Thẩm Diễm không biết cụ thể tình trạng của Hà Uyển, chỉ biết bà ấy sẽ phải phẫu thuật, Thẩm Diễm không biết phải nói gì, im lặng vài giây sau mới nói: "Anh cũng nên chú ý đến cơ thể. Em đang đợi anh và Bánh Đậu ở nhà. "

Lúc này thần kinh Cố Thừa Minh rất căng thẳng, tuy rằng bác sĩ nói chỉ cần phẫu thuật thì sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là người thân của mình, Cố Thừa Minh cũng không thể bình tĩnh.

Hà Uyển đã nhập viện, cả gia đình ở đó chăm sóc, nhưng Cố Thừa Minh vẫn đi làm hàng ngày, tất nhiên, Hà Uyển vẫn không nói chuyện với anh nhiều.

Cố Tân Quốc đã già, mọi chuyện trong gia đình đều giao cho Cố Thừa Min., Cố Thừa Minh không để ba anh ở bệnh viện, mấy đêm liền mỗi đêm ngủ chưa đến bốn tiếng.

Nhưng vừa rồi, lời nói của Thẩm Diễm khiến trái tim Cố Thừa Minh run lên.

Thẩm Diễm nghe vậy không có trả lời, nói tiếp: "Em biết anh đang bận, nếu không thì đừng gọi điện thoại cho em, hơn nữa cũng phải nghỉ ngơi đúng giờ. Nếu như anh trở về, em phát hiện anh giảm cân. Sau đó..."

"Sau đó thì sao?" Cố Thừa Minh khàn giọng hỏi.

Thẩm Diễm suy nghĩ hồi lâu, sau đó kiên định nói: "Vậy em không cho anh lên giường."

Cố Thừa Minh im lặng vài giây, sau đó cười nói: "Được."

Không lên giường thì có thể ở một nơi khác, anh nghĩ.

Thẩm Diễm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có lẽ anh sẽ biết tự lo chi mình.

Một tuần trôi qua rất nhanh, Hà Uyển bị đẩy vào phòng mổ, Cố Thừa Minh, Cố Tân Quốc, và Cố Hiểu Vi đều đang đợi ở cửa phòng mổ.

Trong khoảng thời gian này, Cố Thừa Minh bên ngoài hút vài điếu thuốc, tâm tình lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Ba giờ sau, ca mổ kết thúc mà không có sai sót gì, tuy biết ca mổ không có rủi ro nhưng Cố gia vẫn rất lo lắng, giờ ca mổ đã kết thúc, bọn họ dều yên tâm, bước tiếp theo là bồi dưỡng cho bệnh nhân.

Cố Hiểu Vi và Cố Tân Quốc lên phòng bệnh, Cố Thừa Minh xoa lông mày, đi tới bên cửa sổ gọi Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm dường như cũng rất căng thẳng, vừa nghe điện thoại liền nhấc máy, liên tục nói: "Phẫu thuật kết thúc rồi sao?"

Cố Thừa Minh sững sờ một chút nói: "Ừ, xong rồi, không có việc gì."

Trong điện thoại, anh dường như nghe thấy giọng nói nhẹ nhõm của người phụ nữ, Cố Thừa Minh cảm xúc lẫn lộn, trong khoảng thời gian nằm viện này, anh thỉnh thoảng nhớ lại quá khứ, anh nghĩ, người phụ nữ anh yêu tốt như vậy, tại sao vào lúc đó an không biết trân trọng? Họ đã bỏ lỡ sáu năm, mất mát sáu năm, tưởng như mọi việc sẽ đi vào ngõ cụt.

Bỏ lỡ sáu năm, nhưng may mắn vì họ gặp lại nhau, anh đã có lại cô.

Chỉ cần như vậy, anh không hối hận.

Sau khi phẫu thuật, hòn đá trong lòng Cố Thừa Minh rơi xuống đất, tối hôm đó anh cùng Bánh Đậu về nhà, trở về nhà của anh và Thẩm Diễm, anh không nói trước với bên kia, nhưng khi anh vừa bước vào cửa đã bị sủa tới tấp, Cầu Cầu vẫy đuôi rất nhiệt tình.

Đương nhiên, Cầu Cầu không dám vồ lấy Cố Thừa Minh, nó vồ lên Bánh Đậu, Bánh Đậu bật cười, Thẩm Diễm vội vàng chạy ra ngoài, cô thậm chí chỉ mang một chiếc dép trên chân, tóc tai bù xù, chắc là vừa rời giường.

