Ngồi trước bàn làm việc suốt hơn một tiếng đồng hồ rồi mà Ân Viêm vẫn chưa xem được quá ba tập báo cáo trong đống tài liệu đang xếp thành chồng trước mặt.

Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để có thể khiến Sở Nghinh chịu sinh đứa bé này.

Hắn tuyệt đối không thể li hôn với cô được, nhưng cũng chưa muốn kết thúc trò chơi ở đây, hắn nên làm thế nào đây? Đứa bé này càng không thể có mệnh hệ gì được.

- Ân tiên sinh, Ân tiên sinh, Ân tiên sinh!
Châu Vũ đã đứng đợi hơn mười phút rồi mà vẫn chưa đợi được Ân Viêm có bất kỳ phản ứng nào khác ngoại trừ ngồi thất thần giống cả buổi sáng nay.

Đây là đống báo cáo thứ ba mà cậu ta đem vào trong hôm nay rồi.

Châu Vũ gọi đến tiếng thứ ba, Ân Viêm mới giật mình định thần lại, nhìn đống tài liệu trước mặt cứ như mới vừa nhìn thấy trong sáng nay.

- Cậu để đó đi, lát nữa tôi ký.

Đi theo hắn làm việc lâu như vậy rồi, Châu Vũ chưa từng nhìn thấy một Ân Viêm mất tập trung đến mức độ này.

Không cần phải đoán nhiều thì cũng biết lí do từ đâu rồi.

- Ân tiên sinh, các phòng ban đang bắt đầu thúc giục rồi.

Anh xem....tiên sinh, anh không sao đấy chứ?
Câu hỏi cuối cùng của Châu Vũ mới thực sự khiến cho Ân Viêm phải ép mình xốc lại tinh thần.

Hắn điều chỉnh lại tâm trạng rồi cầm bút lên, đọc tóm lược qua vài trang quan trọng đến kết luận, sau đó là đặt bút ký tên.

Lần lượt từng tập tài liệu được xếp ưu tiên trước và đưa lại cho Châu Vũ.

Nhìn hắn cắm mặt làm việc như một cái máy được lập trình sẵn, Châu Vũ lại bị dọa thêm cho một phen.

- Ân tiên sinh, có phải anh và phu nhân đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Khả năng đọc tâm tư của Ân Viêm, Châu Vũ sớm đã thuần thục rồi.

Chỉ cần một cái nhíu mày không hài lòng của hắn thì cậu ta cũng đoán được mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà hắn đang gặp phải.

- Cậu chuyển sang làm thầy bói rồi à?
Bị hắn hỏi ngược lại, Châu Vũ cũng biết mình đang đi quá giới hạn nên liền im lặng.


Đợi Ân Viêm ký xong một lượng tài liệu đang cần, cậu ta cũng chỉ làm đúng chức trách của mình, ôm một đống tài liệu đó ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng vừa đi đến cửa thì lại gặp Trần Hy vừa đi đến.

- Bác sĩ Trần, anh đến tìm Ân tiên sinh à?
Trần Hy gật đầu một cái, đồng thời hướng mắt nhìn vào trong phòng, nhận ra có điều gì đó không ổn liền hỏi ngay Châu Vũ.

- Cậu ta lại làm sao nữa vậy?
Châu Vũ cũng bắt chước anh nhìn vào trong phòng làm việc, bất lực nhún nhẹ vai và lắc đầu.

- Chắc lại xảy ra chuyện với phu nhân rồi.

Cũng là vì đoán được sẽ như vậy nên vừa sáng sởm Trần Hy đã sâp xếp thời gian qua đây xem thử.

Trông tình hình thế này thì tám chín phần đúng là xảy ra chuyện gì đó rồi.

- Trần Hy, tên tiểu tử này, sao cậu không bao giờ đợi tớ vậy?
Còn chưa thấy hình đã nghe tiếng của Phong Dực từ xa truyền tới, hình như hai người đúng lúc gặp nhau bên ngoài cổng công ty nhưng Trần Hy lại lên đây trước mà không đợi anh ta đi cùng.

