Dương Túc Phong yên lặng nghe Tư Cơ Bối Ni báo cáo: “Tác Đán La Kiệt năm nay sáu mươi tuổi, chính là dũng sĩ kiệt xuất nhất của La tộc, khi mười một tuổi từng giết chết hai tên cường đạo, ông ta cũng là tướng quân tiếng tăm nhất của Tô Khắc La, nắm giữ tám mươi phần trăm quân đội toàn quốc. Có thể nói thế này, trừ bộ đội của Ca Thư Lam ra, bộ đội khác của Tô Khắc La nắm giữ trong tay ông ta, hơn nữa ông ta còn hết sức thích dạy dỗ đồ đệ, chỉ đạo thuộc hạ. Một thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi của Tô Khắc La, bao gồm cả Ca Thư Lam trong đó, đều đã từng tiếp nhận dạy dỗ dưới tay ông ta, đối với ông ta cực kỳ kính trọng. Hiện giờ vương quốc Tô Khắc La còn có chừng bốn vạn quân đội chính quy, trừ gần một vạn người của Ca Thư Lam ra, còn lại đều nghe Tác Đán La Kiệt chỉ huy. Bất quá Ca Thư Lam hiện giờ còn có bộ đội lẻ tẻ do những bộ lạc dân tộc thiểu số mới từ Thập Vạn Đại Sơn ra, còn chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, vũ khí trang bị càng không cần phải nói nữa.

Dương Túc Phong cuộn mình sâu trong ghế mây, vô thức gõ lên tay vịn, trầm ngâm nói: “Tác Đán La Kiệt làm sao có thể có khả năng có nhiều quân đội như thế? Chẳng lẽ quân đội Tháp Lâm không đi tấn công ông ta? Chẳng lẽ ông ta có câu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ?”

Tư Cơ Bối Ni nói: “Về tình huống này, tôi có hiểu một chút, Tác Đán La Kiệt nguyên là tổng đốc thành Bạch Thạch, quản lý tổng cộng một vạn ba ngàn quân đội của Tô Khắc La, hơn nữa còn đều là người La tộc, sau này Ai Đức Tư Đặc La Mỗ xâm nhập ồ ạt, ông ta chỉ chống trả qua loa, liền vứt bỏ thành Bạch Thạch, chuyển vào trong rừng. Thực lực của ông ta được bảo tồn lại như thế, bất quá lại làm cho thành Duy Nạp Tư bị động cực lớn, thành Duy Nạp Tư bị công chiếm nhanh như thế, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là ông ta. Chỉ có điều ông ta kiếm cho mình một cái cớ rất tốt, đó là rút lui để né tránh mũi nhọn của kẻ địch, bởi vì quân đội Tô Khắc La và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhiều lần giao phong chính diện với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đều hao binh tổn tướng, cho nên tư tưởng chiến lược của ông ta không ngờ lại được quân đội Tô Khắc La chấp nhận, đối với nguyên nhân ông ta khi xưa vứt bỏ thành Bạch Thạch, rất nhiều người phỏng đoán là ông ta vì áp lực chung từ của các trưởng lão của La tộc, đây cũng là điều bình thường, bởi vì trong ba dân tộc lớn của Tô Khắc La, trước nay luôn đấu tranh khó phân thắng bại, bảo tồn thực lực cũng coi là cách làm sáng suốt.

Dương Túc Phong khẽ nheo mắt lại, con mắt chớp động không ngừng, gật gù như có điều gì suy nghĩ, rồi lại lập tức lắc đầu, chậm rãi nói:” Nếu như ngươi là Tô Phỉ Thải Vi, ngươi sẽ đối đãi với Tác Đán La Kiệt như thế nào?”

Tư Cơ Bối Ni nhíu mày nói: “Điều này thì tôi không biết rồi, nhưng ít nhất tôi cũng không được vui vẻ gì lắm, bị đuổi khỏi thành Duy Nạp Tư, phải vòng quanh Thập Vạn Đại Sơn nơi sơn cùng thủy tận, còn thiếu chút nữa rơi vào trong tay đám hổ lang sài báo, hơn nữa, thực lực người La tộc lớn mạnh, đối với người Tô tộc mà nói chính là một nguy hiểm cực lớn. Nếu như tôi là Tô Phỉ Thải Vi, tôi sẽ tuyệt đối không ngồi nhìn Tác Đán La Kiệt bành trướng thế lực, mà nghĩ cách để diệt trừ ông ta, biện pháp tốt nhất là điều Ca Thư Lam trở về đối phó với ông ta, chẳng lẽ Tác Đan La Kiệt cũng không dám công khai tạo phản chứ?”

