Vương quốc Tô Khắc La, thành Duy Nạp Tư.

Thành Duy Nạp Tư được xây dựng vào thế kỷ thứ tư, chính là thành thị cổ xưa nhất của vương quốc Tô Khắc La, trải qua phong vũ tang thương, nhân gian biến ảo, vẫn đứng sừng sững mà không đổ ở Tô Khắc La. Từ sau khi nó được xây dựng lên, nơi đây đã trở thành trung tâm hành chính, kinh tế, văn hóa của Tô Khắc La, chiếm cứ vị trí quan trọng trong địa khu Tô Khắc La.

Trên lịch sử dài dằng dặc, thành Duy Nạp Tư từng bị bốn lần thiêu hủy, lại bốn lần xây dựng lại, mỗi khi thiêu huỷ rồi dựng lại quy mô đều được mở rộng hơn trước, hơn nữa những công trình kiến trung to lớn mang tính biểu tượng cũng càng nhiều hơn. Thành Duy Nạp Tư đã phát triển thành một đại thành thị có nhân khẩu thường trú vượt quá một trăm năm mươi vạn, trong những thành thị duyên hải liên bang La Ni Tây Á bài danh đệ nhất, qua đó có thể thấy được sự hưng thịnh và náo nhiệt của nó.

Căn cứ vào cách nói của người Tô Khắc La, kinh tế mậu dịch của thành Duy Nạp Tư chiếm hơn một phần ba của toàn quốc, không có thành Duy Nạp Tư, Tô Khắc La lập tức sẽ rơi vào ngưng trệ, chiến tranh vừa mới đi qua đã chứng minh điểm này. Sau khi thành Duy Nạp Tư bị thất thủ, Tô Khắc La liền rơi vào trạng Thải chia cắt, căn bản không cách nào tổ chức chống cự hiệu quả.

Thành Duy Nạp Tư còn là một tòa thành thị xinh đẹp, điều này chỉ cần từ cái tên của nó (Venus) là có thể hiểu được, đây chính là địa phương thần Duy Nạp Tư sinh ra trong truyền thuyết, tượng nữ thần Duy Nạp Tư mang tính kỷ niệm nàng cao hai mươi mét. Bởi thế người Tô Khắc La luôn nghĩ cách trang hoàng cho tòa thành thị này thật đẹp đẽ, không bỏ qua một góc khuất nào, chỉ cần là vị trí trống trải có thể trồng được một cái cây, người Tô Khắc La cũng tuyệt đối không để nó bỏ trống. Đây là một toà thành thị hoa viên màu xanh, rất nhiều thi nhân vĩ đại và người du lịch từng ghi lại sự mỹ lệ và điềm tĩnh của nó, làm mỹ danh của nó truyền khắp đại lục Y Lan, cho dù là người xa tận bên kia đại hải, cũng biết được rằng thành Duy Nạp Tư là một òa thành thị mỹ lệ dường nào

Nhưng mà khi Dương Túc Phong tới đây, vẻ mỹ lệ của thành Duy Nạp Tư đã hoàn toàn biến mất, khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ công hạ được tòa thành này, liền bỏ mặc cho quan binh quân đội Tháp Lâm bắt đầu ba ngày đồ sát cướp bóc, kết quả đếm không xuể số cư dân Tô Khắc La chết dưới đồ đao của người Tháp Lâm, khắp mọi nơi thậm chí là cả nhà dân cũng bị đốt phá, trừ hoàng cung vàng son lộng lẫy làm chỗ ở cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra, các công trình kiến trúc lớn khác không còn chút gì, ngay cả tượng nữ thần Duy Nạp Tư cũng bị đập nát không thương tiếc.

Trước khi rút lui, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lại không hề lưu tình thiêu hủy hết tất cả công trình kiến trúc còn xót lại, lửa lớn thiêu đốt mười ngày mười đêm, tận đến khi Tô Phỉ Thải Vi trở về thành Duy Nạp Tư tổ chức nhân lực tiến hành cứu hỏa, đám cháy lớn mới dần dần bị dập tắt. Bất quá cũng không biết là xuất phát từ si luyến với Tô Phỉ Thải Vi hay tán thưởng sự tinh mỹ đối với tòa hoàng cung, y đã bỏ qua hoàng cung Tô Khắc La lộng lẫy mà ngay cả bồn cầu cũng khảm vàng và kim cương này.

Hai bên đường thành Duy Nạp Tư tụ tập rải rác một ít bình dân và lượng lớn nô lệ xếp hàng hoan nghênh Dương Túc Phong tới, nhưng lại chẳng hề có một quan viên chính phủ nào. Thần sắc người dân thường tỏ ra có chút lãnh đạm, tựa hồ là xem náo nhiệt, còn những nô lệ thì hoan hô xuất phát từ nội tâm, bọn họ lớn tiếng hô lên tên của Dương Túc Phong, hô tên của quân Lam Vũ, tạo ra từng làn sóng âm thanh, làm các chiến sĩ của đội cảnh vệ trong nội tâm cũng cảm thấy có một loại thiện cảm không nói nên lời, bất giác đem ngực bản thân ưỡn cao lên.

“Dương tướng quân, cuối cùng ngài cũng đã tới, chúng tôi đợi ngài được một tháng rồi.” Phụ trách nghênh tiếp Dương Túc Phong vẫn là Tô Phỉ Mã Cát - đại thần ngoại giao của Tô Khắc La, cùng với việc cuối cùng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cùng suất lĩnh quân đội Tháp Lâm rụt đầu lại vào sào huyệt của mình, Tô Khắc La đã không còn nguy hiểm vong quốc nữa. Tinh thần của Tô Phỉ Mã Cát nhìn qua lại tốt hơn nhiều, ít nhất không còn loại cảm giác tiều tụy nữa, mặc dù trong mắt vẫn còn tơ máu do ngủ không đủ giấc. Nhưng Dương Túc Phong hoài nghi đó là dấu vết do mỗi đêm kịch chiến cùng đám nữ nhân lưu lại, tiếng tăm về sự bền bỉ và mỹ lệ của nữ nhân Tô tộc vang xa, hiện giờ vương quốc hồi sinh, các nàng đương nhiên sẽ không bủn xỉn trinh tiết và thân thể của mình.

