Bạch Tĩnh Toàn sau khi lên xe toàn thân phát run, trợ lý Tiểu Văn cũng giật mình nói: "Chị Tĩnh Tuyền, chị sao vậy? Em, em gọi chị Ngải Đạt!"

"Đừng gọi cô ấy!" Bạch Tĩnh Toàn đột nhiên hét lên một tiếng, Tiểu Văn giật mình rớt mất điện thoại di động.

Bạch Tĩnh Toàn không thể bình tĩnh được, móng tay đã cắm sâu vào da thịt nhưng không hề cảm thấy đau đớn.

"Vậy thì, chúng ta trở lại công ty nhé?" Tiểu Văn rụt rè hỏi.

Bạch Tĩnh Toàn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ừ."

Năm giờ chiều cô có buổi phỏng vấn với tạp chí ở công ty, Bạch Tĩnh Toàn rất nhanh thu dọn tâm trạng, tự nhủ: Không sao đâu, chỉ là hai tháng ngắn ngủi mà thôi. Cô ta ở bên cạnh Cố Thừa Minh sáu năm rồi, Thẩm Diễm làm sao có thể dễ dàng trở về với Cố Thừa Minh trong hai tháng cô ta đi vắng được.

Bạch Tĩnh Toàn ổn định tinh thần, về đến công ty đã lấy lại được vẻ lãnh đạm, tao nhã, chỉ có Tiểu Văn là biết chuyện hớ hênh của Bạch Tĩnh Toàn, liền nói cho Ngải Đạt chuyện vừa rồi.

Đương nhiên, Ngải Đạt biết Cố Hiểu Vi là ai, nghe xong cô ta liền lộ ra vẻ mặt "quả nhiên."

Ngải Đạt có chút bất lực, nói thật ra, cô rất hy vọng Bạch Tĩnh Toàn chia tay Cố Thừa Minh, hoặc Cố Thừa Minh nhanh chóng kết hôn, cũng đánh gãy suy nghĩ của Bạch Tĩnh Toàn để vị tiểu thư này có thể kết thúc những ngày sống trong lo lắng.

Bạch Tĩnh Toàn trông vẫn ổn, thậm chí còn trò chuyện với chuyên gia trang điểm.

Tiểu Văn còn kinh hãi khi đứng nói chuyện cùng Ngải Đạt.

Phỏng vấn xong, Bạch Tĩnh Toàn về nhà nghỉ ngơi, Ngải Đạt ở lại với cô một lúc rồi rời đi.

Nhà của Bạch Tĩnh Toàn rất lớn và sang trọng, nhưng hiện tại chỉ có một mình cô ta, cô ta không thích có người ngoài vào nhà buổi tối, cho nên những người làm công việc bán thời gian cũng không ở lại.

Bạch Tĩnh Toàn đang ngồi trên ghế mây ngoài hiên, đầu ngón tay châm thuốc, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ mờ mịt khói thuốc, nhuốm chút trầm mặc.

Bạch Tĩnh Toàn không tin những gì Cố Hiểu Vi nói, cô ta muốn tự mình tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta không nói cho Ngải Đạt biết chuyện này, mặc dù buổi chiều Bạch Tĩnh Toàn vẫn bình tĩnh ở công ty nhưng chính cô ta cũng không thể nói trước được.

Cô ta ban ngày đến Cố gia, nói chuyện phiếm xem TV với Hà Uyển như thường lệ, sau đó ra ngoài chăm sóc sắc đẹp.

Hà Uyển dường như không khác mấy so với thái độ thường ngày, nhưng Bạch Tĩnh Toàn cảm giác được có gì đó không ổn.

Bạch Tĩnh Toàn không kiềm chế được, đập nát cây đàn piano ở góc phòng.

Khi Ngải Đạt nhận được tin tức vội vàng chạy tới, cả phòng khách đều là một đống hỗn độn, bảo mẫu đứng trong góc run rẩy, trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ.

Ngải Đạt trong lòng chùng xuống, vừa nhấc lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Cô biết người đàn ông trong bức ảnh, người phụ nữ này cô ta cũng biết, còn đứa nhỏ, đó chính là cháu trai lớn mà Cố gia mới nhận vào mấy tháng trước.

Người phụ nữ này... Ngải Đạt trầm mặc một hồi, mới cảm thấy được chuyện lớn rồi.

Bạch Tĩnh Toàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ đoàn tụ, tái hợp rồi. Ngải Đạt, chị nói xem Cố Thừa Minh coi em là gì? Em với anh ấy qua lại cũng sáu năm rồi, dù anh ấy cũng chưa từng bày tỏ gì, em nghĩ chỉ là anh ấy không muốn kết hôn chứ không phải anh ấy không có tình cảm với em, kết quả là anh ấy thực sự quay lại với người phụ nữ này."

