Mễ Nặc Tư Lương Cách nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy chính Vũ Văn Thu Nguyên, nhưng thám tử của tôi báo cáo chắc chắn về chuyện này. Ngài biết đấy, giữa Khắc tộc chúng tôi và La tộc cũng có một chút phân tranh, an bài một số gián điệp vào nhau là chuyện rất bình thường, nghe nói là Tác Đán La Kiệt khá coi trọng Vũ Văn Thu Nguyên, bảo sao nghe vậy. Tên Vũ Văn Thu Nguyên này còn mang theo một đám võ sĩ tới tử nước Mã Toa, đồn rằng võ công đều rất ghê gớm, bọn chúng và vệ đội của Tác Đán La Kiệt tỉ thí mấy lượt, làm Tác Đán La Kiệt tâm phục khẩu phục. Nhưng chúng tôi cũng không hề tận mắt nhìn thấy những kẻ này, cho nên tôi không thể xác định trăm phần trăm là thật.”

Nghĩ một lạt, lão lại trầm ngâm nói: “Từ sau khi Vũ Văn Thu Nguyên đầu quân Tác Đán La Kiệt. Một số người vốn là đối thủ của Tác Đán La Kiệt liền chết không minh bạch, một số người bị nhà bốc chạy mà chết, cả nhà lớn nhỏ toàn bộ đều chết trong biển lửa, không ai chạy thoát được. Còn có một số người bị đám nô lệ tập kích, cũng là toàn gia bị diệt, nhưng đâu ra đám nô lệ lợi hại như thế? Giờ nghĩ lại, khẳng định là bọn võ sĩ Vũ Văn Thu Nguyên mang từ nước Mã Toa tới giở trò, bất quá cái tên Vũ Văn Thu Nguyên ần tàng rất kín, cơ bản chưa từng lộ diện trước công chúng, nếu như không phải bởi vì có gián điệp, tôi cũng không biết có một người như vậy tồn tại.”

Dương Túc Phong trầm tư thật lâu, sắc mặt u ám biến đổi không ngừng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, vì sao Tác Đán La Kiệt dám làm như vậy, thì ra là có nước Ma Toa chống lưng đằng sau, cánh tay của bọn chúng thật là dài đó, dám thò tới tới tận trong túi của ta rồi.”

Mễ Nặc Tư Lương Cách ngẩn ra nhìn y, một vẻ tựa hiểu lại như không hiểu.

Thần thái Dương Túc Phong rất nhanh khôi phục bình thường, lạnh lùng nói: “Rất tốt, cảm ơn tình báo của ông, trước tiên ông về nghỉ ngơi đi đã.”

Mễ Nặc Tư Lương cách vừa mới đi, Tư Cơ Bối Ni lại lặng lẽ đi tới, sắc mặt có chút ảm đạm.

Dương Túc Phong nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Tư Cơ Bối Nhi nhỏ giọng nói: “Chúng ta… đế quốc Đường Xuyên lại chiến bại rồi.”

Ảm đạm nói xong, Tư Cơ Bối Ni đem một xấp tư liệu tình báo được chỉnh lý cho Dương Túc Phong.

Điện báo là do Phượng Phi Phi chuyển tới, chính là tình báo tới từ lục địa đế quốc. Hải quân của đế quốc Đường Xuyên trên mặt biển biển san hô phía tây đảo Lữ Tống ( Luzon của philipin?? Cái đảo hay có bão??) lại lần nữa bùng phát kịch chiến, kết quả hải quân nước Mã Toa thu được toàn thắng, hải quân đế quốc Đường Xuyên thua không còn manh giáp. Tuyến vận chuyển trên biển từ đế quốc Đường Xuyên tới nước Lữ Tông gặp phải cản trở cực lớn, quan hệ giữa nước Lữ Tống và đế quốc Đường Xuyên dần bị cắt đứt, thậm chí có tin tức nói, lục quân của nước Mã Toa đã triển khai huấn luyện thích ứng trên đảo Khoa Tây Gia, chuẩn bị vượt qua trùng dương tới công chiếm những đảo lớn nhỏ ở nam đại dương, bao gồm cả nước Lữ Tống trong đó.”