“Hết sức xin lỗi, có một số chuyện làm trì hoãn” Dương Túc Phong bình thản nói, thong thả bắt tay Tô Phỉ Mã Cát, bất tri bất giác tự nhiên mang theo thần tình điềm nhiên mà cao ngạo.

“Nữ vương bệ hạ đã an bài xong chỗ ở cho tướng quân, ở ngay trong hoàng cung” Tô Phỉ Mã Cát mặc dù muốn nỗ lực xua đi sự khó chịu trong lòng, bởi rất ít người dám ở trước mặt ông ta làm bộ dạng lãnh đạm cao ngạo này, nhưng ông ta không thể không tiếp nhận hiện thực trước mắt. Sự lãnh đạm và cao ngạo của Dương Túc Phong không phải cố ý ra vẻ, cũng chẳng phải do tính cách của y sai khiến, mà hiện tại bất kể động tác gì của y, cũng bắt đầu mang theo một cỗ khí tức vương giả, y đã không còn cần phải ngẩng đầu nhìn kẻ khác, ngược lại người ta còn phải cầu đến y. Trong mắt người ngoài, rõ ràng là một loại lãnh đạo và cao ngạo rồi.

Có thể đây là do thực lực cho phép, trong lòng Tô Phỉ Mã Cát thoáng qua một tia bi ai, lặng lẽ nghĩ lại, có lẽ một năm trước, trên đại lục này bất kỳ một người nào đều có thể chỉ tay mua chân với Dương Túc Phong, thậm chí chơi đùa hắn trong lòng bàn tay. Nhưng ngày hôm nay, một năm sau cho dù là hoàng đế bệ hạ của đế quốc Đường Xuyên, có thể cũng không cách nào thực hành khống chế hữu hiệu với y nữa.

“Ta nghe nói hoàng cung Tô Khắc La trong liên bang La Ni Tây Á chính là hào hoa nhất, xa xỉ nhất. Ta bày tỏ sự hải lòng với sự sắp xếp của nữ vương bệ hạ” Dương Túc Phong gật đầu nói, trong con mắt lại lóe lên một tia âm lãnh không làm người khác phát giác được. Tô Phỉ Thải Vi an bài như vậy nhìn qua thì rất thân mật, thậm chí làm người ta sinh lòng hươu dạ vượn, nhưng lại là ngầm chặt đứt con đường liên lạc của rất nhiều người với mình. Để người phản đối của ba nước An Lai, Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt khó trực tiếp tìm được mình. Bất quá, mình há là người dễ dàng bị khống chế như vậy?

Hoàng cung Tô Khắc La đã có hơn hai trăm ba mươi năm lịch sử, nhưng hiện giờ vẫn chói lọi rực rỡ, mỗi bức tranh trên cột ở hành lang đều mới tinh, đá hoa cương dưới đất cũng sạch bóng như gương, sáng lấp lánh. Vô tình thấy một góc nào đó cũng được trang trí bởi kim cương hoặc là phỉ thúy, mặc dù trải qua tân trang đặc biệt, nhưng nếu như nhìn cẩn thận, vẫn có thể nhìn ra là mới được bổ xung thêm vào. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ mặc dù không thiêu hủy tòa hoàng cung này, nhưng dù sao cũng không thể ngăn cản thủ hỏa cướp đoạn, những món đồ trân quý có thể tiện tay mang đi này đương nhiên là bị mang đi một cách không hề khách khí rồi.

Mũi của Dương Túc Phong đặc biệt mẫn cảm, y có thể cảm giác được trong hoàng cung xa xỉ hoa lệ này mơ hồ lộ ra vị máu tanh, căn cứ theo miêu tả của Tô Phỉ Mã Vận và Ngả Toa Lệ Nặc, vị máu tanh này đều là do những cung nữ Tô Khắc La bi thảm lưu lại. Khi thành bị phá bọn họ không thể kịp thời thoát khỏi ma chưởng, đã trở thành chiến lợi phẩm của quân đội Tháp Lâm, bọn họ bị luân phiên cưỡng gian trong tòa hoàng cung này, cuối cùng thậm chí còn bị xem thành đồ ăn mà ăn tươi, vô số người chết oan chết uổng. Khi Tô Phỉ Thải Vi thu hồi lại toàn hoàng cung này, bên trong chính là địa ngục nhân gian, trong hoàng cung phiêu dạt những cung nữ bị dâm nhục tới thần kinh thất thường và thi thể bị mổ bụng rạch ngực khắp nơi.

Tô Phỉ Thải Vi yên lặng đợi Dương Túc Phong tới ở một đầu khác trong hoàng cung, hai người vì một lời hứa mà định sẵn phải dính với nhau cả đời cuối cùng cũng lần đầu tiên hội diện dưới tình huống như bạn như địch này.

Dưới ánh mặt trời phản chiếu từ bên ngoài, Tô Phỉ Thải Vi tỏ ra bình tĩnh mà điềm đạm, Tô Khắc La nữ vương bệ hạ không hề mặc trang phục nữ vương, mà phục sức theo lối phổ thông, chỉ có áo sơ mi mỏng manh màu trắng và váy ngắn màu đèn, trên ngực trái chiếc áo sơ mi trắng có một cây châm cài nho nhỏ hình hoa tường vi, bên phải chiếc váy ngắn thì thêu một bông hoa tường vi nho nhỏ, nàng đi một đôi giày xăng đan da trâu màu tím sẫm, ở mũi giày xăng đan cũng trang trí một đóa hoa Tường Vi cực nhỏ. Đứng trong cả tòa hoàng cung phồn hoa, thần Thải nàng đoan trang mà đạm nhã, bên cạnh cũng chẳng hề có tiền hô hậu ủng, chỉ có một thị nữ yên lặng đựng ở bên, xa xa nhìn tới, nàng không hề giống một nữ vương cao cao tại thượng, mà là một nữ nhân đang lặng lẽ chờ trượng phu về nhà.

Nhịp đập trái tim Dương Túc Phong hơi tăng tốc, đây là nữ nhân thứ hai trên giang sơn tuyệt sắc bảng trừ Tiêu Tử Phong ra.