Bạch Tĩnh Toàn rơi lệ, giọng nói đầy hận ý: "Em không cam lòng. Tại sao Thẩm Diễm phản bội anh ấy mà anh ấ vẫn chấp nhận cô ta. Em chỉ vì sự nghiệp mà uống rượu với nam nhân khác thì anh ấy liền chia tay với em. Thẩm Diễm đã khiến anh ấy tổn thương nhiều như vậy nhưng tại sao anh ấy vẫn ở bên cô ta... "

Bạch Tĩnh Toàn buồn bực kêu lên, Ngải Đạt nói với bảo mẫu: "Không cần thu dọn, về trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

Bà vú vội vàng rời đi, Bạch Tĩnh Toàn ngồi xổm trên mặt đất, váy trắng lôi kéo trên mặt đất, hai tay rỉ máu, trên mặt đất một mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Ngải Đạt không biết nói gì, lẳng lặng cầm hộp thuốc đi tới băng bó tay cho Bạch Tĩnh Toàn.

Bạch Tĩnh Toàn hất tay cô ra, khóc lóc, "Ngải Đạt, tại sao lại thế này? Nói cho em biết tại sao? Em đã làm sai cái quái gì mà anh ấy lại làm thế này với em? Em không cam lòng."

Bạch Tĩnh Toàn sắp ngã quỵ xuống vì khóc, cả người mềm nhũn ra, Ngải Đạt cảm thấy khó chịu, ôm lấy cô, khuyên nhủ: "Bọn họ đã trở về bên nhau, em hãy quên đi, Tĩnh Toàn, đừng như vậy. Em xuất sắc như vậy, làm thế nào có thể không tìm thấy một người đàn ông tốt hơn anh ta? "

Bạch Tĩnh Toàn không nói, chỉ khóc, tình yêu sao có thể nói bỏ là bỏ như vậy...

Từ khi còn nhỏ, trái tim của cô đã gắn chặt với Cố Thừa Minh, từ khi Cố Thừa Minh trở về, bọn họ đã ở bên nhau, cô ta yêu anh nhiều năm như vậy, cả đời này cũng chỉ có một người đàn ông duy nhất, đã nhiều năm như vậy, cô không bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có người đàn ông khác trong cuộc đời mình.

Cố Thừa Minh từ lâu đã trở thành một phần không thể xóa nhòa trong trái tim cô ta, trừ khi trái tim của cô ta bị bóp ná.

Đương nhiên, Ngải Đạt biết Bạch Tĩnh Toàn không thể bị những lời này thuyết phục, nhưng cô vẫn muốn thử một chút, nói tiếp: "Không phải lúc trước công ty có ý định đẩy em lên sân khấu quốc tế sao, hay là lợi dụng thời gian này để ra nước ngoài phát triển đi. Đến lúc đó em sẽ là một siêu sao quốc tế, đừng đắm chìm vào mối quan hệ này nữa, em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn. "

Bạch Tĩnh Toàn từ từ bình tĩnh lại, nín khóc ngồi dưới đất.

Ngải Đạt cảm thấy đau khổ, vén tóc c, nhẹ giọng nói: "Tĩnh Toàn, nghe lời chị, băng bó vết thương, sau đó lên lầu ngủ đi, ngày mai là ngày mới, chị sẽ đến văn phòng bàn bạc với Phương tổng về lộ trình của em ở nước ngoài. "

Bạch Tĩnh Toàn ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Cám ơn Ngải Đạt, chị về trước đi, em muốn yên tĩnh một mình."

Ngải Đạt cau mày, "Đêm nay chị sẽ ở cùng em..."

"Chị sợ em tự sát sao?" Bạch Tĩnh Toàn đột nhiên cười, nhưng nụ cười rất đáng sợ.

Ngải Đạt vẻ mặt xấu xa nói: "Tĩnh Toàn, em đừng hòng..."

Bạch Tĩnh Toàn thờ ơ đứng lên: "Chị về trước đi, Ngải Đạt, em không sao, em chỉ cần suy nghĩ một số chuyện, ngày mai sẽ có lịch quay phim đúng không?"

Ngải Đạt do dự một hồi, Bạch Tĩnh Toàn vẫn luôn vững vàng, cuối cùng Ngải Đạt rời đi.

Có thể thấy Bạch Tĩnh Toàn tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều, mỉm cười chào tạm biệt Ngải Đạt, sau khi đóng cửa lại, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Ngải Đạt sáng sớm hôm sau đến nhà Bạch Tĩnh Toàn, trong lòng ngạc nhiên, Bạch Tĩnh Toàn trông khá ổn nên để cô đến trường quay.

