Phan Đình Phong lấy tay áo khẽ lau đi mồ hôi lạnh đang chảy trên trán của mình một cái.
Cũng may, cũng may là hắn đoán đúng ý định trong lòng của Nguyễn Văn Thanh, chọn đúng người mà Nguyễn Văn Thanh vừa ý, nếu như mà không, chỉ sợ hiện tại cái đầu của mình cũng đã dọn nhà mất rồi.
"Khục..! Khục..!"
Nguyễn Văn Thanh gật đầu, hắn cả đời này đam mê quyền lực, nhưng còn là không đến nỗi mất hết lý trí.

Năm xưa lòng ghen ghét của hắn với đứa con này rất là lớn, cũng làm ra nhiều hành động sai lầm, thế nhưng hắn vẫn kịp thời ngừng tay, không có dồn nó vào con đường chết, hắn nghĩ đến tình cảnh sau khi mình mất đi, giang sơn này cần có một người tài đức vẹn toàn để tiếp tục sự nghiệp chấn hưng Đại Thành Quốc, phải giữ lấy một nhân tài như là Nguyễn Văn Vũ, giờ này xem ra, đây có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của hắn rồi.
"Thừa Tướng..! Sau khi....! Sau khi trẫm không còn..! Khanh..! Khanh triệu tập quần thần..! Tuyên đọc Thánh Chỉ này, triệu Vũ nhi vào cung, phụ trợ nó đăng cơ làm...Làm Hoàng.....!".

Chữ Đế còn chưa có nói xong, Nguyễn Văn Thanh liền đã xuôi tay nhắm mắt, hắn nghĩ mình đã làm đủ mọi thứ tốt đẹp nhất để lại cho Đại Thành Quốc rồi, giờ đây có ra đi, xuống bên dưới cũng có thể mở mày mở mặt gặp lại Phụ Hoàng của mình.
"Bệ Hạ....! Bệ Hạ...".

"Bệ Hạ Băng Hà....!"
...
Hiên Nam Quận..!

Linh Đài Thành..!
Hồ Huyện...!
Quán Rượu Văn Chương...!
"Văn Chương..! Con đang làm cái gì vậy..?"
Vương Hiểu Mai nhíu mày, đang yên đang lành thằng con này của mình thu xếp đồ đạc làm gì vậy kìa, phải biết quán rượu của mình từ khi cho ra lò loại rượu mới làm ăn rất là phát đạt, có thể nói là hơn trước đây gấp mười lần, ấy vậy mà thằng con của mình lại muốn thu xếp đồ đạt, không biết là nó muốn làm cái gì đây nữa.
"Mẹ à..! Chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi..!" Nguyễn Văn Chương trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Bà mẹ kiếp này của hắn, cái gì cũng tốt, tuy nhiên có một cái tật xấu là rõ ràng trong lòng đã hiểu quá rõ, bên ngoài vẫn là giả vờ không hiểu, phải để cho hắn nói trắng ra mới chịu kia.
"Bốp..! Bốp..!"
"Ây da..! Mẹ à..! Sao mẹ lại đánh con...?"
Dù là đề phòng trước, tuy nhiên Nguyễn Văn Chương vẫn là không thể nào tránh khỏi vài cái cán chổi từ trong tay của Vương Hiểu Mai.
Hắn là ôm mông đau đớn, hắn nhiều khi nghi ngờ nghề nghiệp của mẹ mình, bà ta không phải làm nghề đỡ đẻ, mà là làm võ lâm cao thủ thì đúng hơn, lần nào bà ta đánh hắn, hắn rõ ràng vẫn có sự chuẩn bị, nhưng vẫn cứ dính đòn như thường.
"Thằng nhóc thối tha..! Ai bảo với mày là ta muốn rời khỏi nơi này..?"
Vương Hiểu Mai mặt giận hầm hầm, cây chổi lông gà vẫn là còn nắm trên tay của nàng chưa hề buông ra, nếu như hôm nay mà Nguyễn Văn Chương không có nói rõ ràng chuyện này ra, sẽ là không có xong với nàng đâu.
"Mẹ à...! Bình tĩnh lại, nghe con giải thích chút đi..!"
Nguyễn Văn Chương là bị đánh cho có chút sợ, ba tháng trùng sinh đến nơi này, hắn là không ít lần nếm thử qua mùi vị của cây chổi trong tay bà la sát này, phản ứng tự nhiên hắn là không có muốn bị đánh tiếp.
"Mẹ à..! Thành Thái Tông vừa qua đời, chắc ngài cũng biết đi.!" Nguyễn Văn Chương đứng thẳng lên, sắp xếp câu từ sao cho thật dễ hiểu nói cho Vương Hiểu Mai biết.
"Phí lời..! Có gì thì mau nói ra đi..!" Vương Hiểu Mai không có ăn bộ dáng này của Nguyễn Văn Chương.

Thành Thái Tông chết cách đây ba ngày trước, triều đình ra thông báo cả nước quốc tang, trong vòng bốn mươi chín ngày không được phép uống rượu, dừng mọi hoạt động vui chơi giải trí, chuyện này toàn bộ người dân của Đại Thành Quốc đều biết, nàng sao có thể không biết cho được.

Nói ra cũng vì Thành Thái Tông mất, nó làm cho quán rượu của nàng mấy ngày nay kinh doanh ế ẩm, nàng trong lòng là còn đang nguyền rủa vị Thành Thái Tông kia đâu.