- Cậu và A Viêm có gian tình nên mới vội vàng lên đây tiêu hủy dấu vết à? Đi nhanh như vậy đúng là không nghĩa khí gì cả.

Mỗi lần Phong Dực đến tìm Ân Viêm đều không quên mua quà cho Châu Vũ và một số nhân viên quen thuộc nhất ở đây.

Nhìn thấy Châu Vũ ôm một đống tài liệu xếp chồng đến ngực, anh ta còn tốt bụng để hộp bánh lên cao hơn, sau đó thì đi thẳng vào trong phòng làm việc của Ân Viêm.

- Ân đại thiếu gia, Ân tiên sinh yêu công việc hơn cả mạng sống đây mà lại ký nhầm văn bản à?
Vừa ngồi xuống ghế tiếp khách, Phong Dực đã cầm ngay một trái quýt, lớn tiếng mà trêu chọc Ân Viêm đang ngồi trước mấy chồng tài liệu.

Trần Hy thì không giống anh ta, từ lúc bước vào đã mang một vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc có phần khô khan.

Dù chưa ngẩng đầu lên nhưng Ân Viêm cũng biết cả người bạn thân của mình không hẹn mà cùng đến quấy rầy ngay đúng lúc này.

Hắn tạm dừng công việc lại, đẩy ghế đứng lên ra khỏi vị trí, đi tới ngồi cùng bàn với hai người kia.

- Có vẻ như gần đây hai cậu rảnh rỗi lắm nhỉ? Từ khi nào mà phòng làm việc của tớ lại biến thành nơi tụ họp của các cậu rồi.

Trần Hy vẫn không thể ngừng lo lắng khi nhìn dáng vẻ vẫn tỏ ra bình thản của Ân Viêm, trực tiếp hỏi.


- Cậu cho cô ấy dùng số hương liệu đó rồi?
Động tác rót trà của Ân Viêm hơi khựng lại vì câu hỏi của Trần Hy, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.

- Cậu vì chuyện này nên mới chạy đến tận đây để hỏi tớ?
Trần Hy không che giấu gì, trực tiếp nói thẳng với hắn.

- A Viêm, cậu đang định làm gì vậy? Nếu cậu còn không dừng lại ngay có thể sẽ không giữ được đứa bé đấy.

Cậu vẫn chưa thông suốt à? Hoặc là tiếp tục trả thù mù quáng, hoặc là thỏa hiệp với Sở Nghinh để cô ấy sinh đứa bé ra.

Cậu nhất định phải lựa chọn.

- Không phải cậu nói cậu yêu cô ấy à? Nếu cậu thực sự yêu cô ấy thì làm gì đó cho giống với yêu cô ấy đi.

Tất cả những việc cậu đang làm đều là đang ép cô ấy hận cậu, làm vậy có đáng không?
Nghe Trần Hy luyên thuyên bên tai, Phong Dực là người đầu tiên phản đối.

- A Hy, cậu nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà yêu với hận ở đây.

Tớ tuyệt đối không đồng ý để Sở Nghinh tiếp tục ở bên cạnh A Viêm, li hôn chính là cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này.

Còn gì để bàn cãi nữa?
Ân Viêm còn chưa nói gì mà hai người này đã nhiệt tình tranh cãi quan điểm rồi.

- Tớ không nói không thể li hôn.

Điều tớ muốn nói là, A Viêm, nếu cậu không thể đối xử tốt với Sở Nghinh thì tốt nhất nên giải thoát cho cả hai đi.

Cậu giày vò cô ấy như vậy cũng chỉ khiến bản thân thêm đau khổ thôi.

Hai tai của Ân Viêm sắp bị hai người ngồi hai bên đâm thủng rồi.

Hắn thở dài một hơi, không nhanh không chậm nói.