Buổi trưa vừa tan, Bạch Tĩnh Toàn liền nói mình có chuyện phải làm, Ngải Đạt biết lúc này không thể kích thích cô ta, nhưng sợ cô ta làm chuyện không tốt, cười nói: "Chị còn nhiều việc phải làm, Tiểu Văn đi theo em được rồi."

Ngải Đạt suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được." Quay đầu lại khẽ dặn dò Tiểu Văn, việc đầu tiên quan trọng là phải bảo vệ thân thể của Bạch Tĩnh Toàn, đừng để xảy ra chuyện gì.

Tiểu Văn run rẩy, vội vàng chạy xe đến Cố gia, cô không ngừng nhìn xung quanh, vì sợ sẽ có chuyện xảy ra, chẳng hạn như một nữ diễn viên nổi tiếng nhảy xuống xe tự tử vì tình.

Tiểu Văn sợ hãi cả kinh, cuối cùng đến Cố gia cũng không vào được, đành phải đợi ở cửa.

Ít nhất Cố gia cũng có người nên không có chuyện gì, Bạch Tĩnh Toàn nói với cô: "Buổi tối ở đây ăn cơm, cô về trước đi, khi nào xong việc tôi sẽ gọi điện cho cô."

Tiểu Văn suy sụp nói: "Bạch tỷ, hay là em chờ chị ở chỗ này, em không có việc gì khác..."

Bạch Tĩnh Toàn nhẹ nói: "Thôi, tùy ý em."

Tiểu Văn thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tĩnh Toàn đi vào.

Hôm nay ở nhà Cố gia chỉ có Hà Uyển, Cố Hiểu Vi gần đây rất có động lực, ngày nào cũng chủ động chạy đến công ty.

Bạch Tĩnh Toàn cùng Hà Uyển ăn cơm trưa, sau đó Hà Uyển về nghỉ trưa, Bạch Tĩnh Toàn ở lại kể cho bà nghe những câu chuyện thú vị lúc đóng phim, khiến Hà Uyển cảm thấy rất vui và nói nhiều hơn.

Tối nay Cố Thừa Minh và Bánh Đậu sẽ về, lúc nói câu này, Hà Uyển nhìn Bạch Tĩnh Toàn một cái, Bạch Tĩnh Toàn chỉ cười rất tự nhiên, không chút biểu lộ.

Hà Uyển trong lòng vẫn thấy tiếc, bà đã già rồi, bọn trẻ không nghe lời bà nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Hà Uyển lại chùng xuống, liền nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Bạch Tĩnh Toàn nán lại một lúc, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hà Uyển đương nhiên giữ cô ta ở lại ăn tối, Bạch Tĩnh Toàn cười đáp ứng, buổi tối Cố Tân Quốc, Cố Hiểu Vi đều về, Cố Thừa Minh và Bánh Đậu về sau, đợi cơm nước.

Bánh Đậu vừa vào cửa liền ngoan ngoãn gọi: "Ông, bà, cô... ừm, dì Tĩnh Toàn."

Cố Thừa Minh liếc nhìn Bạch Tĩnh Toàn, gật đầu chào hỏi.

Bạch Tĩnh Toàn tim chợt thắt lại, nhất thời cười mất tự nhiên, nói: "Thừa Minh."

Có lẽ là gần đây tâm trạng anh rất tốt, Cố Thừa Minh cười nhẹ với cô.

Bạch Tĩnh Toàn sững sờ, Hà Uyển đã vẫy Bánh Đậu lại, ánh mắt Bạch Tĩnh Toàn không ngừng đuổi theo Bánh Đậu, muốn tỏ ra tự nhiên hơn nhưng tay đang đặt trên đầu gối đã nắm chặt thành nắm đấm, bên dưới nụ cười hiền lành là một trái tim đang rỉ máu.

Trong bữa ăn, Hà Uyển chỉ nói chuyện với Bánh Đậu, kiên nhẫn chọn món cho cậu, còn Cố Thừa Minh và Cố Tân Quốc thì đang nói chuyện công ty, Cố Hiểu Vi ngồi bên cạnh Bạch Tĩnh Toàn, đang xôn xao bàn tán chuyện các ngôi sao.

Bạch Tĩnh Toàn vừa nhìn chằm chằm Bánh Đậu vừa trả lời câu hỏi của Cố Hiểu Vi.

Đột nhiên, không biết Hà Uyển hỏi gì, Bánh Đậu nói: "Mẹ hình như bị ốm, là ba nấu cơm."

Hà Uyển sững sờ một chút, vẻ mặt Bạch Tĩnh Toàn cũng thay đổi, không nghe Cố Hiểu Vi nói nữa.

Cố Hiểu Vi hỏi lại, Bạch Tĩnh Toàn vẫn không lên tiếng, Cố Hiểu Vi nhìn theo tầm mắt của cô ta, nhìn thấy sắc mặt Hà Uyển đang phức tạp im lặng.