Có điều nha, vị Thành Thái Tông kia có chết thì nào có liên quan gì đến cuộc sống của hai mẹ con bọn họ, về công việc kinh doanh, chỉ cần bọn họ chịu qua được khoảng thời gian này, mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy, cần gì phải rời đi nơi khác làm gì.
"Mẹ à..! Thành Thái Tông chết đúng là không có liên quan đến chúng ta, tuy nhiên chiếu thư nhường ngôi của ông ta viết ra, lại có liên quan rất lớn đến chúng ta đó a..!" Nguyễn Văn Chương ra bên ngoài nhìn tới nhìn lui, xem là không có người nào khác, mới là an tâm đem chuyện này nói ra cho Vương Hiểu Mai biết.
"Chiếu thư nhường ngôi..! Trong đó viết cái gì.?"
Vương Tố Mai nàng là không quan tâm lắm quốc gia đại sự bên trên đó, nên là chiếu thư nhường ngôi kia, nàng cũng không mấy quan tâm, giờ nghe thằng con của mình nói như vậy, xem ra bên trong đó có nhiều điều khác thường a.

"Chiếu thư Thành Thái Tông nói là nhường ngôi Hoàng Đế lại cho Tứ Hoàng Tử Khánh Vương Gia..!"
Nguyễn Văn Chương dĩ nhiên cũng hiểu rõ mẹ của mình là hạng người nào, nên cũng không có giấu giếm, chuyện này mọi người đều là bàn tán xôn xao bên ngoài kia kìa.
"Khánh Vương Gia..! Nguyễn Văn Khánh..?"
"Mẹ à..! Mẹ quen với lại Khánh Vương Gia sao..?"
Nguyễn Văn Chương có chút ngạc nhiên, nhìn phản ứng của Vương Hiểu Mai khi hắn nhắc đến Nguyễn Văn Khánh, lấy ánh mắt hai đời làm người của hắn, hắn là biết được đến mẹ của mình có quen biết với lại vị Khánh Vương Gia này thì phải a.
"Bốp..!"
"Nói bậy bạ cái gì vậy..? Một thôn nữ như ta làm sao có thể quen biết một đại nhân vật như Khánh Vương Gia được..!"
"Ây da..! Mẹ à..! Quân tử động khẩu không động thủ a..!"
Nguyễn Văn Chương cau mày, bà già này thiệt là, có chuyện gì có thể từ từ nói được mà, đâu cần hở cái là động thủ động cước như vậy đâu chứ.

Hắn hiện tại bộ thân thể này cũng đã mười tám tuổi rồi chứ bộ, để người ngoài nhìn thấy, mặt mũi của hắn còn đâu.

Tệ hơn nữa, nếu mà Yên Nhi nhìn thấy, sẽ chê hắn là trẻ con, sẽ không có chịu đi theo hắn nữa đâu.

Phải biết Yên nhi là người con gái mà khó khó lắm hắn mới cua được đến tay, cô gái này vì hắn cả gia tộc cũng bỏ luôn, hắn là không muốn mất người con gái như vậy đâu a.
Nhưng nghĩ lại, lần này hắn bị ăn đòn cũng là xứng đáng mà, là do hắn suy nghĩ không chu toàn.

Mẹ mình là ai, chỉ là một bà mụ đỡ đẻ, cao hơn chút là bà chủ của Quán Rượu Văn Chương, bà ấy là một người bình thường không hơn không kém, làm sao có cơ hội quen biết với lại tên Khánh Vương Gia kia được.

"Được rồi..! Nói đi..! Vì sao Thành Thái Tông nhường ngôi lại cho Khánh Vương ngươi liền muốn rời đi..!" Vương Hiểu Mai quan sát kỹ lại thằng con này của mình thêm một lần nữa.
Ba tháng trước nó té núi không chết sau, tỉnh lại liền là biến thành một người hoàn toàn khác trước, thay đổi nhiều hơn trước, nói chuyện cũng trưởng thành hơn.

Phương pháp chế rượu mới kia cũng là do nó đưa ra, trước đây nó là không biết gì về việc chế rượu cả, cũng nhờ loại rượu mới của nó làm ra, quán rượu này của nàng đã đông khách hơn trước gấp mấy lần.

Nếu mà không phải nàng tự mình kiểm tra qua toàn bộ thân thể của nó, hỏi nó một loạt chuyện khi còn nhỏ, nó trả lời hoàn toàn đúng hết.

Xác nhận nó là con của mình không hề sai mà nói, nàng còn cho là đứa bé này không phải là con của nàng đâu.

Hết cách rồi, nàng cũng chỉ cho là sau khi nó té núi, đầu va chạm mạnh liền trở nên thông minh hơn trước mà thôi.
"Mẹ à..! Mấu chốt ở đây là người được chọn làm Tân Hoàng kế nhiệm lần này..!"
"Theo như bình thường, nếu mà người Thành Thánh Tông chọn là Vũ Vương Nguyễn Văn Vũ, mọi chuyện sẽ đại các, Đại Thành Quốc cũng có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian..!"
"Nhưng người mà ông ta chọn là Khánh Vương, như vậy Đại Thành Quốc này sắp không xong rồi..!" Nguyễn Văn Chương thở dài một tiếng..