Dương Túc Phong gật đầu, ánh mắt lại có chút thâm trầm, từ từ nói:” Ngươi nói đúng đấy, sự thực không nhất định giống với bề ngoài mà chúng ta nhìn thấy, trong đó khẳng định còn có ẩn tỉnh khác, khả năng lớn nhất chính là Tác Đán La Kiệt đã sinh ý nghĩ không nên có, ông ta muốn nếm thử tư vị vương vị Tô Khắc La một chút, bất quá vì sao Tô Phỉ Thải Vi không nghĩ phương sách phản kích chứ? Chẳng lẽ cô ta thực sự mệt rồi, không muốn làm nữa? Không thể nào, không thể nào, cô ta nhất định đang thi triển âm mưu quỷ kế gì đó…”

Tư Cơ Bối Ni không nói gì, lặng lẽ chờ Dương Túc Phong đưa quyết định tiếp theo.

Dương Túc Phong lẩm nhẩm suy nghĩ một hồi, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, chậm rãi nói:” Theo dõi chặt Tác Đán La Kiệt, đồng thời đem tình hình ở nơi này báo cáo cho tham mưu trưởng và tình báo xử trưởng, còn cả hai vị tham mưu Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư nữa, có lẽ người ngoài rõ hơn. Bọn họ có thể từ bên trong phát hiện chút gì đó, ấy, còn nữa chú ý hành động của Ca Thư Lam nếu như y trở về, chính là lúc Tô Phỉ Thải Vi muốn đối phó với Tác Đán La Kiệt rồi.

Tư Cơ Bối Ni tuân lệnh rời đi.

Dương Túc Phong lại đứng lặng lẽ xuất thần một hồi mới trở về phòng ngủ của mình, Ngả Toa Lệ Đặc đã sớm đợi ở đó, chuẩn bị hầu hạ y ngủ. Trong phòng ngủ đã đốt lên hương liệu dùng để đuổi muỗi, nhưng thứ hương liệu này mặc dù có thể giết được muỗi, nhưng hòa trộn cùng với hương thơm của chăn mềm, lại tựa hồ có thể kích thích tình dục của con người, làm Dương Túc Phong có chút lòng hưu dạ vượn, nhất là nghi tới Tô Phỉ Thải Vi và mình có cách nhau một bức tường, dục hỏa trong lòng dần dần bừng lên.

Hắn chỉ vào cách vách, ý tứ là Tô Phỉ Thải Vi đã ngủ hay chưa?

Sắc mặt Ngả Toa Lệ Nặc có chút ửng đỏ, nàng đương nhiên có thể cảm thụ được sự khác thường của Dương Túc Phong, nàng cũng là thiếu nữ từ nhỏ lớn lên ở hoàn cảnh giống như trong cung đình, đối với chuyện nam nữ biết rất rõ ràng, nhỏ giọng nói: “Ngủ được một lúc rồi, còn uống một chén sữa chua, ngài có muốn không? Tôi mang cho ngài dùng nhé?”

Dương Túc Phong lắc đầu, y chẳng muốn uống loại thực phẩm giống như là sữa quá hạn kia.

Ngả Toa Lệ Nặc giúp y chỉnh trang lại chăn nệm, sau đó ngồi ở bên gường, giúp y khe khẽ phẩy quạt, khí trời mùa hè có chút nóng nực, hiệu quả cách nhiệt của hồng lâu mặc dù rất tốt, nhưng thủy chung không ngăn được sóng nhiệt ngập trời tập kích.

