Khí chất toát ra từ trên người của Ân lão thái phu nhân so với Ân Viêm không hề thua kém, có khi còn hơn cả hắn nữa, đây gọi là di truyền sao.

Bà vừa bước xuống xe, mọi thứ xung quanh dường như đều đang làm nền cho sự xuất hiện của bà.

Tất cả những người đứng trong đội hình nghênh đón bao gồm cả dì Hoa và quản gia đều cùng lúc cung kính cúi đầu chào.

Ân lão thái phu nhân ngược lại cũng không quá coi trọng những lệ tiết thế này, bà gật đầu một cái rồi bảo tất cả đứng thoải mái, tự nhiên nhất là được.

- Tiểu Nghinh không khỏe à? Hay là đang giận bà già này? Sao không thấy nó đâu cả?
Câu đầu tiên của lão thái phu nhân đúng là hỏi Sở Nghinh trước, điều này càng khiến cho đám người làm thấp cổ bé họng run rẩy sẵn trong lòng.

Lần này thì tiêu rồi, bọn họ hôm nay thể nào cũng phải bị lôi ra lãnh đạn cho tiên sinh trước thôi.

- Đúng là không biết phép tắc gì cả.

Bà nội đã đến tận cửa mà nó còn không ra đón?
Đi cùng lão thái phu nhân ngoài quản gia thân cận lâu năm còn có Lý Huệ Tử và cả Tô Phỉ Thúy nữa.

Trước giờ Lý Huệ Tử vốn dĩ đã không vừa mắt với Sở Nghinh và đương nhiên còn rất hà khắc với cô, nay lại thấy cảnh này thì sao có thể im lặng được, bà không hài lòng phê bình thẳng thừng đứa con dâu duy nhất trước mặt bao nhiêu người.

- Mẹ, để con đi gọi nó xuống đây.

Trái ngược lại thái độ giận dữ của Lý Huệ Tử thì lão thái phu nhân lại chỉ lắc đầu cười, giơ tay ngăn con dâu lại.

.

Truyện Trinh Thám
- Không cần phiền phức vậy đâu.

Tiểu Nghinh đang mang thai, sức khỏe vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Thằng bé A Viêm này bình thường không giỏi việc chăm sóc người khác, không biết chừng tiểu Nghinh lại không dược khỏe nữa.

Ta đến thăm cháu dâu sao còn quan tâm mấy tiểu tiết không cần thiết này, ta cứ vào trong thăm nó thôi.

Nghe lão thái phu nhân nói vậy, Lý Huệ Tử cũng không có ý kiến gì nữa, đồng ý cùng mẹ chồng đi vào trong nhà.


Chỉ có Tô Phỉ Thúy đứng phía sau chính tai nghe được những lời bênh vực rõ ràng của lão thái phu nhân thì trong lòng càng thêm nảy sinh ghen ghét, những lời này của bà lão còn có một ý tứ khác nữa chính là đang tuyên bố chống lưng cho Sở Nghinh.

Sở Nghinh đúng là tốt số quá nhỉ?
Còn những người làm đứng xung quanh lại vì những lời vừa rồi của lão thái phu nhân lo sợ đến tay chân cũng luống cuống.

Nhận ra điểm khác thường đó của bọn họ nên dì Hoa liền nhân lúc cả lão thái phu nhân và Lý Huệ Tử không chú ý đã lén ra hiệu bằng ánh mắt bảo tất cả chú ý chừng mực.

..........!
Vốn dĩ từ lúc Ân Diệu xông thẳng vào phòng làm việc của mình thì Ân Viêm cũng đoán được mục đích cậu đến đây rồi.

Nhưng chính thức nghe cậu hỏi thẳng về Sở Nghinh, trong lòng hắn đã bắt đầu không giữ được bình tĩnh.