Tô Phỉ Thải Vi là một cô gái cao ráo yểu điệu, thân hình thon dài kia sợ rằng chỉ có Tô Phỉ Mã Vận mới có thể so sánh, ngay cả Tiêu Tử Phong cũng phải tự thẹn không bằng. Mái tóc của nàng là màu vàng rực rỡ, giống như thác nước đổ xuống phía dưới, thấp thoáng phát ra ánh sáng hoàng kim. Dưới hàng mi như núi xuân là đôi mắt to xanh thẫm ánh màu sắc thần bí, như hồ sâu không thấy đáy, không ai có thể thăm dò được nội tình của nàng. Chiếc mũi thẳng mà tinh tế như món đồ điêu khắc tỉ mỉ, mang theo vẻ tràn trề tự tin và lãnh ngạo, biểu thị nàng không phải là một nữ nhân dễ dàng bị khuất phục, cánh môi cong tươi non ướt át, làm người ta vừa nhìn liền muốn cắn một miếng, nhưng không ai có đảm lượng đó. Chiếc cằm nhọn mà mềm mại có cá tính, làm trong vẻ lãnh diễm khiến người ta không dám nhìn gần của nàng tăng thêm vô hạn quyến rũ, có dịp nhìn một lần là sau này say mê điên đảo.

Chiếc áo sơ mi lụa màu trắng sữa không che được song nhũ bùng nổ nhô cao trước ngực, có một loại cảm giác như muốn xé áo nhô ra. Từ sau ngày hưởng thụ qua thân thể của Tô Phỉ Mã Vận, Dương Túc Phong không thể không thừa nhận bản thân cũng sản sinh hứng thú nồng nhiệt với thân thể của Tô Phỉ Thải Vi, cho dù dưới trường hợp công khai này, ánh mắt của y cũng không tự chủ được dừng trên bầu ngực của Tô Khắc La nữ vương bệ hạ, xuyên qua áo sơ mi trắng muốt, y có thể nhìn thấy đường riềm hoa của áo lót gần như màu đen, đem song phong đầy đặn nhẹ nhàng đỡ lấy, khe ngực sâu không tháy đáy kia phát tán ra mị lực trí mạng quả thực làm người ta không kìm được lòng hươu dạ vượn.

Đôi chân Tô Phỉ Thải Vi thon dài như thế, cặp mông lại đầy dặn như thế, chiếc váy ngắn màu đen mỏng như lọa mặc dù không thể nhìn xuyên qua, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng mỗi địa phương uốn lượn nhấp nhô trên thân thể của nàng, tạo thành đường cong khiến người ta mê đắm. Khi Dương Túc Phong chậm rãi đi tới trước người nàng, y không thể không tự ti phát hiện, bản thân không ngờ so với nàng còn thấp hơn nửa cái đầu, đây đúng là một chuyện làm người ta không thoải mái lắm. May mà Tô Phỉ Thải Vi đã án chiếu theo lễ tiệt cảm tạ ân nhân của người Tô Khắc La, hai tay vắt chéo trước ngực, khẽ khom lưng xuống, biểu thị sự tôn kính từ tận đấy lòng với Dương Túc Phong.

“Thần thánh kỵ sĩ vĩ đại do trời cao phái xuống, mong ngài tiếp nhân cái cúi đầu của ta, ta đại biểu cho tất cả người Tô Khắc La cảm tạ mọi điều ngài đã làm, ngài đã kéo dài lịch sử của người Tô Khắc La, làm Tô Khắc La được hồi sinh. Ân đức của ngài, sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng người Tô Khắc La, những đứa trẻ của Tô Khắc La sau này được sinh ra, chuyện đầu tiên chính là cảm tạ ngài, cảm tạ sự vĩ đại của trời cao…” Trong con mắt màu lam sẫm của Tô Phỉ Thải Vi thấp thoáng một tầng sắc thái như ảo mộng, thành kính nói, phảng phất như câu nói này đã xoay vần trong đầu nàng một ngày mấy trăm lần, tới tận bây giờ nàng mới có cơ hội nói ra.

Giọng nói của nàng không đủ trong, có một chút trầm thấp, mang theo lại ngữ điệu như kéo dài, nghe qua giống như tình thân thủ thỉ ở bên tai.

Nhưng Dương Túc Phong chẳng hề lưu ý tới lời nói phía sau của nàng, bởi vì ánh mắt của y không tự chủ nhìn vào trong khe ngực, tham lam thưởng thức xuân quang mê người bởi vì nàng khom người xuống mà bại lộ ra. Có đôi khi, y đích xác cảm thấy thần kinh của mình có vấn đề, dựa theo lý thuyết mà nói, nữ nhân bên người mình đã không ít rồi, đối với nữ sắc lẽ ra phải có sức kiềm chế nhất định, mãi không thể giống như chó đực thấy nữ nhân là động tình. Nhưng trên thực tế, y lại phát hiện ra, bản thân mỗi khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, liền có một loại dục vọng không thể khống chế được, hơn nữa là loại dục vọng thuần túy về sinh lý, loại dục vọng hừng hực rất nhanh phá vỡ phòng tuyến đạo dức của bản thân, làm sức kiềm chế của bản thân không thể chịu nổi một đòn. Y phán đoán chính là bởi vì nguyên do sức thuốc của thánh linh đan của U Nhược Tử La phát tác, đây đúng là một chuyện hết sức nguy hiểm, hồng nhan họa thủy, có lẽ ngày nào đó mình sẽ thua dưới tay nữ nhân rồi.

Nữ vương bệ hạ của Tô Khắc La đương nhiên không thể không biết bản thân đã bị nhìn trộm một cách dâm dục, nhưng nàng chẳng hề để ý. Đối với ánh mắt nhơ bẩn tới từ nam nhân, nàng đã sớm tập thành thói quen, hoàng cung Tô Khắc La cũng giống như tất cả hoàng cung trong thiên hạ, đều là nơi dâm dục tệ hại nhất. Có loại dâm loạn nào mà nàng còn chưa thấy qua? Nhưng chỉ bởi vì bản thân tự cho là thanh cao, không tự mình tham dự vào mà thôi.