Từ chiến lược hải dương mà nói, cùng với việc tuyến đường mậu dịch trên biển của đế quốc Đường Xuyên và nước Lữ Tống bị cắt đứt, nước Lữ Tống dưới tình huống bất đắc dĩ, khẳng định sẽ tuyển chọn đầu quân nước Mã Toa. Cứ như thế, hải quân của nước Mã Toa càng thu được nhiều bến đỗ cửa cảng ở bờ biển phía tây của nước Lữ Tống, rất tiện để tiến hành bổ xung vật tư, từ đó càng có thể thường xuyên tấn công mãnh liệt hải quân đế quốc Đường Xuyên, thậm chí phát triển tới lợi dụng hải quân phong tỏa hết đường ven biển của đế quốc Đường Xuyên, cắt đứt tất cả mậu dịch trên biển.

Điều này cũng có ý nghĩa là, đế quốc Đường Xuyên chính thức mất đi quyền khống chế đối với quần đảo ở nam đại dương, còn hải quân nước Mã Toa lại có thể muốn sao làm vậy ở nam đại dương rồi.

Hải quân đế quốc Đường Xuyên trong khoảng thời gian này còn bị hải tặc đến từ biển Ca Âu tấn công, mặc dù trung tướng hải quân Mai Hi Á mới tiếp nhận chức quan tư lệnh hạm đội bắc hải đế quốc chẳng phải là hạng tầm thường, nhưng không bột chẳng gột nên hồ, hạm đội bắc hải của đế quốc thực lực đã bị suy yếu cực lớn, dưới sự công kích quấy nhiễu của hải tặc Ca Âu, chiếm hạm không ngừng bị đánh chìm, cuối cùng một vị tư lệnh hạm đội chỉ có không tới sáu chiếc chiến đấu hạm, không còn dám xuất động tới biển Gia Lặc Tân nữa, chỉ có thể phụ trách công tác tuần tra hoàn toàn không cần thiết ở bến cảng có pháo đài bảo vệ nữa mà thôi.

Từ góc độ chiến tranh mà nói, hạm đội bắc hải của đế quốc Đường Xuyên chỉ còn cái tên tồn tại mà thôi.

Nhưng mà tin dữ của đế quốc Đường Xuyên còn không chỉ như thế, tin dữ lớn hơn vẫn tới từ phương nam. Sau suốt năm tháng chống đỡ sự tấn công điên cuồng của quân đội nước Mã Toa, trước mặt hơn mấy ngàn khẩu pháo của kẻ địch, Minh Na Tư Đặc Lai - hiệu xưng tòa thành kiên cố nhất đại lục cuối cùng đã bị thất thủ, quân phòng thủ nếu không bị bắt làm tù binh thì chiến tử bao gồm cả trung tướng Bạch Trường Không phó tổng chỉ huy quân viễn chinh của đế quốc Đường Xuyên ở trong đó. Quân viễn chinh của đế quốc Đường Xuyên gần như toàn quân bị diệt chỉ có trung tướng Mãnh Hổ hầu Đường Ca cùng tổng chỉ huy quân đoàn thứ hai của nước Mã Toa ( quân đoàn bóng đêm) Dạ Sơn Tôn sau một ngày huyết chiến đã may mắn chạy thoát, nhưng bộ đội tinh nhuệ của hắn, sư đoàn thứ 17 vĩ đại của trung ương, đã tổn thất gần hết rồi.

Ngày 10 tháng 8 năm 1728 thiên nguyên, vương thất Lạc Na chính thức tuyên bố, Lạc Na từ nay trung thành với nước Mã Toa, trở thành nước thuộc địa của nước Mã Toa. Cơ bản đây chiều hướng cuộc hội chiến ở Lạc Na, vương thất Lạc Na sẽ không thể mất thời cơ tuyển chọn phe chiến thắng, mười hai trận hội chiến trước là thế, lần hội chiến thứ mười ba này cũng không ngoại lệ.

Đế quốc Đường Xuyên một lần nữa chìm vào hỗn loạn.

Cùng với việc đánh hạ được Minh Na Tư Đặc Lai, đại quân nước Mã Toa có thể không chút trở ngại vượt qua vương quốc Lạc Na, tiến vào nội địa đế quốc Đường Xuyên. Tình báo đã chỉ rõ, hải quân đoàn lục quân khác của nước Mã Toa quân đoàn Tinh Không và quân đoàn Lôi Đình cũng bắt đầu chậm rãi vượt qua đất đai Lạc Na, hướng đế quốc Đường Xuyên tiến quân ồ ạt, chuẩn bị cùng địa quân Cần Vương nam hạ của đế quốc Đường Xuyên tiến hành một trận huyết chiến quy mô chưa từng có, binh lực hai bên cộng lại vượt quá một trăm năm mươi vạn người. Nhưng so với quân đội tinh nhuệ của nước Mã Toa, sức chiến đấu từng binh sĩ đại quân Cần Vương đều không kém hơn, nhưng một khi liên hợp lại một chỗ, sợ là không xong rồi.