Cố Hiểu Vi trong lòng run lên, ngừng nói, thành thật ăn cơm.

Cố Thừa Minh cùng Cố Tân Quốc bên kia không để ý tới chuyện bên này.

Bánh Đậu ngây thơ nên khi bà nội hỏi về cuộc sống gần đây cậu liền thật thà kể mọi chuyện, nói mẹ cậu bị bệnh nhưng ba cậu không nói là bệnh gì nên cậu cũng không biết.

Hà Uyển im lặng một lúc lâu, sau đó lại cầm đũa lên cắn một miếng, cũng không có mùi vị gì, bà nói: "Là ba con nấu ăn à?"

Bánh Đậu ngốc nghếch gật đầu, Cố Hiểu Vi đương nhiên nghe được câu này, cô quay đầu cẩn thận nhìn sắc mặt Bạch Tĩnh Toàn, lè lưỡi.

Hà Uyển ánh mắt phức tạp, ngưng trọng nói, nâng mắt lên đã thấy cặp với Bạch Tĩnh Toàn, trong nháy mắt có thể nhìn ra cảm xúc của hai người.

Hà Uyển cúi đầu, ăn uống nhàn nhạt.

Bạch Tĩnh Toàn tim đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt.

Sau đó, Cố Tân Quốc hỏi Cố Thừa Minh rằng Thẩm Diễm gần đây có chuyện gì xảy ra, Bánh Đậu nhắc lại những gì vừa nói với Hà Uyển.

Cố Tân Quốc cười nói: "Thật không? Ba con biết nấu cơm sao?"

Bánh Đậu bật cười: "Mẹ nói ba nấu rất ngon, chúng ta nhất định phải ăn hết."

Cố Tân Quốc bật cười, Cố Hiểu Vi cũng không nhịn được cười, chỉ có Bạch Tĩnh Toàn và Hà Uyển không nhiều lời.

Cố Tân Quốc nói: "Này, chuyện này thật tốt, ông nội nuôi ba con ba mươi năm còn chưa được ăn một bữa của hắn đấy."

Bánh Đậu lắc đầu, rất tự đắc Cố Thừa Minh bất lực nói: "Ba."

Cố Tân Quốc xua tay, tâm trạng rất tốt, "Vậy mẹ con gần đây xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay trời giảm nhiệt, cẩn thận kẻo bị cảm."

Bánh Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không, con không biết. Mẹ không đưa Cầu Cầu đi chơi nữa. Con là anh trai nó nên phải đưa nó đi chơi thay mẹ."

Thằng nhỏ ưỡn ngực, Cố Tân Quốc biết Thẩm Diễm nuôi nấng tiểu Kim Mao, thật sự ngưỡng mộ cuộc sống của gia đình nhỏ này.

Cố Tân Quốc cười nói: " Bánh Đậu thật tốt, lần sau đưa Cầu Cầu đi gặp ông nội nhé."

Bánh Đậu gật đầu, Cố Thừa Minh cũng nở nụ cười trên mặt.

Hà Uyển không hề cắt ngang lời nói của ông nội và cháu trai, vẻ mặt bình thản, coi như không nghe thấy.

Về phần Bạch Tĩnh Toàn, cô ta cảm thấy sắp phải bùng nổ vì chịu đựng sự ghen tuông và uất ức, cắm mắt nhìn Bánh Đậu đang tán gẫu với Cố Tân Quốc.

Khi Bánh Đậu đang nói "Mẹ dậy muộn hơn con...", Bạch Tĩnh Toàn mỉm cười xen vào: "Bánh Đậu, mẹ con có phải là Thẩm Diễm không?"

Bàn ăn im lặng trong chốc lát, Cố Tân Quốc cũng nhìn cô ta.

Bạch Tĩnh Toàn bình tĩnh nói: "Nếu là cô ấy, thì mẹ con và dì quen nhau, cũng từng là bạn bè."

Bánh Đậu chớp mắt và nói: "Vâng."

Bạch Tĩnh Toàn nói nhỏ: "Dì cũng mừng cho hai mẹ con. Thật vui khi được đoàn tụ với ba con."

Hà Uyển nhíu mày, Cố Tân Quốc cười nói: "Tĩnh Toàn lớn lên cùng Thừa Minh, cũng giống Hiểu Vi, cũng là em gái của Thừa Minh, chú cũng thành tâm mong con sớm tìm được người đàn ông của mình, sau này chú và dì chắc chắn sẽ đưa cho con một phong bì lớn."

Bạch Tĩnh Toàn cười nói: "Được, một lời đã định ạ."

Cố Tân Quốc bật cười, vẻ mặt Cố Thừa Minh lạnh lùng, nhưng bầu không khí trên bàn cũng không hòa hợp như trước.