưng là quay lưng vào trong và hướng mặt ra ngoài.


Căn phòng chỉ còn chút ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngoài sân len lỏi qua khe cửa sổ vào trong, không gian thì yên ắng đến mức chỉ còn tiếng hít thở đều đặn cùng nhịp tim của hai người.

Hai người cùng ngủ trên một chiếc giường nhưng lại đưa lưng về phía đối phương càng khiến cho bầu không khí có cảm giác xa cách và nặng nề hơn.

Trong đầu Ân Viêm vẫn không ngừng suy nghĩ đến bảng kết quả phân tích sơ bộ mà Trần Hy vừa mới gửi cho hắn.

Phải mất một thời gian suy nghĩ, hắn mới quyết định hỏi thử.

- Em bắt đầu nhớ được mọi chuyện từ khi nào?
Thực ra Sở Nghinh chưa hề ngủ, lúc hắn nằm xuống giường, cô chỉ là cố gắng không để hắn phát hiện ra mình vẫn còn thức thôi.

Nhưng khi nghe hắn hỏi một câu như vậy thì cô cũng hiểu ra, cuối cùng hắn cũng sẽ phát hiện ra thôi, mà cô cũng sớm đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự việc này rồi.

Cô không quay mặt lại mà chỉ trả lời câu hỏi của hắn.

- Lần anh và Thư Kỳ ở cùng nhau.

Kết quả mà Ân Viêm vừa nhận từ Trần Hy đã đưa ra suy đoán ban đầu, khả năng cao là Sở Nghinh đã khỏi bệnh được một thời gian rồi, chỉ là cô vẫn đang cố giấu.

Cho nên Ân Viêm thực sự không hiểu tại sao cô lại làm vậy.

Khi hắn nghe cô nhắc đến lần cô nhìn thấy hắn ở cùng Thư Kỳ, hắn đã sốt ruột muốn giành lấy cơ hội giải thích.

- Chuyện đó thực sự không phải như em thấy đâu, tiểu Nghinh….

Sở Nghinh vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng điệu lại dứt khoát đến lạnh lùng.

- Anh đừng giải thích với tôi.

Chính vì tôi không muốn nghe anh giải thích như vậy nên mới giả vờ không nhớ chuyện gì.

- Tại sao chứ? Nếu em đã hồi phục rồi tại sao vẫn muốn giấu anh?
Chính vì Sở Nghinh không quay đầu lại nên Ân Viêm hoàn toàn không phát hiện ra nước mắt của cô sớm đã ướt hết cả gối rồi.

Cô dùng sức cắn chặt vào mu bàn tay của mình để không bật khóc thành tiếng, cố gắng giữ giọng không bị nghẹn nức mà nói hết những lời khó nghe nhất.

- Dù sao chúng ta cũng sẽ li hôn thôi.

Dù là sự thật hay hiểu lầm cũng không quan trọng nữa.

Anh không cần phải thực sự coi tôi là vợ anh như vậy.

Thời gian còn lại của chúng ta cũng chỉ là thời hạn còn lại của hợp đồng, chỉ vài tháng nữa là sẽ kết thúc.

Đây cũng không phải lần đầu tiên mà Ân Viêm bị những lời nói đầy gai nhọn của cô đâm vào tim, nhưng sao lần này hắn có một cảm giác bất an khác nữa.

Dường như cô đang muốn trốn tránh gì đó.

Nhưng nỗi bất an trước giờ tồn tại trong lòng hắn thì vẫn luôn ở đó.

Hắn không thể nhịn được mà quay mặt lại, vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau, mặt vùi vào giữa hõm cổ của cô, cất giọng trầm thấp, chậm rãi.

- Tiểu Nghinh, em đừng đi không được sao? Anh xin em, ở lại có được không?.