Chỉ huy đại quân Cần Vương vốn chính là một vấn đề nguy hiểm, có thế lực nào sẵn lòng đem quân đội của mình cho triều đình chỉ huy? Mà triều đình lại sao có thể yên tâm để mỗi thế lực đơn độc chỉ huy quân đội của mình? Loại chuyện đùa với lửa này muốn đốt sạch mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu của Đường Lam đại thân bộ quân vụ.

Càng nguy hiểm hơn là, cùng với việc Minh Na Tư Đặc thất thủ, cứ điểm Vũ Thắng Quan bị mất cũng là chuyện sớm muộn, hai cứ điểm hỗ trợ nhau, mất đi bất kỳ một bên nào, bên còn lại tồn tại cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa, bởi vì nó cũng chẳng mang lại được tác dụng ngăn cản kẻ địch tiến công, thậm chí có khả năng rơi vào trùng vây nguy hiểm. Nhưng vấn đề xoay quanh Vũ Thắng Quan rốt cuộc là chiến hay là lui, hoàng đế Đường Minh còn chưa ra quyết định, song kéo dài không chiến không lui như vậy, đối với mười vạn thủ quân còn lại ở nơi đó mà nói, có khác gì là đi tới bờ vực.

Minh Na Tư Đặc Lai thất thủ còn làm thế cục đế quốc Đường Xuyên càng thêm bấp bênh, những nước thuộc địa khác cũng nhìn gió lái buồm, bắt đầu chọn lựa mẫu quốc mới khác để đảm bảo sự an toàn của mình. Đối với sự phản bội của bọn họ đế quốc Đường Xuyên cũng lực bất tòng tâm, đúng là làm khó đại thần ngoại giao Đường Tư, hôm nay y cảnh cáo nước này, ngày mai lại phát ra kháng nghị mạnh mẽ với nước kia. Nhưng mà người ta muốn làm gì vẫn tiếp tục làm nấy, căn bản xem thường sự tồn tại của y, vương quốc Cung Đô dưới sự đe dọa dụ dỗ của nước Y Lan, cuối cùng dẫn đầu đầu quân nước Y Lan, cán cân đu đưa của hai vương quốc Khang Minh Khang Thư cũng bắt đầu lệch mạnh về phía nước Y Lan, chuyển hướng sang nước Y Lan chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.

Điều động quân sự của đế quốc Tinh Hà cũng ngày càng dồn đập, vó ngựa của thánh điện kỵ sĩ đoàn phảng phấn đã chấn động thần kinh của Ni Lạc, bọn họ cuối cùng cũng không nhẫn nại được muốn cắn một miếng lên miếng mỡ béo đế quốc Đường Xuyên rồi. Vừa nghĩ tới những thánh điện kỵ sinh tới lui như gió hung hãn vô bì, cho dù là loại thần tướng chuyển thế như Nhạc Thần Châu, sợ rằng cũng phải lặng lẽ cau mày mà thôi.

Dương Túc Phong nắm chặt tư liệu tình báo đứng ở trước cửa sổ, sắc mặt âm trầm như nước. Thế cục đế quốc Đường Xuyên nát vụn như thế, đúng là không ngờ được, tóm lại bước phát triển của mình có nhanh hơn nữa, xem ra cũng không có cách nào đi tham dự trò chơi tranh đoạt này rồi, vậy tốt nhất làm kẻ bàng quan cách sông xem lửa chạy vậy, có lẽ tọa sơn quan hổ đấu cũng là một chuyện may mắn.

Tư Cơ Bối Ni lặng lẽ lùi ra.

“Ngài đang trầm tư gì thế ? Sắc mặt của ngài tựa hồ không được tốt lắm!” Giọng của Tô Phỉ Thải Vi từ sau lưng khẽ truyền tới.

Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tô Phỉ Thải Vi, thần thái nàng thoải mái đang cầm một quyền sách, tự nhiên đi tới.