Dương Túc Phong ngủ một lúc, cảm thấy toàn thân nóng bức khó chịu, hơn nữa trong lòng tựa hồ cũng nảy ra một tia ý niệm hoa đường, vì thế kéo tay Ngả Toa Lệ Nặc nói: “Nàng cũng nằm xuồng đi, bồi ta ngủ”

Ngả Toa Lệ Nặc tức thì ráng hồng đầy mặt, nàng đương nhiên biết Dương Túc Phong muốn cái gì, nàng cũng sẵn lòng cho y, thậm chí còn có chút thầm trông đợi ngày này tới, như vậy liền có thể vì tộc nhân của mình tranh thủ thêm quyền phát ngôn, nhưng cách vách chính là Tô Phỉ Thải Vi, nàng bất kể thể nào cũng không thể để Tô Phỉ Thải Vi tận mặt chứng kiến loại chuyện xấu này, vì thế bản năng chống cự một chút, phát hiện ra Dương Túc Phong đã tóm chặt lấy mình, căn bản không chịu buông tay, chỉ đành giả bộ chối từ rồi thuận theo.

Dương Túc Phong đưa tay ôm Ngả Toa Lệ Nặc vào trong chăn, dịu dàng hôn lên chiếc miệng nhỏ của nàng, còn nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực, Ngả Toa Lệ Nặc không kìm chế được nữa, nhưng lại không dám mạnh mẽ chống lại, càng không dám rên rỉ ra tiếng sợ kinh động tới Tô Phỉ Thải Vi ở cách vách, chỉ đành khổ sở mím chặt môi kiệt lực nhẫn nhịn, chỉ hi vọng động tác của Dương Túc Phong ôn nhu một chút, đừng để nàng không thể nào chịu nổi, nhưng loại tình dục nam nữ há có thể dễ dàng khống chế được?

Chẳng biết từ lúc nào hai người đã trần như nhộng, Dương Túc Phong vén chăn lên, phục trên người nàng, không thể chờ được nữa tiến vào thân thể của nàng, Ngả Toa Lệ Nặc dù sao mới trải chuyện đời, không thể nào nhịn nổi, tức thì phát ra tiếng rên, lập tức lại cắn chặt răng, nhưng tiếng rên siết kéo dài vẫn ngân nga trong phòng ngủ trống trải, âm thanh đó đừng nói là Tô Phỉ Thải Vi, ngay cả Tiết Tư Khỉ trách nhiệm canh gác ngoài hai cửa lớn cũng nghe thấy rồi.

Trong lòng Dương Túc Phong lại có một loại khoái cảm không lời, khoái cảm đó không phải tới từ Ngả Toa Lệ Nặc vặn vẹo rên rỉ dưới thân, mà là từ Tô Phỉ Thải Vi cách vách, không biết khi nàng nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở của nam nhân ở bênh cạnh sẽ có phản ứng như thế nào, nội tâm của nàng có hay không một loại sóng gợn lay động, thân thể của nàng có cảm thấy nóng nực không? Nghĩ tới đây, Dương Túc Phong càng thêm hưng phấn, động tác cũng dần dần mãnh liệt, từng đợt từng đợt trùng kích vào thị nữ mỹ lệ đáng thương, đã không còn cách nào kìm chế được tiếng gọi trong lòng, cũng quên luôn sự tồn tại của Tô Phỉ Thải Vi, vô thức rên rỉ không ngớt, khi động tác tới lúc kịch liệt nhất, Ngả Toa Lệ Nặc thậm chí còn không còn cầm lòng được thét lên.

“A…” Dương Túc Phong thở ra một hơi thật dài, đem tình dục toàn thân phát tiết vào sâu trong thân thể Ngả Toa Lệ Nặc, sau đó nặng nhọc gục xuống ngực nàng, không muốn cử động nữa, mà Ngả Tỏa Lệ Nặc cũng chỉ còn thở ra không còn hít vào nữa rồi, ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay cũng cảm thấy khó khăn. Qua một lúc hai người đều nghe thấy gian phòng cách vách có động tĩnh khe khẽ, tựa hồ Tô Phỉ Thải Vi rời giường tới phòng vệ sinh, hồi lâu mới ra.

Dương Túc Phong và Ngả Toa Lệ Nặc nhìn nhau một cái, tựa hồ đều có thể nhìn thấy ý tứ trong mắt đối phương, người ở cách vách, dù sao cũng là nữ nhân mà!