“Nữ vương bệ hạ không cần đa lễ, đây là điều ta nên làm.” Dương Túc Phong cố gắng hết sức thu lại tâm tình của mình, khẽ hít một hơi, chậm rãi nói. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y liền cảm thấy mình thật quá ngây thơ rồi, hồi đáp như vậy chẳng phải là rất thiều trình độ sao?

Tô Phỉ Thải Vi hơi ngẩng đầu lên, cũng nhanh chóng đánh giá Dương Túc Phong, từ từ nở ra nụ cười xán lạn. Mặt mỉm cười thản nhiên, lịch sự nhã nhặn nói:” Xin mời theo ta, ta dẫn ngài tới trong phòng ngủ của ngài.”

Nàng vừa nói đầy lễ độ, vừa vươn ngón tay thon thả của mình ra, phóng khoáng thoải mái nắm lấy tay Dương Túc Phong. Động tác này nàng làm hết sức tự nhiên, tự nhiên cứ giống như thê tử kéo tay trượng phu vậy, không chút gượng gạo, nhưng Dương Túc Phong lại không tránh khỏi có chút đỏ mặt, khó khắn lắm mới khôi phục lại bình thường.

Thị nữ đi trước dẫn đường, Tô Phỉ Thải Vi thong thả dẫn Dương Túc Phong đi theo. Trong cái nhìn của những người theo đằng sau, Tô Phỉ Thải Vi tựa hồ nửa người trên đã dán vào người Dương Túc Phong, thân mật vô cùng, nhưng chỉ có Dương Túc Phong mới biết, Tô Phỉ Thải Vi không hề chạm vào thân thể mình, mà khéo léo lợi dụng sai lầm của thị giác, nàng đi ở bên trái mình chỗ dựa vào ở phía trước, nhìn từ đằng sau giống như nàng dựa vào trong lòng mình, sự thực thì giữa hai người còn cách ít nhất mười cm.

Bất quá cho dù là thế, Dương Túc Phong cũng có thể cảm thụ được khí tức cường liệt của nữ nhân thành thục, có lẽ là do thời gian dài ngự trên bảo tọa nữ vương, từ trên cao khống chế mọi thứ của Tô Khắc La, cho nên Tô Phỉ Thải Vi chắc chắn là rất ít tựa vào bên người nam nhân. Nhưng ở thời khắc này, nàng lại không thể không cùng bản thân mình làm tiếp xúc thân mật chỉ có mười cm. Khí tức xử nữ nồng đậm xâm nhập vào tận tâm phế y, làm dục vọng trong lòng Dương Túc Phong càng thêm mạnh mẽ, y cảm thấy được gốc rễ của mình bắt đầu nóng lên.

Rẽ qua mấy hành làng, Tô Phỉ Thải Vi cuối cùng tới được đến nơi, đó là một tòa tiểu lâu độc lập, tường được dùng gạch đỏ xây thành, bốn phía thấp thoáng cây xanh, hiện vẻ cổ điển mà ưu nhã. Xung quanh ngôi nhà gạch hồng, chính là một mảnh hoa viên trống trải, cách kiến trúc hoàng cung xung quanh ước chừng năm mươi mét, còn trong hoa viên đó, tựa hồ còn có mấy cái đôn đá bế ngoài tinh tế nhưng rất kiên cố. Thoáng qua thì bọn chúng không đáng để vào mắt, nhưng nhìn từ góc độ quân sự phòng vệ, đó là phương sách phòng vệ cực tốt.

Tô Phỉ Thải Vi nhìn thấy thần sắc Dương Túc Phong có chút mê hoặc khó hiểu, tự nhiên nói: “Tòa hồng lâu này, chính là tẩm cung trước đây của ta, kết cấu độc lập, lợi cho phòng thủ, hết sức an toàn, nếu như ngài bằng lòng xin mời ở lại bên trong. Người của ngài đã kiểm tra kỹ càng rồi, không phát hiện vấn đề gì.”

Tư Cơ Bối Ni thấp giọng giải thích qua tình hình cho Dương Túc Phong. Lúc này Dương Túc Phong mới chú ý toàn hồng lâu này thiết kế hết sức độc đáo, cảnh vệ bảo hộ y đều bí mật ẩn nấp, nhìn từ bên ngoài thì rất khó thấy được, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên ngoài. Trong tòa hồng lâu này, tổng cộng ẩn nấp hai mươi lính gác quân Lam Vũ, nhưng nhìn từ bên ngoài thực sự không thể thấy được.

Tô Phỉ Thải Vi tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của Dương Túc Phong, khoan thai nói:” Tướng quân đại nhân, thế này ngài hẳn là sẽ không còn lo lắng mấy tin đồn bên ngoài rồi chứ? Bộ đội cảnh vệ của ngài trú đóng ngay trong sương phòng bên hồng lâu, bên ngoài chính là hộ vệ cung đình do Tô Phỉ Mã Ni tướng quân suất lĩnh, bọn họ sẽ phụ trách an toàn của cả hoàng cung.”

Dương Túc Phong gật đầu, bình thản nói:” Đa tạ”

Tần suất chính biến cung đình của người Tô Khắc La tựa hồ là cao nhất trong cả liên bang La Ni Tây Á, hoàng cung của bọn họ thiết kế độc đáo như thế, cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Bất quá đối với bản thân mình mà nói, sự tồn tại của tòa hồng lâu độc lập này, là sự đảm bảo an toàn rất tốt, trừ phi địa đạo bên dưới hồng lâu có kẻ địch. Bất quá phương diện này đám Tư Cơ Bối Ni hẳn là đã dò xét rồi.

Tô Phỉ Thải Vi vẫn nhẹ nhàng kéo tay Dương Túc Phong, dẫn y vào hồng lâu.

Hồng lâu nhìn bề ngoài giản dị trang nhã, kỳ thực trang sức bên trong so với hoàng cung còn xa hoa tráng lệ hơn, hoàng kim ở nơi này thành này làm nền không đáng tiền, kim cương và mã não to bằng ngón tay, liếc mắt là thấy, trên trần nhà khắp nơi đều là đèn treo thùy tinh to bằng chậu rửa mặt, ánh nến lặng lẽ cháy bên trong, đem trân châu phỉ thúy bốn phía ánh chiếu lộng lấy vô cùng.