Cố Thừa Minh bất động đứng ở nơi đó, Thẩm Diễm chỉ cảm thấy mũi đau nhức, cô nói: "Anh về rồi à?"

Cố Thừa Minh không lên tiếng, trực tiếp bước tới, ôm lấy cô.

Bánh Đậu và Cầu Cầu: "?"

Thẩm Diễm đỏ mặt, Cố Thừa Minh làm ngơ, bế cô vào nhà, phía sau có Bánh Đậu và Cầu Cầu.

Hai người không gặp nhau hơn nửa tháng, vừa chạm vào thân thể liền không nhịn được, Thẩm Diễm không quan tâm Bánh Đậu và Cầu Cầu đang ở bên ngoài, liền khóa trái cửa phòng, ở bên trong với Cố Thừa Minh. Một lúc sau, khi hai người bước ra ngoài liền thấy Bánh Đậu đang chống cằm, bên cạnh là Cầu Cầu đang le lưỡi ngồi trên hành lang.

Thẩm Diễm, Cố Thừa Minh: "..."

Thẩm Diễm lau mồ hôi, may mắn là hai người "xong việc" nhanh, Cố Thừa Minh mặt vô cảm, còn đang giận dỗi vì thời gian quá nhanh.

Hai người lần lượt ôm con chó và đứa con trai rồi xuống nhà làm bữa tối.

Sau bữa cơm, Cố Thừa Minh nói sơ qua với Thẩm Diễm về chuyện ở bệnh viện, Thẩm Diễm vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe, sau đó Cố Thừa Minh nói: "Bây giờ là chăm sóc hậu phẫu. Nếu như bình phục tốt, thì không có vấn đề gì."

Thẩm Diễm trầm mặc, nói: "Ừm, vậy là tốt rồi."

Cố Thừa Minh hôn lên thái dương cô, Thẩm Diễm mím môi cười, nháy mắt.

Cố Thừa Minh không biết nên cười hay nên khóc, nhéo nhéo eo cô một cái, Thẩm Diễm rùng mình cúi đầu.

Hà Uyển sau khi xuất viện về nhà để phục hồi sức khỏe, hàng tuần bác sĩ sẽ đến nhà kiểm tra, theo tình hình hiện tại thì bà đang hồi phục rất tốt, chẳng qua là do bệnh tim không thể chữa khỏi hoàn toàn. Chỉ cần luôn giữ tâm trạng được bình tĩnh.

Sau khi Hà Uyển xuất viện, Bánh Đậu đã được mang đi, đến chuyện này Hà Uyển cũng không có phản ứng gì, có lẽ bà đã hiểu tại sao lúc trước con trai và cháu trai bà lại về và ở bên bà mỗi ngày.

Sau khi ra viện, Hà Uyển thường cảm thấy hụt hẫng, không biết phải làm sao với cuộc sống tương lai của mình.

Hà Uyển bây giờ không nói nhiều nữa, có thể là do bị bệnh khiến bà mất đi sức lực, hoặc là do tâm lý có thay đổi gì đó. Chuyện này cũng không ai biết, Hà Uyển cũng không nói cho Cố Tân Quốc. Mặt khác, Cố Tân Quốc cũng chờ Hà Uyển bình phục để có thể trò chuyện bình tĩnh với bà.

Thẩm Diễm chưa từng xuất hiện trước mặt Hà Uyển, không biết vì lý do gì mà oán hận của Hà Uyển đối với Thẩm Diễm không còn mạnh như trước, nhưng cũng không phải không có hận ý với cô.

Bà không còn xúc động với Cố Thừa Minh và Thẩm Diễm như trước nữa.

Cố Tân Quốc thở phào nhẹ nhõm, Cố Hiểu Vi cũng đã trở lại làm việc, Bạch Tĩnh Toàn đã kết thúc kỳ nghỉ của mình một thời gian trước, vừa chọn một bộ phim truyền hình mới, lại đang quay phim ở nơi khác.

Bạch Tĩnh Toàn vội vàng quay về Giang thị ngay khi quay xong, biết tin bệnh của Hà Uyển, cô bực bội mua quà đến thăm.

Nước da của Hà Uyển trông khá ổn, nhưng sự thù địch và cứng rắn giữa hai hàng lông mày đã giảm đi nhiều, khi nhìn thấy Bạch Tĩnh Toàn đi tới, bà vẫn đối xử dịu dàng như trước, nhưng Bạch Tĩnh Toàn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, bà đã ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, cô ta rất giỏi quan sát lòng người, có thể cảm nhận được cảm xúc kỳ lạ ẩn chứa trong lòng Hà Uyển, cũng như thái độ đối với bản thân thay đổi.