Dương Túc Phong đem tư liệu tình báo đặt ở trên bàn, bình thản đáp: “Mặt trời thật đẹp, ta thích nhìn mặt trời.”

Tô Phỉ Thái Vi nhoẻn miệng cười duyên, hờ hững nói: “Ta ghét mặt trời”

Dương Túc Phong mỉm cười không đáp, hắn đích xác không thể hiểu được tâm tư của nàng.

Tô Phỉ Thái Vi rút một quyển (Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu) của Nam Hải Thập Tứ Lang ra, vui vẻ nói: “Ồ, tác giả lại có phần mới rồi, xem ra mỗi lần ta ký hiệp ước lại cho y không ít cổ vũ! Ừm, vậy lần này ta lại thưởng cho tác giả năm mươi kim tệ là được rồi.”

Dương Túc Phong bật cười.

Tô Phỉ Thải Vi vui vẻ ôm quyển sách vào trong lòng, xoay người rời đi, tư thái tự nhiên hướng đằng sau vẫy vẫy tay, coi như là tạm biệt.

Dương Túc Phong cũng vẫy vẫy tay, vẻ âm trầm trong mắt càng thêm nồng đậm.

Bốn giờ chiều, Tư Cơ Bối Ni lặng lẽ tiến vào báo cáo:” Chúng tôi đã nghe ngóng được địa điểm ẩn nấp của Vũ Văn Thu Nguyên, thì ra ở ngay trong một trạch viện cách hoàng cung không tới mười phút đi đường. Tác Đán La Kiệt bố trí hắn ở đây, đúng là tâm tư khó lường.”

Trong mắt Dương Túc Phong tức thì lóe lên sát ý âm lãnh.

Tư Cơ Bối Ni đem một bức họa phác thảo rải trước mặt Dương Túc Phong, đem tình hình cụ thể báo cho y.

Tòa trạch viện Vũ Văn Thu Nguyên bình thường hay ẩn nấp ở phía đông nam hoàng cung, cách hoàng cung Tô Khắc La chỉ có ba con đường, đây vốn là một căn nhà cũ của Tác Đán La Kiệt, sau này Tác Đán La Kiệt quật khởi, chê chỗ này quá nhỏ, vì thế chọn chỗ khác, xây dựng phủ công tước khí thế hùng tráng. căn nhà cũ này liền vứt bỏ hoang. Nhưng Dương Túc Phong chẳng hề hứng thú gì với lịch sử của căn nhà cũ này, y chỉ quan tâm vị trí địa lý của nó, nó ở bên cạnh con đường mà y ra vào hoàng cung đều phải đi qua.

Nếu như ngày nào đó mình đi qua bênh cạnh nó, bên trong đột nhiên nhảy ra một đám thích khách võ công cao cường…

Tư Cơ Bối Ni cẩn thận nói: “Chúng tôi đã nghe ngóng kỹ càng rồi, Vũ Văn Thu Nguyên ở ngay trong đó. Đan tiểu thư và Sương tiểu thư cũng đã tới đó tự mình điều tra qua địa hình. Cực kỳ chính xác, thủ hạ của Vũ Văn Thu Nguyên có tổng cộng một trăm linh sáu tên, đều là côn đồ lưu manh chiêu mộ từ các nơi của nước Mã Toa, đại đa số bọn chúng biết võ công, ngày ở đêm ra, chuyên môn giúp Tác Đán La Kiệt làm những chuyện không thể nói ra ngoài. Chúng tôi còn thăm dò được một chút tin tức riêng tư của Vũ Văn Thu Nguyên, hắn tựa hồ một trong những đứa con nuôi của Vũ Văn gia, bọn chúng mặc dù không phải là con đẻ của Vũ Văn gia, nhưng đều là những thiếu niên căn cơ rất tốt được Vũ Văn Gia tuyển chọn từ các nơi, trải qua huấn luyện nghiêm khắc của Vũ Văn gia, phụ trách giúp Vũ Văn gia chấp hành các loại nhiệm vụ bí mật.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Chuẩn bị đội ngũ, ta muốn làm bọn chúng không sót tên nào yên nghỉ ở nơi đó.”

Tư Cơ Bối Ni gật đầu: “Đội ngũ đã chuẩn bị xong rồi, trừ ba mươi sáu người ở đây trực ban, một trăm bốn mươi bốn người còn lại đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, ngài cứ đợi tin tức tốt đi, tôi nhất định đánh một mẻ lươi giết sạch bọn chúng.”