“Đây là giường ngủ của ta, nếu như ngài không phiền, tối nay ngài có thể ngủ ở đây rồi” Đứng trong phòng ngủ trang nhã cao quý, chỉ vào chiếc giường lớn hình trứng rộng hơn hai mét có tua trắng tinh không chút tì vết, Tô Phỉ Thải Vi ôn nhu nói, loại thần tình ám muội thâm tình thắm thiết giống như là đang an bài cho tình nhân bí mật của mình vậy.

Giường là chiếc giường lò xo hình quả trứng, được đặt chính giữa phòng ngủ rộng rãi, bên trên rải chăm nệm chỉnh tề màu tím thẫm, hiện vè đoan trang mà cao quý, gối đầu màu vàng nhạt, mộc mạc thanh nhã, bên trên không có bất kỳ hoa văn nào. Trên tủ đặt hai bên đầu giường, bên trái là chiếc chuông đồng nhỏ hình hoa Tường Vi dùng để gọi thị nữ, còn bên trái là một chiếc đèn giường làm bằng thủy tinh, bên trên cũng có hoa văn hình hoa Tường Vi, bên trong trang điểm bằng ngọn nến không khỏi, tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà sáng tỏ.

Dương Túc Phong lại nhìn bốn phía, trong phòng ngủ trừ một dãy tủ quần áo để trong tường, còn có một chiếc áo quý phi ở góc, trong chiếc bình thủy tinh trong suốt đặt trên bàn trang điểm cắm một bó hoa Tường Vi tươi, thì không còn đồ gia dụng và trang sức gì nữa. Trong cả một không gian rộng lớn, lộ ra hết sức rộng rãi và đơn giản. Mỗi địa phương bên trong hồng lâu đều rất xa xỉ hoa lệ, nhưung nơi này tựa hồ không có loại cảm giác xa xỉ dung tục đó, ngược lại trong sự trống trải hiện ra một loại phong vị đạm nhã.

“Sao vậy? Không thích ngủ trên giường người khác đã ngủ sao?” Nhìn thấy Dương Túc Phong trầm mặc không nói, Tô Phỉ Thải Vi hé ra nụ cười nhẹ nhàng, hơi thở như lan, thần tinh giống như thê tử đang ân cần hầu hạ trượng phu, quan tâm tới mỗi ánh mắt mỗi động tác của trượng phu.

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta cho rằng… phòng ngủ của nữ vương bệ hạ nhất định sẽ rất xa hoa trân quý, ít nhất cũng phải có phong vị của cung đình vương thất nước Pháp…”

Hàng mi dài của Tô Phỉ Thải Vi nhíu lại, mang theo vẻ mặt suy ngẫm, nói:” Nước Pháp? Ngài nói là Pháp Lôi Nhĩ hay là Pháp Bố Nhĩ? Bọn họ tựa hồ còn là người dã man chưa tiến hóa hết mà.”

Dương Túc Phong biết mình không cẩn thận nhầm mất thời đại, khẽ cười khỏa lấp, nói : “Ta đương nhiên không để ý… đây vốn là chỗ của nữ vương. Bất quá, ta ngủ trên giường của nữ vương… nữ vương ngủ ở đâu?”

Tô Phỉ Thải Vi cũng mỉm cười, cánh môi đỏ thắm trông hết sức gợi cảm, làm người ta có một loại xung động muốn hôn mạnh lên, Dương Túc Phong càng như thế, y thậm chí cảm thấy mình có chút lưỡi khô cổ khát, đây rõ ràng điềm báo trước không chịu nổi dụ hoặc. Trong lúc hơi hoảng hốt, nghe thấy Tô Phỉ Thải Vi nhỏ nhẹ nói: “Nếu như ngài không phiền, ta ngủ ở sát vách.”

Dương Túc Phong buột miệng: “Sát vách?”

Tô Phỉ Thải Vi cười khẽ, làm động tác mời, dẫn y đi tới một cửa hành lang màu vàng nhạt ở bên cạnh.

Theo bóng lưng Tô Phỉ Thải Vi, Dương Túc Phong xuyên qua một hành lang không tới ba mét, quả nhiên phát hiện sau hành lang còn có một vùng đất trời mới. Ở sát vách còn có một gian phòng hơi nhỏ, bên trong đồ dùng được bài trí giống y hệt như gian phòng vừa rồi, chủng loại và màu sắc của đồ dùng thậm chí là tới ngay cả bó hoa Tường Vi tươi mới cũng không có gì khác biệt. Thị nữ của Tô Phỉ Thải Vi đang sửa sang lại chăn đệm.

Dương Túc Phong lập tức hiểu ra, bố cục như vậy là không hề thừa, bởi vì cho dù là ở bên trong hồng lâu, cũng không phải là tuyệt đối an toàn. Vì đề phòng ám sát một cách hiệu quả, tạo ra loại tình thế nào đó để sát thủ không thể nào phán đoán là cần thiết, hai căn phòng giống nhau như vậy, nối liền sát nhau, trừ chính bản thân Tô Phỉ Thải vi ra, không ai biết được rốt cuộc là nàng ngủ ở trong gian nào. Mặc dù đánh bậy đánh bạ thì cũng chỉ có năm mươi phần trăm trúng được, nhưng đối với người có ý đồ, thì năm mươi phần trăm cơ hội thật không đáng để mạo hiểm.

Chỉ có điều, hai gian phòng tương thông đối với một mình Tô Phỉ Thải Vi mà nói, đương nhiên là không có gì. Nhưng đối với một nam một nữ mà nói, tựa hồ khoảng cách quá gần một chút rồi? Giữa hai gian phòng ngủ trong ngoài chỉ cách nhau có một mòn đổ thủ công mỹ nghệ bằng thủy tinh. Bằng thị giác thì không nhìn thấy được đối phương, nhưng thực tế hai gian phòng này chỉ cách nhau một bức tường, dựa vào nhau, đầu giường đối diện đầu giường, chỉ có vách tường mỏng manh cách trở.

