"Bệ Hạ..! Tin tức truyền về nói Trần gia đã thay thầy đổi chủ, diệt đi Lý Thị Hoàng Thất, tự mình xưng Vương, lấy Quốc Hiệu là Đại Ngu..!"
Thừa Tướng Phan Đình Phong cung kính hồi báo tin tức mới nhất mà mình nhận được cho Đại Thành Hoàng Đế Nguyễn Văn Thanh đang nằm trên giường bệnh hơi thở thoi thóp đằng kia.
Hắn quá hiểu rõ vị quân chủ của mình là một người rất ham mê quyền lực, dù cho có đang bị bệnh nặng đến mức độ nào đi chăng nữa, cũng liền là muốn tự mình giải quyết quốc sự.
Dù trong triều vẫn còn có một vị Thừa Tướng luôn sẵn sàng một lòng vì nước như hắn đây.

Thêm vào các vị Thượng Thư bên kia nữa.
Nhưng ông ta chưa bao giờ buông ra chính sự trong tay mình, nói nôm na là muốn ôm quyền, sợ bọn triều thần như bọn họ đem ông ta quyền lực lấy đi bớt, nên không muốn để cho bọn họ giải quyết chính sự.

Nha, cũng vì bản tính này của ông ta, nên hôm nay mới thành ra như vậy, một người tài giỏi đến đâu tinh lực cũng là có hạn, sao có thể làm hết mọi chuyện được.

Huống chi vị Quân Chủ này của hắn cũng không tinh lực dư thừa gì, làm việc quá sức trong một thời gian dài, đêm lại phải đi thị tẩm với lại nhiều phi tần, thành ra hiện tại ngay cả xuống giường cũng khó khăn a.
"Khụ..! Khụ..!"
"Trần Vương cuối cùng cũng đã đi ra một bước này a..!" Nguyễn Văn Thanh ho khan mấy tiếng, khó khăn lắm mới nói được những lời vừa rồi.

Trần gia lang tâm cẩu phế người trong thiên hạ đều biết, hiếp Thiên Tử lấy lệnh chư hầu, nhưng một khi chư hầu đã không còn ai nghe theo lệnh của Thiên Tử nữa, vậy vị Thiên Tử kia tồn tại cũng không còn có ý nghĩa gì nữa, bị thay thế chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Tất cả mọi người trong thiên hạ đều xem, đến bao giờ Trần gia mới chịu ra tay, có điều Trần gia có thể nhẫn nhịn thêm mười mấy năm như thế cũng là điều hiếm thấy.
"Khụ..! Khụ..!"
"Bệ Hạ..! Bệ Hạ..!"
Đại Tổng Quản Mã Tiến Công Công nhìn thấy Nguyễn Văn Thành ho ra nhiều máu tươi như vậy, cả kinh thất sắc chạy đến, ngay cả Thừa Tướng Phan Đình Phong cũng là lo lắng đến gần.

"Haiz..! Xem ra..! Xem ra trẫm không còn có thể sống được bao lâu nữa rồi..!" Nguyễn Văn Thanh thở dài một hơi, tràn đầy suy yếu lên tiếng.
"Bệ Hạ..! Ngài không có sao đâu, ngài có thể sống thọ vạn năm..!"
Mã Tiến là người lo lắng nhất, hơn ai hết hắn hiểu quá rõ ràng, mình có được địa vị như ngày hôm nay là do Nguyễn Văn Thanh ban cho, nếu mà Nguyễn Văn Thanh không còn nữa, Tân Hoàng đăng cơ, một Triều Hoàng Đế một Triều Thần, cựu thần như hắn thật là kham ưu a.
"Không cần an ủi trẫm..! Trẫm tự biết bản thân của mình..!"
Hoàng Thượng Vạn Tuế, chẳng qua chỉ là cách nói cho hợp lễ mà thôi, ngay cả trăm năm còn khó huống chi là vạn năm, Thái Y cũng đã nói với hắn rất rõ rồi, bệnh của hắn là lao lực quá độ, sinh mệnh suy kiệt, đã không có thuốc nào có thể trị khỏi.
Hắn nghĩ lại gần hai mươi năm lên làm Hoàng Đế của mình, nếu như mình có thể buông ra một chút trong tay công việc chính sự, dành thời gian nghĩ ngơi nhiều hơn, có lẽ hắn sẽ sống lâu thêm một thời gian nữa.


Nhưng nghĩ lại với tính cách của mình, chuyện này cũng khó có thể xảy ra lắm.
"Khụ..! Khụ..!"
"Thừa Tướng..! Sau khi trẫm không còn, khanh cảm thấy ai là người có thể thay trẫm gánh lấy giang sơn của Thái Tổ..?"
Nguyễn Văn Thanh nhìn xuống bên dưới đang quỳ lạy Phan Đình Phong lên tiếng hỏi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay hắn gọi Phan Đình Phong đến đây, nếu như chỉ vì chuyện Trần gia thay thầy đổi chủ, đã là có người báo lại cho hắn biết rồi, không cần đến Phan Đình Phong đến báo hôm nay.
"Bệ Hạ..!"
Phan Đình Phong kinh hãi không hề nhẹ, lập Trữ Quân là chuyện lớn của triều đình, hay nói đúng hơn là chuyện riêng của Nguyễn Văn Thanh.
Đại sự như vậy, hắn nào có dám nêu ra ý kiến của mình, nếu như là hợp ý của Nguyễn Văn Thanh thì không có sao, nhưng chỉ cần sai ý, không chỉ hắn làm Nguyễn Văn Thanh không vui, tương lai còn đắc tội với lại Tân Hoàng Đế, chuyện như vậy ai giám đi làm.