Dương Túc Phong âm lãnh nói: “Tự ta sẽ đi”

Tư Cơ Bối Ni cũng gật đầu không hề do dự, hai người liền đi ra khỏi thư phòng.

Vừa khéo Tô Phỉ Thải Vi đang tỉ mỉ chăm sóc hoa bên hành lang, nhìn thấy hai người bọn họ dáng vẻ vội vàng, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Sắp ăn cơm rồi, hai người còn muốn đi đâu?”

Dương Túc Phong bình thản nói: “Ta ra ngoài một chút, sẽ về rất nhanh.”

Tư Cơ Bối Ni vội nói: “Sẽ về rất nhanh, sẽ về rất nhanh”

Trong con mắt lam sẫm của Tô Phỉ Thái Vi lóe lên một tia hoài nghi, bất quá rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, quan tâm nói: “Vậy ngài cẩn thận một chút.”

Dương Túc Phong gật đầu, thuận miệng đáp:” Đa tạ quan tâm, ta biết phải chiếu cố bản thân như thế nào.”

Rời khỏi hồng lâu, Dương Túc Phong lập tức thay đồ chiến đấu, đội mũ sắt lên, trái tim nhiệt huyết lại bắt đầu sôi trào. Đám khốn kiếp nước Mã Toa, móng vuốt của các ngươi vươn xa như vậy, thì chuẩn bị nhận lấy thống khổ đi.

Quân Lam Vũ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện bốn phía trạch viện, đồng thời nhanh chóng bao vây lấy nó.

Dưới một loạt lựu đạn yểm hộ, quân Lam Vũ ùn ùn kéo vào.

Bên trong trạch viện quả nhiên là đám võ sĩ của nước Mã Toa, bọn chúng mặc dù có chút luống cuống kinh hoàng, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, múa vũ khí trong tay xông tới quân Lam Vũ. Trong đó có mấy tên khinh công hiển nhiên rất tốt, bọn chúng nhanh chóng nhảy lên cây cổ thụ, từ trên cao bắn cung xuống, mấy chiến sĩ quân Lam Vũ không kịp phòng bị, trúng tên ngã xuống. Dương Túc Phong cười lạnh, giơ tay nổ súng, bọn chúng liền ngã xuống như diều đứt dây, thành một đống thịt nát.

Nhắm vào những tên võ công cao cường tới lui như bay, chiến sĩ đội cảnh vệ đều được huấn luyện chuyên môn, căn bản không cùng đối phương tiếp xúc thân thể chút nào, thấy mặt là nổ xúng, hơn nữa chính là súng lục K54 sau khi cải tiến, làm đám võ sĩ nước Mã Toa căn bản không thể tránh được. Chốc lát đã gục ngã một đống, nhưng đám võ sĩ nước Mã Toa cũng không phải là bó tay chịu trói, bọn chúng vẫn hung hãn lợi dụng cung ngắn trong tay nấp ở chỗ tối cho quân Lam Vũ những đòn đánh chuẩn xác, thỉnh thoảng lại có những chiến sĩ của quân Lam Vũ ngã xuống.

Dương Túc Phong phất tay, ngay sau đó mọi người lại ném một loạt lựu đạn, làm nổ tung toàn bộ những nơi có thể ẩn nấp, võ sĩ nước Mã Toa trốn trong đó cũng bị nổ tan xác, phơi thây tại chỗ. Tư Cơ Bối Ni cầm một khẩu súng máy, nhắm chuẩn vào những kẻ may mắn sống sót loạng choạng đứng dậy sau đống đổ nất, lạnh lùng siết cò, bọn chúng liền lũ lượt ngã xuống.

Dương Túc Phong sắc mặt âm trầm, cầm súng đứng giữa chỗ đất trống, lạnh lùng nhìn màn giết chóc trước mặt, trong lòng lạnh như đầm sâu giữa mùa đông giá rét, không một tia thương xót. Đột nhiên, y thấy trước mặt một bóng đen nhoáng lên, tiếp đó một đạo ánh sáng lóe lên trước mặt, Dương Túc Phong không kịp suy nghĩ, nhắm chuẩn ánh sáng nổ súng.