Khoảng cách như vậy, không phải quá gần chứ? Chừng như là hơi thở của nhau cũng có thể nghe thấy.

Tô Phỉ Thải Vi lại chẳng có chút ý thẹn thùng nào, chỉ thong thả sửa sang lại mái tóc hoàng kim của mình, nói nhẹ: “Nếu như ngài không để ý, ta ngủ sát vách ngài là được rồi.”

Trong lòng Dương Túc Phong từ từ trào lên từng đợt sóng, khoảng cách hai người gần như vậy, ai mà biết được tương lai sẽ phát sinh ra chuyện gì chứ? Không khỏi có chút miệng khô cổ khát, nói: “Ta đương nhiên không để ý… có lẽ ta nên ngủ bên này, nữ vương ngủ bên kia.”

Tô Phỉ Thải Vi khẽ lắc đầu nói: “Như vậy không được, đó không phải là đạo đãi khách của người Tô Khắc La chúng tôi, người Tô Khắc La chúng tôi có tập quán đem mọi thứ tốt nhất của chúng tôi cho khách.”

Dương Túc Phong phát giác nàng thần tình kiên quyết, tựa hồ không phải giả vờ, trong lòng có chút buồn bực, bất quá cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Nếu đã như vậy, ta cũng không khách khí thêm nữa.”

Tô Phỉ Thải Vi cười duyên nói: “Đó mới là khách mà chúng tôi thích.”

Dương Túc Phong lòng thầm hoài nghi không thôi, Tô Phỉ Thải Vi làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Hoàn toàn khác hẳn với dự đoán của mình trước đó, thực là có chút làm mình hoang mang thất thố. Trong dự liệu trước đó của y, Tô Phỉ Thải Vi nhất định sẽ nghĩ cách tránh mình, thậm chí sẽ an bài ít cạm bẫy gây khó khăn, hoặc là chỉ trích mình không phải ngay trước mặt. Y đều nghĩ ra cách ứng đối cho tất cả, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không như vậy, nàng chẳng những không tránh né mình, ngược lại giống như đem nàng vào trong tay mình, mặc mình bài bố, nàng tựa hồ đã tiếp nhận lời hứa khi trước, tỏ ra hết sức ôn nhu quan tâm, hết sức dịu dàng ân cần, ngược lại làm bản thân có chút cảm giác lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Nhưng mà trong tiềm thức của y, y cảm thấy như vậy tựa hồ có chút không đúng. Tô Phỉ Thải Vi không cần phải làm ra phản ứng như vậy, nàng có thể làm ra bất kỳ phản ứng nào khác, nhưng sẽ không dịu dàng chu đáo như vậy, thậm chí mang theo cảm giác ám muội nồng nhiệt. Nhưng, nếu là như vậy, sao nàng lại bằng lòng ngủ ở cách vách với mình, giữa hai gian phòng thậm chí ngay cả một cánh cửa mỏng cũng chẳng có, mình có thể xâm phạm nàng bất kỳ lúc nào, đây chẳng phải rõ ràng đang dẫn dụ mình sao?

Dương Túc Phong nhíu chặt mày, Tô Phỉ Thải Vi, nàng rốt cuộc muốn làm gì? Nàng rốt cuộc có mục đích gì?

Màn đêm dần dần buông xuống, trong hồng lâu đèn sáng như bàn ngày, Dương Túc Phong để ý quan sát nhất cử nhất động của Tô Phỉ Thải Vi, nhưng thấy hành vi của nàng giống như một thiếu phụ, lòng tĩnh như nước đọng, cả buổi chiều và buổi tối, nàng không rời khỏi hồng lâu nửa bước, không có bất kỳ ai báo cáo công tác với nàng, hay là tới bái phỏng nàng. Nằng yên tĩnh ở trong thư phòng xem sách, quyển sách đó chính là ( chiến tranh và hòa bình) của Lev Tolstoy, nàng đã xem tới phần giữa rồi, hiện giờ đang hứng thú tiếp tục trầm mê vào nó, bên cạnh nàng chỉ có một thị nữ tên là Tiểu Đồng, mới có mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn vẻ non nớt của một cô bé con, trông rất là xinh đẹp, muốn cười mà không dám cười, khổ sở nín nhịn, làm người ta nhìn mà lòng khó chịu.

Trong con mắt Dương Túc Phong,Tô Phỉ Thải vi phảng phất cách biệt với thế tục, không hỏi tới sự đời nữa, nếu chẳng phải nàng ăn mặc trang điểm còn lộ ra vẻ thanh xuân và mị lực của nữ nhân, trên người còn phiêu đãng mùi hương thơm nữ nhân nồng đậm, Dương Túc Phong thực phải hoài nghi nàng có phải đã ngầm quy thuận thượng đế làm nữ tu rồi hay không.

Cơm tối rất nhanh được đưa tới, nhưng trải qua mấy trình tự kiểm nghiệm, mùi vị đã không còn tươi sốt nữa, mặc dù màu sắc nhìn qua còn khá cuốn hút, hơn nữa món ăn cũng quá nhiều, tới tận hai mươi bốn món. Sơn hào hải vị, chim bay cá nhảy, không gì không có, thậm chí ngay cả tay gấu bị cũng cấm chỉ sử dụng…. Uhm, sai rồi, cái thế giới này còn chưa có luật bảo vệ động vật hoang dã.

Trong phòng đèn đuốc rực rỡ, chùm đèn treo lớn bên trên chiếu ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, trên vách tường bốn phía cũng có ngọn nến cháy lặng lẽ. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của nến, Dương Túc Phong, Tô Phỉ Thải Vi, Tô Phỉ Mã Vận còn có hai thị nữ Ngả Toa Lệ Nặc và Tiểu Đồng, cùng vây quanh bàn cơm gỗ hoa lê hình trứng dùng cơm. Tô Phỉ Mã Vận vừa mới từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ vẫn còn thẹn thùng vô cùng, gò má đỏ bừng bừng, nhất là ở trước mặt Tô Phỉ Thải Vi. Hai thị nữ cũng có chút căng thẳng, không dám nói chuyện, Dương Túc Phong hỏi gì bọn họ nói cái đó, giống như hai người máy vậy. Các nàng vốn không thể ngồi ăn cơm, nhưng Dương Túc Phong không quen cảnh có người đừng ở sau lưng hầu hạ, cho nên mạnh mẽ yêu cầu bọn họ cũng ngồi xuống, Tô Phỉ Thải Vi cũng không hề phàn đối, vì thế liền quyết định như vậy.