Hắn đã cảnh cáo rất nhiều lần nhưng Ân Diệu vẫn hết lần này đến lần khác tơ tưởng đến vợ của hắn, liệu có người đàn ông nào có thể bỏ qua chuyện như thế này được.

- Cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi?
Trước cường thế uy vũ của hắn, Ân Diệu không hề kiêng dè lo sợ, ngược lại còn rất to gan lớn mật trực tiếp đối chọi với hắn.

- Bạn của cô ấy.

Nghe từ bạn thốt ra từ miệng của Ân Diệu, Ân Viêm liền không nhịn được mà bật cười trào phúng, đáy mắt hiện lên sự chế giễu rất dễ thấy.

- Bạn? Cậu muốn làm bạn gì với cô ấy? Tôi nhắc cậu bao nhiêu lần rồi? Sở Nghinh là vợ của tôi, là chị dâu của cậu.

Cậu chỉ nên xem cô ấy là chị dâu, đừng có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Cậu tưởng cậu nghĩ gì tôi không biết ư? Chẳng qua tôi vẫn còn nể tình chúng ta mang cùng một họ nên mới hết lần này đến lần khác bỏ qua cho cậu, nhưng nếu cậu còn dám đến gần Sở Nghinh dù là hành động hay suy nghĩ thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước.

Càng bị Ân Viêm chèn ép vì thân phận của từng người thì Ân Diệu càng bức xúc hơn và không muốn tiếp tục chùn bước trước mặt hắn nữa.

- Anh liên tục nói cô ấy là vợ của anh, vậy anh có đang làm đúng trách nhiệm của người chồng không? Chỉ vì cô ấy không muốn giữ cái thai mà anh dùng tất cả thủ đoạn có thể dùng được để ép buộc cô ấy, bắt nhốt cô ấy như tù binh.

Anh dám nói với tôi mục đích của anh không phải là vì giành quyền thừa kế trong di chúc không? Anh vì muốn có được cả Ân gia mà ép tiểu Nghinh phải sinh ra đứa bé cho anh, như vậy là đang xem cô ấy là vợ hay là máy sinh sản cho anh đây?
- À cũng đúng, căn bản ngay từ đầu cuộc hôn nhân của hai người cũng chỉ là do anh lên kế hoạch để ép cô ấy gả cho anh.

Giữa hai người vốn dĩ chẳng tồn tại tình yêu, sao có thể coi như vợ chồng thực sự được chứ.


Câu sau cùng của Ân Diệu có vẻ như đã thành công chọc giận được Ân Viêm, hắn không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ bình thản dửng dưng không quan tâm vốn có nữa mà trong phút chốc đã mất kiểm soát mà đóng tập tài liệu đang lật dở trước mặt lại rồi đứng bật dậy với tốc độ nhanh hơn tia chớp, một tay túm lấy cổ áo của đứa em họ đang đứng trước mặt không ngừng lên lớp mình.

- Ai bảo giữa chúng tôi không tồn tại tình yêu? Tôi yêu Sở Nghinh! Cậu nhớ kỹ cho tôi, Sở Nghinh là người phụ nữ duy nhất mà tôi yêu.

Cậu không có tư cách phán xét mối quan hệ giữa chúng tôi.

Nghe xong những lời mà Ân Viêm nói, Ân Diệu thực sự phải ngây người ra một lúc khá lâu.

Cậu không ngờ rằng Ân Viêm lại thực sự có tình cảm với Sở Nghinh, đã vậy hôm nay hắn còn dõng dạc tuyên bố như vậy nữa.

Phải mất một lúc lâu thì Ân Diệu mới có phản ứng lại, cậu tự cười trừ một tiếng, tuy rằng tạm thời vẫn chưa sắp xếp được đúng hết những lời định nói nhưng cậu vẫn biết mình phải nói gì.

- Anh yêu cô ấy thì sao chứ? Cô ấy có yêu anh không? Nếu cô ấy không yêu anh, vậy những việc anh làm càng chứng minh anh là một tên khốn, một tên vũ phu.