“Đoàng” Súng nổ người ngã, bóng đen kia rơi xuống mặt đất, chính là một thanh niên mặt như chim ưng, sắc mặt hơi tái, tựa như bộ dạng tửu sắc quá độ, nhưng con mắt đắc biệt sáng, đó chính là dấu hiệu nội công tinh thuần.

“Vũ Văn Thu Nguyên!” Tư Cơ Bối Ni kêu lên.

Vũ Văn Thu Nguyên trúng đạn vào đùi, máu tuôn như suối, nhưng ngay chớp mắt rơi xuống đất hắn lập tức nhanh nhẹn bắn lên, loan đao trong tay tiếp tục đâm về phía bụng dưới Dương Túc Phong. Dương Túc Phong cười lạnh, vặn cổ tay bắn một phát trúng bắp đùi còn lại của hắn, gần như cùng lúc dó, súng máy của Tư Cơ Bối Ni cũng liên tục bắn mấy phát lên lưng của hắn. Thân thể Vũ Văn Thu Nguyên rung lên mấy cái, cuối cùng từ từ quỵ ngã, loan đao trong tay cũng rơi phịch xuống đất.

Dương Túc Phong lạnh lùng cúi xuống nhặt loan đao của hắn lên, thanh đao này chất lượng cực tốt, hơn nữa trang trí hoa lệ, mũi đao thấp thoáng ánh sáng xanh, có thể cảm giác được sự sắc bén của nó, bên trên có khắc tiêu chí của Vũ Văn gia, tên Vũ Văn Thu Nguyên này quả nhiên là đệ tử đích hệ của Vũ Văn thế gia.

Tư Cơ Bối Ni đi tới, xốc Vũ Văn Thu Nguyên lên, lạnh lùng nói: “Huynh đệ, ngươi tới không đùng chỗ rồi, ngươi không nên tới nơi này!” Thuận tay nhận lấy loan đao Dương Túc Phong ném tới, đem lưỡi đao dính máu kề sát vào trên cổ Vũ Văn Thu Nguyên.

Văn Văn Thu Nguyên đã chỉ còn thoi thóp, toàn thân đầm đìa máu tươi, nhưng vẫn quật cường kêu lên: “Dương Túc Phong, hôm nay ngươi giết ta, sau này nước Mã Toa sẽ tìm ngươi báo thù giống như vậy! Đại quân nước Mã Toa chúng ta thiên hạ vô địch, rồi sẽ có một ngày ngươi phải cúi đầu xưng thần…”

Dương Túc Phong chậm rãi bỏ mũ sắt xuống, hỏi: “Ngươi biết ta?”

Vũ Văn Thu Nguyên mồm đầy máu tươi kêu lên: “Ngươi thì đã là cái gì chứ! Sao lão tử biết được ngươi…”

Tư Cơ Bối Ni vung đao, cái chân trái của Vũ Văn Thu Nguyên liền bị chém đứt, Vũ Văn Thu Nguyên Tức thì kêu gào đau đớn, mồ hôi trên trán trào ra như suối.

“Con mẹ nó! Ngươi còn mạnh miệng nữa không?” Tư Cơ Bối Ni đá văng chiếc chân gãy của y ra xa mấy trượng.

Dương Túc Phong như không nhìn thấy cảnh đẫm máu trước mắt, thản nhiên nói: “Vậy bây giờ ngươi biết rồi đấy, ta chính là Dương Túc Phong.”

Vũ Văn Thu Nguyên đau tới mức gần như không thể nói được, nhưng vẫn ngoan cường nói đứt quãng: “Dương Túc Phong, Vũ Văn gia chúng ta sẽ giết ngươi báo thù cho ta, Vũ Văn gia chúng ta là thiên hạ đệ nhất gia tộc, nước Mã Toa chúng ta sẽ thống nhất thiên hạ… ngươi thì đã là cái gì..

Dương Túc Phong vẫn ung dung nói: “Ta biết rồi, ta sẽ đợi các ngươi tới.”

Tư Cơ Bối Ni mặt khôi đổi sắc giơ thanh loan đao còn dính máu lên, lạnh lùng nói:” Lão tử nói cho ngươi biết, người nước Mã Toa các ngươi đều phải chết!”