- Cậu nói đúng, nếu tớ muốn tiểu Nghinh sinh đứa bé ra thì chỉ còn cách thỏa hiệp với cô ấy.

Nhưng lần này cô ấy không đòi li hôn nữa, mà cô ấy muốn gặp tớ.

Nghe đến câu cuối của hắn, Trần Hy và Phong Dực đều kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau rồi cùng hướng mắt khó hiểu mà nhìn hắn.

- A Viêm, có phải cậu bị vợ xoay mòng mòng đến nỗi đầu cũng hỏng luôn rồi không? Cô ta là vợ của cậu không phải mỗi ngày đều gặp cậu đó sao? Cái gì mà bây giờ lại muốn gặp cậu?
Đoán được lí do hai người trước mặt đều bị làm cho choáng váng một phen thế kia, Ân Viêm lười biếng giải thích lại một lượt rõ ràng hơn.

- Yêu cầu lần này của cô ấy chính là muốn biết người đàn ông trong tưởng tượng của cô ấy là ai.

Hắn nói như vậy thì hai người kia cũng đã hiểu ra vấn đề rồi.

Chuyện này đúng là đã vượt ngoài dự đoán của tất cả bọn họ.

- Vậy cậu định sẽ làm thế nào? Đây không phải cơ hội tốt sao? Chắc cậu cũng biết lí do gì khiến Sở Nghinh lại ghét bỏ đứa bé này như vậy.

Lẽ ra cậu nên nói sự thật cho cô ấy từ lâu rồi.

Nghe Trần Hy nói những lời này, Ân Viêm mới chợt tự suy ngẫm lại.

Đúng vậy, lí do khởi đầu khiến cho Sở Nghinh không chấp nhận đứa bé này, thậm chí là ba lần bốn lượt đòi phá thai cũng là bởi vì cô luôn cho rằng đây là con của người đàn ông trong tưởng tượng của cô, là kết quả của một cuộc ngoại tình.

Vậy có phải nếu như hắn nói sự thật với cô, cho cô biết thực ra từ đầu đến cuối người đàn ông duy nhất của cô chỉ có một mình hắn và trước giờ cô chưa từng ngoại tình, đứa bé trong bụng cô là con của chồng cô, không phải thứ tạp chủng như trong lời cô nói.

Có phải chỉ cần hắn nói hết tất cả với cô thì cô sẽ chấp nhận đứa bé này và đồng ý sinh nó ra không?
Hắn cũng không thể chắc chắn nữa, bởi vì hắn vẫn còn nhớ rất rõ, khi cô biết được chuyện hắn cần đứa bé này để giành vị trí thừa kế trong di chúc thì đã khinh bỉ đến mức nào.

Cô còn cảm thấy may mắn cho nó khi nó không phải con của hắn, nếu bây giờ hắn nói với cô đúng thật là như vậy, đứa bé này là con của hắn, còn hắn chính là người cha tồi tệ muốn dùng chính con ruột của mình để đoạt quyền, như vậy liệu cô có thể chấp nhận sự thật này hay không? Huống chi cô còn hận hắn như vậy, nếu cô biết mình đang mang thai đứa con của hắn, có phải ngược lại càng muốn phá nó nhanh hơn không?
- Cậu thực sự nghĩ nếu cho cô ấy biết sự thật thì mọi chuyện sẽ thay đổi sao?
Câu hỏi này của hắn về hình thức thì đúng là đang hỏi Trần Hy, nhưng chính bản thân Ân Viêm cũng không rõ có phải hắn đang tự hỏi chính mình không.

........!
Vừa mới ổn định được Sở Nghinh mà bây giờ trên dưới Đế Cư đều đang nháo nhào vì lão phu nhân của bọn họ, Lý Huệ Tử và lão thái phu nhân lẽ ra đang ở Bắc Kinh lại đột ngột đến đây.

Quản gia và dì Hoa hối hả lo toan tất thảy mọi thứ trong thời gian ngắn nhất để ngênh đón vị lão thái phu nhân quyền lực cao nhất cả Ân gia.