Bạch Tĩnh Toàn trong lòng khó hiểu, trên mặt không chút biểu lộ nhiều, chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm thể chất của nàng.

Hà Uyển cũng kiên nhẫn trả lời, nhưng được một lúc, bà ôm đầu nói không khỏe, Bạch Tĩnh Toàn liền lịch sự chào tạm biệt.

Sau khi ra khỏi cổng Cố gia, sắc mặt Bạch Tĩnh Toàn sa sầm, suýt chút nữa muốn ném điện thoại trên tay.

Cũng may là vở kịch mới hoàn thành, cô ta có chút thời gian nghỉ ngơi.

Buổi chiều Bạch Tĩnh Toàn ra khỏi cơ quan, gọi Cố Hiểu Vi đi ra.

Bạch Tĩnh Toàn ngạc nhiên, Cố Hiểu Vi bây giờ trông rất khác so với hai tháng trước. Cô gái trước mặt vẫn mang gương mặt của một tiểu thư nhưng giữa hai hàng lông mày lại có vẻ điềm tĩnh hơn.

Điều này khiến tim Bạch Tĩnh Toàn hẫng đi một nhịp, nhận ra hai tháng cô ta đi vắng, hẳn là đã xảy ra chuyện mà cô ta không biết.

Bạch Tĩnh Toàn có chút bối rối, đầu tiên là mỉm cười lấy ra món quà cho Cố Hiểu Vi, đó là bức ảnh có chữ ký mới nhất của sao nam Ngôn Lãng mà cô yêu thích. Mắt Cố Hiểu Vi sáng lên, nhưng liền rất bình tĩnh cười nói: "Cảm ơn chị Tĩnh Toàn."

Bạch Tĩnh Toàn cười nói: "Chị biết em thích cậu ta, lần sau dẫn ngươi đi gặp mặt."

Cố Hiểu Vi trợn to hai mắt, rốt cục mất đi bình tĩnh, hưng phấn nói: "Thật sao? Em có thể gặp Ngôn Lãng sao?"

Bạch Tĩnh Toàn trong nội tâm mỉm cười, thầm nghĩ đây mới là Cố Hiểu Vi.

"Một lát nữa Ngôn Lãng tổ chức tiệc riêng, chị dẫn em tới đó." Bạch Tĩnh Toàn nhẹ nhàng nói.

Cố Hiểu Vi không thể vui hơn, vặn vẹo một chút, nắm lấy tay cô ta, cười nói: "Cảm ơn chị nhiều! Em rất vui!"

Bạch Tĩnh Toàn cười nhẹ, sau đó đổi chủ đề, thản nhiên hỏi: "Nhân tiện, dì bị ốm sao em không thông báo cho chị biết? Chị rất lo lắng, dì từ trước đến nay vẫn luôn giữ gìn sức khỏe, làm thế nào mà đột nhiên bị bệnh tim? "

Bạch Tĩnh Toàn hỏi với giọng điệu hối hận và vẻ mặt thành khẩn.

Cố Hiểu Vi nhấp một ngụm trà, lật xem album ảnh, nói: "Không phải người phụ nữ đó, à, là mẹ của Bánh Đậu, là Thẩm Diễm, vợ cũ của anh cả, chị Tĩnh Toàn còn nhớ không?"

Cố Hiểu Vi hồi lâu không được đáp lại, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, sau đó phát hiện sắc mặt Bạch Tĩnh Toàn vô cùng xấu, cả người cứng đờ.

"Chị Tĩnh Toàn" Cố Hiểu Vi khó hiểu.

Bạch Tĩnh Toàn trong lòng rối loạn, giơ tay định cầm lấy tách trà để trấn an tinh thần, nhưng tay lại run quá khiến trà bị đổ ra ngoài.

"Chị à" Cố Hiểu Vi kêu lên, lấy khăn giấy đứng dậy lau quần áo, "Chị không sao chứ?"

Bạch Tĩnh Toàn ngây người không nói.

Cố Hiểu Vi thấy lạ, nhưng sau này nghĩ lại thì thấy Bạch Tĩnh Toàn không tiếp xúc nhiều với Thẩm Diễm, hơn nữa đã sáu năm rồi, có lẽ cũng không nhớ ra.

Cố Hiểu Vi không biết Bạch Tĩnh Toàn đang nghĩ gì, liền lấy khăn giấy lau quần áo của đối phương.

Bạch Tĩnh Toàn đột nhiên nắm lấy tay cô, vẻ mặt không tự chủ, nhất thời nói: "Em vừa nói ai? Thẩm Diễm? Mẹ của Bánh Đậu? Cô ta là mẹ ruột của con trai Cố Thừa Minh?"