Bởi vì cô ấy không yêu anh nên ngay từ ngày đầu tiên gả cho anh thì đã muốn li hôn với anh rồi, bây giờ vẫn không có gì thay đổi.

- Anh vẫn chưa hiểu ra sao? Nếu như cô ấy cũng yêu anh thì sẽ không mãi nghĩ cách rời khỏi anh.

Anh cả, tình cảm này của anh cũng chỉ là tình đơn phương thôi, đừng đắc ý đem ra dọa người như vậy.

.........!
Dì Hoa dẫn đường đưa Ân lão thái phu nhân và Lý Huệ Tử đến trước phòng ngủ của Sở Nghinh rồi dừng bước, hất cằm bảo người hầu đứng bên cạnh đi lên mở cửa.

Người bị chỉ định trực tiếp chắc chắn là người xui xẻo nhất rồi, hai chân như đeo chì không thể nào nhấc nổi, do dự muốn tiến lại không dám.

Nhìn người hầu đó mãi không nhúc nhích, dì Hoa tỏ thái độ nghiêm khắc ho khan một tiếng để thúc giục.

Vì vậy mà cô ta cũng không thể có lựa chọn khác, chỉ đành nén nỗi lo sợ xuống rồi làm theo lệnh, mở cửa phòng của Sở Nghinh ra.

Cánh cửa vừa được mở ra thì tất cả những người làm đứng bên ngoài đều dè chừng không dám thở mạnh nữa.

Không ai dám tưởng tượng sau khi lão thái phu nhân nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Sở Nghinh thì sẽ nổi giận như thế nào.

Ân lão thái phu nhân chống gậy bước từng bước khoan thai đi vào trong phòng ngủ, cảm thấy có gì đó không đúng vì Sở Nghinh từ đầu đến cuối cứ nằm yên trên giường, còn quay lưng về hướng cửa, chẳng lẽ đã ngủ say rồi?
- Tiểu Nghinh? Tiểu Nghinh?

Bà vừa bước tới vừa cất giọng điềm đạm gọi Sở Nghinh.

Nhưng còn cách một khoảng thì bước chân lập tức khựng lại, dáng vẻ khoan thai cũng chuyển hẳn sang bất ngờ và hoảng hồn.

- Cái gì thế này hả?
Dường như bầu trời đang âm u như trước cơn bão lớn ập đến, từng người làm nghe câu hỏi với giọng rất cáu gắt của lão thái phu nhân tưởng chừng hồn đã lìa khỏi xác rồi.

Lần này thì toang thật rồi, biết phải giải thích thế nào mới rửa hết liên can đây?
- Ai đó mau giải thích cho ta chuyện này là thế nào đi!
Lý Huệ Tử cũng nhanh chóng đi qua xem tình hình, phản ứng của bà cũng không hề dễ chịu.

Bầu không khí trong phút chốc đã im ắng đến mức ngột ngạt.

Mà Tô Phỉ Thúy đứng gần đó dường như chứng kiến được một màn này lại là người duy nhất được hả hê một chút.

- Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã.

Lý Huệ Tử lo lắng chạy đến đỡ Ân lão thái phu nhân cùng quản gia.

Di Hoa và tất cả những người phụ trách trong Đế Cư đều cùng lúc quỳ xuống đợi cho lão thái phu nhân bình tĩnh lại.

Đến nước này không thể tiếp tục vờ như không có chuyện gì xảy ra được nữa.

- Lão thái phu nhân, người dừng trách bọn họ, chúng tôi chỉ làm theo lệnh của tiên sinh....!
Ân lão thái phu nhân bị chọc tức đến suýt nữa tuột huyết áp rồi.

Bà gõ gậy chống xuống đất mấy lần, thở phì phò rồi ra lệnh.

- A Viêm đâu? Mau gọi nó về đây cho ta!
.........!
Hai người bốn mắt nhìn nhau nảy lửa, nhất quyết không ai chịu nhường ai cả.