Sáng hôm sau ngủ dậy, mắt Tô Phỉ Thải Vi quả nhiên hơi chút ửng đỏ, có thể là cả đêm qua không được ngủ ngon, cũng không biết là tiếng rên rỉ của Ngả Toa Lệ Nặc làm nàng không thể nào ngủ được, hay vì chính bản thân nàng có lòng hưu dạ vượn suy nghĩ vẩn vơ, bất quá phóng chừng hẳn là điều sau lớn hơn một chút. Khi Ngả Toa Lệ Nặc nhìn thấy Tô Phỉ Thải Vi mặt đỏ tới mức không nói lên lời, đầu càng cúi thấp như muốn chui vào lòng đất, mà Tô Phỉ Thải Vi tựa hồ cũng có chút xấu hổ, ngữ khí bắt đầu có chút khác thường.

Bất quá, khi ăn sáng, Tô Phỉ Thải Vi đã hoàn toàn quên chuyện đêm qua, thần thái tỏ ra tươi vui nhàn nhã, như muốn tỉ mỉ hưởng thụ sự nhàn rỗi hiếm có này. Sau bữa sáng, nàng liền ở trong phòng ngủ của mình xem sách, nằm trên ghế quý phi, hứng thú xem sách, vẫn chẳng có ai tới tìm nàng, mà nàng cũng chẳng đi gặp bất kỳ ai, thị nữ Tiểu Đồng của nàng, đã quen thuộc với Tiết Tử Khỉ, thường quên cả sự tồn tại của Tô Phỉ Thải Vi, hai người chơi đến quên cả trời đất, nhưng Tô Phỉ Thải Vi cũng không để lòng.

Dương Túc Phong thật sự không nhẫn nại được, muốn biết trong hồ lô của Tô Phỉ Thải Vi rốt cuộc bán loại thuộc gì, vì thế đi tới phòng của nàng, quan tâm hỏi: “Nữ vương thật sự không xử lý chính sự sao? Người thực sự yên tâm với Tác Đán La Kiệt như thế ư?”

Tô Phỉ Thải Vi cũng chẳng ngẩng đầu lên, vẫn chuyên tâm xem sách, thờ ơ đáp: “Ta chẳng nói rồi sao? Ta đang dưỡng bệnh, ta mệt rồi.”

Quả nhiên cả một ngày, Tô Phỉ Thải Vi đều ở lỳ trong phòng của mình xem sách, thỉnh thoảng lại ra chăm sóc vườn hoa, phảng phất như thật sự thoát ly chính ỵ, thậm chỉ cả buối sáng cũng không có ai tới báo cáo công việc với nàng, ngay cả một người tới bái phỏng cũng không có, hoàn toàn không giống phía Dương Túc Phong, cơ hồ cách mấy phút đồng hồ lại có người đưa tới đủ mọi loại tin tức.

Tin tức Dương Túc Phong thu được chủ yếu là quay quanh Tác Đán La Kiệt, nếu như phía Tô Phỉ Thải Vi không thể mở miệng, vậy chỉ có từ Tác Đán La Kiệt moi chút tin tức mà thôi.

Căn cứ vào tình báo tổng hợp của Tư Cơ Bối Ni, Tác Đán La Kiệt đã tự bổ nhiệm mình làm đại tướng quân Tô Khắc La, quản lý tất cả quân đội của Tô Khắc La, ngay cả Ca Thư Lam cũng phải nghe sự hạn chế của ông ta, điều này trong mắt người sáng suốt, đương nhiên biết được nắm giữ quân đội toàn quốc ý nghĩa sâu xa là gì. Nhưng Tô Phỉ Thải Vi không hề có biện pháp cản trở nào, thậm chí nàng còn cho Tác Đán La Kiệt một cái mũ lớn hơn, đó chính là Nhiếp Chính Vương, chẳng những quân đội, thậm chí ngay cả chính vụ toàn quốc cũng giao cho ông ta xử lý.

Mà rất hiển nhiên là Tác Đán La Kiệt không chút khách khí tiếp nhận sự ủy nhiệm của nữ vương bệ hạ, tựa hồ ông ta sớm đã phải được tiếp thụ dạng vinh dự này rồi.