Vũ Văn Thu Nguyên cuối cùng cảm thụ được một tia sợ hãi trước cái chết, kêu lên không rõ ràng: “Ngươi giết ta thì ngươi cũng chỉ có một con đường chết. Ngươi thả ta ra, sau này ta còn có thể đảm bảo cho ngươi an toàn…”

Dương Túc Phong chậm rãi nói: “An toàn của ta không cần bất cứ ai đảm bảo.”

Vũ Văn Thu Nguyên cuối cùng tuyệt vọng rũ người xuống đất.

Loan đao trong tay Tư Cơ Bôi Ni khẽ chém xuống, chặt vào cổ Vũ Văn Thu Nguyên, sau đó nhẹ nhàng cứa một cái, một vói máu phun ra, rưới lên bức tường đất xám xịt cũ nát. Con mắt sáng của Vũ Văn Thu Nguyên tức thì xám xịt, tiếp đó thân thể từ từ ngã xuống đất, máu tươi cuồn cuộn đổ ra, từ đó dã không còn tiếng động nào nữa.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Phái người đem thi thể của những kẻ này ném trước cửa Tác Đán La Kiệt, đồng thời phái người nói cho lão ta, sáng mai mười giờ ta muốn nhìn thấy lão trong hoàng cung Tô Khắc La.”

Tư Cơ Bối Ni gật đầu tuân lệnh, cười nói: “Tôi nghĩ vẻ mặt của lão ta nhất định sẽ rất phong phú…”

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa vang lên, nhưng lại là một đội hộ vệ cung đình Tô Khắc La nghe thấy tiếng súng vội vàng chạy tới kiểm tra. Nhìn thấy máu tươi và thi thể đầy đất, còn có quân Lam Vũ võ trang đầy đủ sẵn sàng đón địch, bọn họ vội vàng huýt còi, trong khoảnh khắc cả thành Duy Nạp Tư đều chấn động.

“Phong lĩnh, hoàng cung vệ đội của Tô Phỉ Mã Ni tới rồi.” Tư Cơ Bối Ni lạnh lùng nói.

Quả nhiên chốc lát sau, một ông già cao gầy dẫn đại đội nhân mã chạy tới. Trận thế đó làm trong lòng Dương Túc Phong có chút cảm khái, khi đối diện với quân đội vương quốc Tháp Lâm, không biết Tô Khắc La có khí thế như vậy hay không, nhưng ít nhất khi đối diện với mình, người Tô Khắc La vẫn bày ra vẻ không chịu thua kém. Cả một đội ngủ hơn nghìn người, mặc dù trong đội ngũ nhìn qua rõ ràng còn có một ít là thiếu niên chưa đủ mười tám tuổi.

Tô Phỉ Mã Ni không phải là kẻ ngốc, ông ta chính là tướng quân được công nhận là khiêm tốn cẩn thận nhất Tô Khắc La. Ông ta đương nhiên nhận ra thân phận của Dương Túc Phong, vội vàng xuống ngựa hành lễ, dù chỉ ra vẻ nhưng vẫn không mất nguyên tắc hỏi: “Tướng quân các hạ, không biết vì sao ngài lại giết những võ sĩ thủ hạ này của công tước Tác Đán La Kiệt.”

Dương Túc Phong mặt điềm nhiên như không nói: “Bởi vì bọn chúng đều là người nước Mã Toa.”

Tô Phỉ Mã Ni hồ nghi hỏi: “Chỉ vì như thế thôi?”

Dương Túc Phong vẫn thản nhiên: “Chỉ vì như thế.”

Tô Phỉ Mã Ni không biết nói gì.

Dương Túc Phong xoay người muốn đi, quan binh vệ đội cung đình đều tự giác nhường ra một con đường.

Tô Phỉ Mã Ni thở dài nói: “Ài, thanh lý thi thể đi.”

Dương Túc Phong quay đầu lại: “Không, những thi thể này phải đưa tới phủ công tước Tác Đán La Kiệt!”

Tô Phỉ Mã Ni hơi giật mình, lập tức cúi đầu nói: “Được, tôi sẽ làm theo như vậy.”

Dương Túc Phong suất lĩnh quân Lam Vũ nghênh ngang bỏ đi, chỉ còn lại tướng quân Tô Phỉ Mã Ni già nua mặt đầy kinh ngạc nhìn thi thể ngổn ngang trên mặt đất, rất lâu sau, ông ta mới yếu ớt lắc đầu, thời phong vân đã qua, giờ là thời của những người trẻ tuổi tung hoành rồi.