Tô Phỉ Thải Vi thì lại thần thái ung dung, tư thái nhã nhặn, hơn nữa xem ra ăn uống cũng không tệ, thậm chí nàng còn thoải mái ăn nửa bàn tay gấu, sau đó mới nói:” Ừm, thật là no, ta đã bốn tháng không ăn ngon như vậy rồi.”

Đối với ánh mắt kinh ngạc của Dương Túc Phong, Tô Phỉ Thải Vi tỏ ra chẳng phật lòng, tựa hồ như thấy một nữ nhân trẻ tuổi cao quý một bữa ăn hết nửa bàn tay gấu là chuyện quá mức bình thường, chẳng có gì mà đáng ngạc nhiên. Nàng còn ưu nhã đứng lên, ngăn động tác hai thị nữ lại, ân cần quan tâm múc canh cho Dương Túc Phong, canh sò tuyết nồng nồng chính là món Dương Túc Phong thích nhất.

Dương Túc Phong vừa uống canh vừa thuận miệng hỏi: “Những người Tô Khắc La khác của các vị đâu? Sao hôm nay cả ngày không nhìn thấy?”

Tô Phỉ Thải Vi chậm rãi buông thìa xuống, nhưng lập tức liếc mắt nhìn thấy Tô Phỉ Mã Vận sắp uống hết canh rồi, vì thế lại thêm canh cho Tô Phỉ Mã Vận, còn cấp cho nàng một ánh mắt đầy ý nghĩa thâm sâu, Tô Phỉ Mã Vận tức thì má phấn đỏ bừng, thiếu chíu nữa làm đổ chén canh trong tay ra. Tô Phỉ Thải Vi khẽ mỉm cười, hững hờ nói: “Những người khác nào?”

Dương Túc Phong nghiêng đầu nhìn nàng, tựa hồ rất hiếu kỳ nói: “Thuộc hạ của nữ vương đó! Người không cần xử lý chính sự sao? Bọn họ không cần phải báo cáo công việc với nữ vương sao? Như vậy chuyện lớn chuyện nhỏ mỗi ngày của Tô Khắc La các vị xử lý thế nào?”

Tô Phỉ Thải Vi hời hợt nói: “Ta còn cho rằng ngài nói đại sự gì đó cơ, chính sự ta đã giao cho công tước Tác Đán La Kiệt toàn quyền đi xử lý rồi, y rất sẵn lòng làm những chuyện này, ta cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, nghỉ ngơi cho thoải mái một chút. Có lẽ ngài còn chưa biết, hên tên gia hỏa Đao Vô Phong và và Đồ Đấu Châu đó khẳng định không báo cáo với ngài, cuộc sống trong Thập Vạn Đại Sơn, ta đã chịu đủ rồi, mỗi ngày ngủ say một chút cũng không dám, thường ba bốn giờ sáng đã phải thức dậy, bí mật đổi nơi cắm trại, ôi… ta chẳng còn muốn sống như vậy nữa. Lần sau nếu còn như vây, ta tự cho mình một ít độc dược, yên yên tĩnh tĩnh chết đi cho xong.”

Dương Túc Phong hồ nghi nói: “Tác Đán La Kiệt? Đó chẳng phải là tổng đốc thành Bạch Thạch sao?”

Tô Phỉ Thải Vi lại chia cho mọi người một lượt canh nữa, vui vẻ ngồi về chỗ của mình, thong thả nói: “Đúng vậy, bất qua ta đã bổ nhiệm y làm nhiếp chính vương rồi, tổng quản sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ thường ngày trong cả Tô Khắc La. Công việc trước mắt của ta là phục vụ ngài cho thật tốt, những thứ khác, không thuộc quản hatj cuar nữa, ta cũng không muốn quản nữa. Bôn ba ở Thập Vạn Đại Sơn bao ngày như vậy, ta cũng mệt rồi, vừa khéo thừa cơ hội này nghỉ ngơi một chút.”

Dương Túc Phong lầm bẩm trong lòng, nghỉ ngơi? Nàng có thể cam tâm tình nguyện vứt bỏ vị trí nữ vương đi nghỉ ngơi? Đó đúng là chuyện đáng cười nhất thiên hạ rồi. Nhưng từ trên mặt Tô Phỉ Thải Vi, y nhìn không ra chút dấu vết nào, tất cả đều hết sức tự nhiên, dường như nàng thực sự mệt rồi, muốn nghỉ ngơi rồi.

Dương Túc Phong có chút không cam tâm dễ dàng bị Tô Phỉ Thải Vi qua mặt, y chẳng thèm tin sự hờ hững của nàng, quyền lực là thứ cầm lên không thể đặt xuống được, trầm mặc chốc lát, nhíu mày nói: “Nhưng ít nhất ông ta cũng nên xin chỉ thị của nữ vương một số chuyện quan trọng, dù sao nữ vương mới là người lãnh đạo thực sự của Tô Khắc La…”

Tô Phỉ Thải Vi từa hồ không nhận ra Dương Túc Phong quyết tâm truy hỏi đến cùng, vẫn một vẻ đã lạnh nhạt với quyền lực, thờ ơ nói: “Không sai, ta đúng là người lãnh đạo của Tô Khắc La, cho nên ta mới gánh vác công việc quan trọng nhất, nhân dân Tô Khắc La cho ta một công tác hết sức thần thánh mà vĩ đại, yêu cầu ta phải tận tâm tận lực đi hoàn thành. Công tác của ta chính là phục vụ ngài.”

Dương Túc Phong ngạc nhiên: “Phục vụ ta?”

Tô Phỉ Thải Vi mỉm cười: “Hiện giờ còn có việc gì quan trọng hơn phục vụ ngài nữa? Nếu ngài xảy ra chuyện gì ở Tô Khắc La chúng tôi, có gì bất trắc, thậm chí là cảm sốt thôi, sợ là ta cũng phải bị giết chết bồi táng đó...”