Mọi thứ xung quanh dường như đều đã trở nên vô hình trong mắt của hai người bọn họ.

Động tác túm cổ áo Ân Diệu của Ân Viêm vẫn không có gì thay đổi suốt từ nãy đến giờ, thậm chí còn dùng sức siết chặt hơn nữa.

Như vậy càng cho thấy Ân Viêm đang không khống chế được cảm xúc của mình, hắn bề ngoài thì trông giống như đang tức giận nhưng có lẽ là đang chột dạ lại đúng hơn.

- Cô ấy là vợ của tôi, quan trọng hơn là tôi yêu cô ấy.

Còn việc cô ấy có yêu tôi hay không thì liên quan gì đến cậu chứ?
Ân Diệu không giỏi che giấu cảm xúc hay khống chế tinh thần người khác như Ân Viêm nên cậu rất dễ bị hắn làm cho lung lay, trước khi việc đó xảy ra thì cậu nhất định phải làm cho xong việc cần làm đã.


- Đương nhiên là tôi đủ tư cách rồi.

Tôi không sợ anh yêu tiểu Nghinh, ngày nào cô ấy vẫn chưa yêu anh thì tôi và anh vẫn còn ở thế cạnh tranh công bằng.

Nói đến đây cậu chợt ngừng lại một lúc để thử quan sát sắc mặt của Ân Viêm, thấy hắn hơi nhíu mày tỏ thái độ khó chịu thì cậu mới chịu lật bài ngửa.

- Anh đoán không sai, đúng là tôi không phải xem tiểu Nghinh là bạn bè đơn thuẩn.

Tôi yêu cô ấy.

Không phải chỉ có mỗi mình anh yêu cô ấy đâu, mà tôi cũng yêu cô ấy.

Cho nên tôi nhất định sẽ không ngồi yên một chỗ để anh tiếp tục làm tổn thương cô ấy.

Nếu không phải có vẻ mặt lạnh như tiền không biểu lộ chút cảm xúc vui buồn hay giận dữ thì có lẽ tâm tư kích động đến phẫn nộ cuộn trào của Ân VIêm đều đã phơi bày ra hết trước mặt Ân Diệu rồi.

Mặc dù hắn sớm đã đoán ra được điều này nhưng khi nghe chính miệng Ân Diệu thừa nhận có tình cảm với Sở Nghinh thì hắn lại suýt nữa không thể bình tĩnh được mà đấm cho đứa em họ này vài cái.

Bàn tay hắn đang cuộn chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy từ cánh tay đến mu bàn tay, lực siết tưởng chừng chỉ cần thêm một kích động nhỏ thì hắn sẵn sàng lấy mạng đối phương ngay.

- Tôi cũng tuyệt đối không để cậu có cơ hội đó.

Người phụ nữ của tôi, thân xác là của tôi, trái tim nhất định của sẽ là của tôi.

- Ân Diệu, cậu đã yêu người không nên yêu.

Tôi khuyên cậu nếu không muốn rước lấy tai họa thì nên sớm thu hồi lại tình cảm của mình lại.

Cộc cộc cộc!
Cuộc nói chuyện của hai người tạm thời bị cắt ngang vì tiếng gõ cửa có vẻ khẩn trương ở bên ngoài.

- Vào đi!
Ân Viêm lạnh nhạt cất giọng.

Người vừa gõ cửa không ai khác chính là Châu Vũ, cậu ta vừa mới bước vào thì trên mặt đã in rõ một tin tức không hề đơn giản.

Cậu ta đi thẳng đến bên cạnh Ân Viêm, ghé sát bên tai hắn thông báo.

Quả nhiên Ân Viêm đã bị tin tức vừa nghe được xoay cho một vòng trở tay chẳng kịp, ngay lập tức phân phó.

- Chuẩn bị xe..