- Sao lão thái phu nhân lại đột ngột đến đây vậy?
- Còn phải đoán nữa sao? Tôi nghe nói cả Ân gia ở Bắc Kinh đều biết lão thái phu nhân rất thương phu nhân của chúng ta.

Hơn nữa phu nhân vừa có hỷ sự, đương nhiên lão thái phu nhân là người đầu tiên muốn đến thăm phu nhân rồi.

- Nhưng cô xem đi, tiên sinh lại nhốt phu nhân như thế kia, nếu để lão thái phu nhân nhìn thấy thì người làm như chúng ta biết giải thích thế nào.


Không phải cũng đều nghe mắng hết à?
- Tất cả im lặng!
Mấy người làm đứng cạnh nhau đang to nhỏ bàn luận sau chủ nhân, đúng lúc lại bị dì Hoa bắt được và ra hiệu im lặng hết một lượt.

Dì Hoa vừa mới chỉnh đốn lại đội hình thì bên ngoài cổng đã có một chiếc Rolls Royce màu đen tuyền đang giảm tốc độ đến gần.

Ngay lập tức quản gia phất tay ra hiệu cảnh vệ mở cổng nghênh đón.

........!
- Tứ thiếu, cậu không thể vào trong được.

Rầm!
- Tứ thiếu, không có lệnh của tiên sinh.....!
Cánh cửa phòng làm việc bị đẩy mở một cách thô bạo, Ân Diệu hùng hổ xông vào với gương mặt đằng đằng sát khí, còn Châu Vũ thì hớt ha hớt hải đuổi sát đến phía sau, nhưng vẫn là không kịp ngăn cản được.

- Ân tiên sinh, thật xin lỗi....!
Ba người ngồi bên bàn trà cùng bị tiếng động này thu hút sự chú ý, cả ba đều quay mặt nhìn sang phía cửa, mỗi người lại mang một vẻ mặt khác nhau.

Phong Dực vừa lột từng múi quýt bỏ vào miệng vừa hóng xem có chuyện gì vui không.

Trần Hy chỉ thở dài rồi lắc đầu một cách bất lực.

Còn nhân vật chính là Ân Viêm thì lại chỉ im lặng nhìn Ân Diệu, sau đó thì phất tay ra hiệu cho Châu Vũ đi ra ngoài trước.

- Phép lịch sự tối thiểu phải gõ cửa trước khi vào mà cậu cũng không biết sao?
Ân Viêm đứng lên, vòng ra khỏi bàn trà, còn đi lướt qua trước mặt của Ân Diệu mới quay trở lại chỗ ngồi làm việc của hắn.

Cảm nhận được bầu không khí không phù hợp này, Trần Hy liền thúc nhẹ vào tay của Phong Dực rồi đứng lên trước, ý bảo anh ta cũng đứng lên cùng mình.

- A Viêm, tớ còn có hẹn tư vấn với bệnh nhân, đi trước đây, hôm khác lại gặp.

Cũng may là Phong Dực cũng không chống đối mà rất biết ý phối hợp, thấy Trần Hy vừa nói xong thì anh ta cũng tìm đại một lí do để rời đi.

- Tớ phải đi hẹn hò rồi, không làm phiền cậu nữa.

Đợi hai người bọn họ đi hết rồi, Ân Viêm mới mở miệng hỏi Ân Diệu đã tức đếm sắp bốc khói ở giữa phòng, giọng điệu pha chút lười biếng.

- Có chuyện gì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian lãng phí cho cậu đâu.

Ân Diệu đi tới trước bàn làm việc của hắn, mặt đối mặt mới hỏi.

- Anh đang làm trò gì vậy? Tiểu Nghinh không phải tù binh của anh mà anh muốn nhốt cô ấy liền nhốt, cô ấy càng không phải vật nuôi của anh mà anh có quyền ngăn cấm cô ấy gặp ai, tiếp xúc với ai..