Dương Túc Phong cười ngượng: “Đâu có chuyện đó được…” Chuyện này sao cuối cùng lại lôi kéo tới người mình rồi.

Tô Phỉ Thải Vi đột nhiên nhớ tới điều gì, từ trong túi áo sơ mi trắng muốt rút ra một tờ giấy trắng được gấp vuông vắn chỉnh tề, bên tren tựa hồ có viết chữ, nàng tiện tay đưa cho Dương Túc Phong, bình thản nói: “Ngài xem đi, đây chính là do Phượng Thải Y nhà ngài tự mình viết cho ta, trên thư viết rất rõ ràng, nếu ngài xảy ra chút bất trắc nào, sợ là chỉ cảm sốt nóng đầu, hoặc là ăn phải đồ không tốt, bốn trăm chín mươi vạn nhân khẩu toàn quốc Tô Khắc La đều phải bồi táng theo ngài. Cô ta chính là tỷ tỷ tương lai của ta, ta nào dám không theo chứ?”

Dương Túc Phong cười gượng, nụ cười dần dần đông cứng, không biết phải nên nói thế nào. Trên giấy đúng là bút tích của Phượng Thải Y, nội dung cũng hết sức thẳng thắn. Giống y như Tô Phỉ Thải Vi nói ra vậy, nếu Dương Túc Phong xảy ra chút chuyện gì ở thành Duy Nạp Tư, e chỉ là ăn uống không hợp khẩu vị, đau bụng đi ngoài, Phượng Thải Y đều sẽ tìm Tô Phỉ Thải Vi tính sổ. Bất quá từ ngữ khí mà nói, giống như là lời nói đùa giữa tỷ muội, Phượng Thải Y giống như dùng thân phận đại tỷ tỷ giáo huấn muội muội sắp vào Dương gia vậy.”

Dương Túc Phong khẽ cười khổ, phong thư này của Phượng Thải Y đúng là y không biết. Y cũng không biết rốt cuộc là nàng muốn gì, có lẽ đây chỉ là lời dặn dò giữa tỷ muội, nhưng mà không ai dám coi đây là trò đùa, hoặc đơn giản chỉ là lời dọa dẫm, không ai dám xem nhẹ với tham mưu trưởng quân Lam Vũ tay nắm trọng binh như hổ đói rình mồi, trừ phi y so với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn ghê gớm hơn… Nhưng tại liên bang La Ni Tây Á, còn có nhân vật nào ghê gớm hơn Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ nữa không?

Tô Phỉ Thải Vi khe khẽ thở dài, nói nhẹ: “Xin hỏi, dưới gầm trời còn có việc gì quan trọng hơn bốn trăm chín mươi vạn nhân khẩu Tô Khắc La đây?”

Dương Túc Phong chỉ dành cười xấu hổ, sau đó cúi đầu ăn cơm, loại chuyện này càng bôi càng đen, trầm mặc không nói gì nữa.

Ăn tối xong, Tô Phỉ Thải Vi được thị nữ Tiểu Đồng tháp tùng đi tắm rửa, trong hồng lâu có một ao suối nước nóng, nước suối chính là tới từ suối nước nóng Tô Mã Nhĩ được thiên nhiên ưu đãi, nghe nói hết sức thần kỳ, bất quá Dương Túc Phong bụng đầy nghi vấn, không có tâm tư đi bồi tiếp mỹ nhân tắm rửa, huồng hồ y tạm thời còn còn chưa quen loại sinh hoạt phóng đãng đó.

Y một mình trở về thư phòng tạm thời làm văn phòng làm việc, đứng ở bên cửa nhìn hạ viên dần dần chìm vào trong bóng tối, rơi vào trầm tư. Thư phòng ở ngay bên trái phòng ngủ, cũng khá là rộng rãi, chỉ có một bàn làm việc lớn ở giữa và một chiếc ghế mây, làm người ta thấy một loại khí thế khoáng đạt. Bất quá bắt mắt nhất vẫn là sách trên chiếc giá pha lê, tụ tập khá nhiều bản quý, có một số sách đã cũ nát, có thể thấy niên đại lịch sử lâu đời, trong đó có một ít sách còn có dấu vết bùn đất, cũng có lẽ là do Tô Phỉ Thải Vi khi lưu vong Thập Vạn Đại Sơn lưu lại.

Tư Cơ Bối Ni lặng lẽ tiến vào, đứng nghiêm làm lễ với Dương Túc Phong, hắn mang đến tình báo liên quan tới Tác Đán La Kiệt. Đây là một nhân vật từng bị quân Lam Vũ gần như bỏ quên. Không thể không thừa nhận, công tác tình báo quả quân Lam Vũ ở Tô Khắc La còn rất yếu ớt, đây chính là bởi vì quân Lam Vũ trên mặt quân sự phát triển quá nhanh, khiến công tác tình báo không theo kịp. Công tác tình báo chẳng giống như quân đội cứ trực tiếp xông lên là có thể, thành lập một mạng lưới tình báo hoàn thiện hiệu quá cần có thời gian khá dài, hơn nữa Phượng Phi Phi hiện giờ tinh lực chủ yếu đều đặt vào việc tổ chức mạng lưới tình báo ở đế quốc Đường Xuyên, đó là nhu cầu cấp thiếp của Dương Túc Phong, cho nên bọn họ không có nhiều thời gian lắm đi quản lý chuyện ở Tô Khắc La.

Dù sao, quân Lam Vũ trừ nhân tài quân sự ra, nhân tài ở các mặt khác rất thiếu thốn, bất kể là chính trị hay kinh tế, hoặc là phương diện tình báo, đều thực sự quá thiếu, đặc điểm của đại lục Y Vân đã định trước nó là địa phương võ phục hưng thịnh, mà nhân tài các bộ phận khác đã thiếu lại càng thiếu, về điểm này đại lục Y Lan mạnh hơn đại lục Y Vân nhiều. Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao đại lục Y Lan so với đại lục Y Vân thì cường thịnh hơn.