Bạch Tĩnh Toàn nhất thời nhìn thấy bóng tối trước mặt, khí huyết như ngừng lại.

Cố Hiểu Vi nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, nghi ngờ nói: "Ừ, là mẹ của Bánh Đậu. Kỳ thực cũng gần giống nhau. Cô ấy mang thai khi cô ấy và anh cả ly hôn, bây giờ đứa nhỏ đó vừa tròn năm tuổi, cũng đã làm xét nghiệm quan hệ cha con, nó đích thực là con của anh trai em."

Cố Hiểu Vi trở lại chỗ ngồi, Bạch Tĩnh Toàn vẻ mặt cứng đờ nói: "Lúc ly hôn đã mang thai rồi sao?"

Cố Hiểu Vi cúi đầu cẩn thận lau nước bắn trên album ảnh, thản nhiên nói: "Ừ."

Bạch Tĩnh Toàn nắm chặt tay, nặn ra một nụ cười trên mặt, nói: "Ý của em là vì cô ấy trở về? Dì biết chuyện nên thân thể có chuyện, phải không?"

Cố Hiểu Vi suy nghĩ một chút nói: "Không phải hoàn toàn là sự thật, sức khỏe của mẹ từ lâu không tốt, chúng ta cũng chưa từng phát hiện. Nhưng mà nói, sự xuất hiện củaThẩm Diễm chính là một sự kích động đối với mẹ em."

Bạch Tĩnh Toàn cười nói: "Cô ấy vẫn luôn ở Giang thị?"

Cố Hiểu Vi nói: "Em không biết, nhưng hình như lúc anh cả mang Bánh Đậu về thì cô ấy cũng về, hiện tại anh cả đã dọn ra ngoài sống cùng cô ấy rồi, anh ấy cũng chưa từng trở về nhà.". "

Cố Hiểu Vi có chút bất mãn, "Còn có Bánh Đậu cũng ra ở riêng với ba mẹ."

Cố Thừa Minh dọn ra ngoài sống cùng Thẩm Diễm?

Bạch Tĩnh Toàn đầu óc trống rỗng, chỉ có câu này không ngừng vang vọng, cô ta chỉ cảm thấy như có tiếng sấm bóp nghẹt, bổ vào tai, khiến cô ta suýt chút nữa không khống chế được cảm xúc.

Khi nói lại, giọng nói của cô ta run lên, "Thừa Minh với cô ấy quay lại với nhau sao?"

Cố Hiểu Vi dừng lại, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô vội vàng nói: "Tĩnh Toàn, chị đừng buồn, chuyện đó... Thật ra anh trai của em không tốt lắm, chị, chị nhất định sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn anh ấy."

Cố Hiểu Vi nhận ra sự việc lần này là một đòn giáng với Bạch Tĩnh Toàn, nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Bạch Tĩnh Toàn vì tình cảm mà buồn, không nghĩ tới chuyện khác.

"Khi người nhà phát hiện ra Thẩm Diễm là mẹ của Bánh Đậu, anh cả đã đi cùng cô ấy rồi. Còn chuyện khi nào họ quay lại với nhau thì em không biết." Cố Hiểu Vi xấu hổ nói.

Bạch Tĩnh Toàn vẻ mặt rất xấu, thật lâu không lên tiếng.

Cố Hiểu Vi còn muốn nói thêm, Bạch Tĩnh Toàn đã đột ngột đứng lên, cô hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng nói: "Hiểu Vi, chị còn có việc, xin lỗi, chị đi trước."

"Hả?" Cố Hiểu Vi cũng đứng dậy, Bạch Tĩnh Toàn đã đeo kính râm rồi vội vàng rời đi.

Cố Hiểu Vi ngồi xuống, lấy tay che đầu, sẽ không nói sai gì chứ? Nhưng Tĩnh Toàn sớm muộn gì cũng sẽ biết những chuyện này thôi mà.

Cố Hiểu Vi thở dài, sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong album ảnh. Bạch Tĩnh Toàn thân phận tốt như vậy, bên ngoài có rất nhiều người đuổi theo, hẳn là không thành vấn đề đúng không?

Chà, nhưng những thứ như thất tình có một giai đoạn chuyển tiếp, mọi việc sẽ ổn sau khi giai đoạn này kết thúc thôi.

Cố Hiểu Vi vẫn thích Bạch Tĩnh Toàn, cho dù không thể làm chị dâu thì làm bạn cũng tốt.