Dương Túc Phong hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại ở trong phòng, chậm rãi nói:” Theo lý thuyết dưới loại tình hình này Tô Phỉ Thải Vi phải đem quân đội mình tin tưởng sắp đặt bên trong thành Duy Nạp Tư, đảm bảo an toàn cho bản thân. Nhưng cô ta lại còn điều bộ đội của Ca Thư Lam đi thật xa, căn bản không có xung quanh thành Duy Nạp Tư, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? À, chẳng lẽ đây là âm mưu của Tác Đán La Kiệt?”

Tư Cơ Bối Ni cận thận nói:” Phong lĩnh, Ca Thư Lam chỉ chịu Tác Đán La Kiệt chỉ huy và kiểm soát trên danh nghĩa thôi, nhưng đối với điều chúng ta biết về y, trừ nữ vương bệ hạ ra, người khác không không thể nào thực sự chỉ huy được y, bao gồm cả Tác Đán La Kiệt trong đó.”

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, chậm rãi nói: “Ngươi nói rất có lý, trừ Tô Phỉ Thải Vi ra, người khác đúng là chỉ huy không nổi Ca Thư Lam. Nhưng bộ đội của y đích xác là ở xung quanh thành Nhật Chiếu, cách thành Duy Nạp Tư một vạn tám ngàn dặm, nếu Tô Phỉ Thải Vi có gì bất trắc, y chạy tới ngay cả thi thể cũng chẳng thấy được. Theo lý mà nói, dưới tay có loại tướng quân dã tâm như vậy, Tô Phỉ Thải Vi phải đem quân đội Ca Thư Lam trở về để đề phòng vạn nhất chứ? Rốt cuộc là trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì đây?”

Tư Cơ Bối Ni thận trọng nói: “Chẳng lẽ Tô Phỉ Thải Vi không nói gì sao?”

Dương Túc Phong thần sắc nặng nề lắc đầu, y biết nhất định Tô Phỉ Thải Vi có tính toán khác, nhưng lại không biết được rốt cuộc là nàng toan tính điều gì.

Tư Cơ Bối Ni nói có chút lo lắng: “Hiện giờ người Tô Khắc La ở bên ngoài đều nói, Tô Phỉ Thải Vi đã chuẩn bị đem vương vị truyền cho Tác Đán La Kiệt rồi, trên phố còn lưu truyền nói Tô Phỉ Thải Vi chính miệng tán dương Tác Đán La Kiệt là cột trụ của Tô Khắc La, người Tô Khắc La nên nghe ông ta chỉ huy, nàng thậm chí còn phát thủ dụ cho Ca Thư Lam, yêu cầu Ca Thư Lam phục tùng sự chỉ huy của Tác Đán La Kiệt, những điều này đều có giấy trắng mực đen làm chứng.”

Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Không, ta cảm giác có chút không ổn, Tô Phỉ Thải Vi không thể yếu mềm như thế, cô ta không phải dạng người như vậy.”

Tư Cơ Bối Ni nửa tin nửa ngờ nói: “Nhưng sự thực đúng là như thế, gần đây Tác Đán La Kiệt hoạt động rất tích cực, cứ như ông ta mới chính là chủ nhân mới của Tô Khắc La, hiện giờ chuyện lớn chuyện nhỏ của Tô Khắc La, thậm chí ngay cả điều động quân đội đều do Tác Đan La Kiệt chỉ huy, hoàn toàn không cần thủ dụ của Tô Phỉ Thải Vi nữa, thậm chí ngay cả mấy sứ giả tới từ ngoại quốc, hiện giở cũng chỉ cả ngày quanh quẩn bên người Tác Đán La Kiệt, bao gồm cả công chúa Khắc Lệ Tư Đế Na người thân thiết với Tô Phỉ Thải Vi nhất trong đó, bọn họ tựa hồ đã quên sự tồn tại của nữ vương Tô Khắc La rồi.”

Dừng lại một chút, tựa hồ cân nhắc từ ngữ, Tư Cơ Bối Ni thấp giọng nói: Hơn nữa, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, chúng ta tới thành Duy Nạp Tư một ngày rồi, ông ta còn chưa tới chào hỏi chúng ta đó! Đây chẳng phải hết sức trái lẽ thường ư?”