Nguyễn Văn Thanh nói như thế, rõ ràng là muốn đem hắn đặt trên lò lửa để đốt mà.
"Khụ...! Khụ..!"
"Không cần cùng trẫm nói những điều vô nghĩa nữa..! Khụ....! Trẫm là muốn nghe ý kiến thật lòng của khanh..!"

"Vâng..! Bệ Hạ..!"
Phan Đình Phong quan sát sắc mặt của Nguyễn Văn Thanh một chút, hắn nhìn ra lần này Nguyễn Văn Thanh là muốn hỏi ý kiến của hắn thật, mà không phải là muốn thử lòng của hắn, đầu óc của hắn cũng liền xoay chuyển lên.
Nguyễn Văn Thanh có bốn vị hoàng tử, tuy nhiên vì bản tính ham mê quyền lực của ông ta, ông ta chưa hề sắc phong người nào làm Thái Tử cả, cả bốn vị Hoàng Tử đều được phong Vương, có đất phong riêng của mình.
Bây giờ nhiệm vụ của hắn là từ trong số bốn người này tìm ra một người tài đức vẹn toàn, lên làm quân chủ đời tiếp theo của Đại Thanh Quốc.
"Hồi bẩm Bệ Hạ..! Theo như vi thần quan sát, Đại Hoàng Tử Nguyễn Văn Vũ là người thích hợp hơn cả..!" Phan Đình Phong cẩn thận lên tiếng hồi báo.
Trong bốn người con của Nguyễn Văn Thanh, hắn đã loại bỏ Tứ Hoàng Tử Nguyễn Văn Khánh ngay tại vòng gửi xe.
Nguyên nhân rất đơn giản, Nguyễn Văn Thanh từ trước đến giờ vô cùng không thích đứa con này, Khánh Vương chỉ mới chưa đầy năm tuổi liền đã bị Nguyễn Văn Thành đẩy ra bên ngoài, đặt phong làm Vương Gia, tuy nhiên đất phong cũng chỉ tại một huyện nghèo khó không có chất béo gì cả, từ trước đến nay chưa hề triệu vào cung, dù là ngày lễ lớn của Hoàng Thất cũng là như vậy.

Nói như thế cũng là đủ hiểu Nguyễn Văn Thanh không ưa vị Khánh Vương này đến dường nào.

Qua mười mấy năm, Nguyễn Văn Khánh cũng không có tài cán gì mấy, là một người rất bình thường, không muốn nói là có chút ngốc nghếch.

Thêm nữa Khánh Vương cũng không còn mẫu thân, mẫu thân của y cũng không phải là gia tộc quyền thế, mà chỉ là một tiểu thư gia tộc khá là bình thường tiến cung mà thôi.

Người như thế này hắn là không dám đề cử cho Nguyễn Văn Thanh.


Dư lại ba người, trừ Đại Hoàng Tử ra, hai người còn lại ​người nào người nấy cũng có hậu trường vững mạnh, phía sau bọn họ nhà mẹ đẻ đều là khai quốc công thần.

Trong đó cá biệt Đại Hoàng Tử Nguyễn Văn Vũ là người xuất sắc hơn cả, y tinh thông cả văn lẫn võ, lại còn lập nhiều chiến công trên sa trường, được lòng rất nhiều quân sĩ, thêm vào mẫu thân của y đang là đương kim Hoàng Hậu, người Hoàng Hậu này thân phận cũng không đơn giản.
Mọi người đều nhìn ra, nếu không phải là vì Nguyễn Văn Thanh nghi kỵ quá sâu, sợ Nguyễn Văn Vũ công lao ngày càng lớn, lấn át tiếng tăm của mình, vì thế mới lấy đi phần lớn binh quyền của Nguyễn Văn Vũ, hiện tại y đã vang danh thiên hạ rồi.

Thế cục của Bắc Châu hiện tại, chiến tranh diễn ra thường xuyên, Đại Thành Quốc bọn họ là cần đến một vị Hoàng Đế hùng mạnh như thế kia để có thể dẫn dắt bọn họ đi đến huy hoàng, chí ít cũng là không bị diệt vong, thế nên Đại Hoàng Tử Nguyễn Văn Vũ người này mới là người thích hợp nhất.
"Khụ..! Khục..!"
"Mã Tiến...! Đi đem Thánh Chỉ mà trẫm hạ đến đây..!" Nguyễn Văn Thanh nhìn Phan Đình Phong với ánh mắt khen ngợi lẫn vui mừng bên trong đó.
"Vâng..! Bệ Hạ..!" Không dám chậm trễ, Mã Tiến nhanh chóng đến Ngự Thư Phòng đem Thánh Chỉ mà Nguyễn Văn Thanh vừa soạn cách đây không lâu lấy đến.
"Thừa Tướng..! Khanh mở ra xem đi..!".

"Vâng..! Bệ Hạ..!" Đã đến trình tự này rồi, Phan Đình Phong cũng là không dám từ chối được nữa.
"Bệ Hạ..! Cái này..!"
Bên trong chiếu thư này ghi rõ, đời thứ hai Đại Thành Hoàng Đế Thành Thái Tông nhường ngôi lại cho Đại Hoàng Tử Nguyễn Văn Vũ, nét bút mực này là đã khô từ rất lâu, nói như thế Thánh Chỉ này Nguyễn Văn Thanh đã viết từ trước, trong lòng của Nguyễn Văn Thanh cũng là có ý định nhường ngôi lại cho Nguyễn Văn Vũ từ trước..