Dương Túc Phong suy nghĩ một lát nói: “Gọi Mễ Nặc Tư Lương Cách tới, có lẽ ông ta biết chút gì đó.”

Mễ Nặc Tư Lương Cách suốt đêm chạy tới thành Duy Nạp Tư, báo cáo tình hình của Tác Đán La Kiệt.

Tác Đán La Kiệt đích xác là Tô Khắc La đệ nhất dũng sĩ, võ công cao cường, thiện sử dụng hai thanh phủ Cát Cách Tư sắc bén nặng nề, nghe nói mỗi thanh phủ nặng hơn một trăm ba mươi cân, nhưng khi ông ta múa lên, thì nhẹ nhàng như chỉ có ba mươi cân vậy. Ông ta dựa vào hai thanh phủ đó trên chiến trường đánh đâu thắng đó, chiếm được danh xưng đệ nhất dũng sĩ. Bình thường ông ta cũng hết sức hung dữ, khi còn trẻ thường vì một câu nói không hợp liền động thủ đánh nhau với người ta, hơn nữa luôn luôn không chết không chịu thôi, gây ra không ít án mạng, bất quá người La tộc truyền thống yêu thích dũng sĩ làm ông ta tránh được bị xử phạt. Sau này ông ta cuối cùng cũng được người ta ngưỡng mộ, đưa vào sư tử doanh tàn khốc nhất trong quân đội Tô Khắc La, đồng thời tại nơi đó kiến công lập nghiệp, phát triển thành tướng quân xuất sắc nhất của Tô Khắc La, đương nhiên cái từ xuất sắc này đa phần là nói về sự vũ dũng của ông ta.

Trong cuộc sống ở sư tử doanh, Tác Đán La Kiệt chiến đấu cực kỳ anh dũng, hơn nữa nhiều lần tử chiến tới người cuối cùng cũng kiên quyết không chịu rút lui, chiến tích huy hoàng nhất của ông ta chính là một mình chém giết hơn hai trăm kẻ địch, hai thanh phủ được đánh bằng thép nguyên chất cũng chém mẻ tới ba trăm sáu mươi chỗ, ông ta vì lần chiến đấu đó mà được thăng lên chức tướng quân của Tô Khắc La. Sau đó lần lượt thăng tiến, nhưng cùng với chức vị tăng cao, ông ta cũng rất ít lên chiến trường, tin tức bên lề nói, sự uy vũ và dũng cảm của ông ta đã chuyển hết tới trên bụng nữ nhân rồi.

Trong lúc Ai Đức Tư Đặc La Mỗ xậm nhập Tô Khắc La, Tác Đán La Kiệt thái độ khác thường, không ngờ lại chủ động vứt bỏ thành Bạch Thạch, đích xác là làm không ít người sinh ra nghi ngờ, thậm chí khi đó còn làm một số người tức giận chỉ trích, yêu cầu dùng quân pháp xử trí ông ta, nhưng chuyện sau này chứng mình, dùng cứng đối cứng với vương quốc Tháp Lâm là cách làm sai lầm, vì thế ông ta lại được miễn tội, hơn nữa tư tưởng chiến lược lấy không gian đổi lấy thời gian ông ta đề xuất ra còn được một ít người ủng hộ là phương pháp duy nhất có thể chiến thắng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, vì thế ông ta lại trở lại trên thần đàn của mình.

Dương Túc Phong nói:” Bên người Tác Đán La Kiệt có những nhân vật thế nào? Như là loại quân sư ấy?”

Mễ Nặc Tư Lương Cách lắc đầu nói: “Tác Đán La Kiệt bản thân hết sức cuồng vọng tự đại, luôn cho rằng chuyện gì bản thân cũng có thể làm được, nên bên cạnh chẳng có ai, một số người muốn đầu phục ông ta còn bị ông ta khinh miệt đuổi đi… à phải rồi, tôi nghe nói Tác Đán La Kiệt năm trước thu nhận một người tên là Vũ Văn Thu Nguyên, nghe đồn là tới từ nước Mã Toa xa xôi….”

Ánh Mắt Dương Túc Phong tức thì trở nên âm trầm, chậm rãi nói: “Nước Mã Toa? Ông khẳng định chứ?”