Lý Khải Luân kinh ngạc nhìn sang tên chia bài, vẻ mặt tên chia bài hờ hững như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm như không nhìn thấy ánh mắt đó của Lý Khải Luân.

Sao lại thế này?
Bài chín điểm của ông ta đâu?
Ánh mắt của Lý Khải Luân trừng người chia bài như muốn thiêu đốt, ánh mắt đó giống như đang hỏi: Chẳng phải cậu nói bài của tôi là quan bài hay sao? Chín điểm đâu?
Người chia bài nhìn thẳng về trước, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn ông ta.

Cái thăng chết tiệt!
Chẳng lẽ, tên này đã bị Vân Giai Kỳ mua.

chuộc?
Lý Khải Luân hồi hộp nhìn về phía Vân Giai Kỳ, thấy cô cũng lật bài.

TAI,”8, Tổng chín điểm, Vân Giai Kỳ mới là quan bài!
Ông ta thua?
Lý Khải Luân không dám tin, ông ta đứng vọt dậy và rống to: “Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!”
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng cong môi: “Cái gì không thể?”

“Tại sao cô lại là quan bài?”
Lý Khải Luân chỉ tay vào cô: “Cô gian lận đúng không?”
“Dựa vào cái gì mà ông cho là tôi gian lận?” Vân Giai Kỳ nhún vai vô tội “Là bởi vì tôi may mắn, bắt được quan bài à”“
“Có phải cô mua chuộc người chia bài đúng không?”
Lý Khải Luân vừa ăn cướp vừa la làng, tức giận làm ầm làm ï: “Nhất định là do cô mua chuộc người chia bài, sai khiến bọn họ phối hợp gian lận với cô, chia cho cô được quan bài, là cô gian lận!”
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Lý Khải Luân, ông đã thua rồi thì đừng có cố tình gây sự.

Ông đã thua, tất cả cổ phần Vân Liên trên danh nghĩa của ông đều thuộc về tôi”
“Shiu”
Lý Khải Luân đã không còn giữ được bình tĩnh, ông ta rống to trong sòng bài: “Thanh tra quản lý đâu? Thanh tra đâu? Chỗ này có kẻ mua chuộc người chia bài! Các người mau tới đây mà xem Có người gian lận, Thanh tra đâu?”
Khi nghe ông ta nói có người chuộc chia bài, tất cả mấy người chơi bài ở đó cũng tụ tập lại đây, tò mò vây quanh để xem náo nhiệt.

‘Vừa nghe nói có người mua chuộc chia bài, nhóm mấy con bạc thua cũng đầy căm phân.

“Có người mua chuộc chia bài kìa! Như vậy chẳng phải đã chắc thắng thua rồi hay sao? Thanh tra đâu? Nhanh nhanh kiểm tra đi chứ! Vậy mà dám gian lận trong sòng bài!”
“Loại cặn bã này lẽ ra phải chặt ngón tay, dám đùa giỡn gian lận trong sòng bài, vậy chẳng phải đang chơi đùa với chúng ta rồi hay sao?”
“Là ai nói chia bài bị mua chuộc? Hôm nay tôi đã thua cả đêm, tôi đã sớm nghỉ ngờ bài bị người ta động tay động chân rồi.



Thanh tra của sòng bạc thong dong đi tới, vài người đàn ông mặc vest mắt xanh tóc vàng đi lướt qua đám đông.

Khi đến vừa thấy Vân Giai Kỳ ngồi ở vị trí nhà cái thì định chào.

hỏi, nhưng đã được Vân Giai Kỳ đưa mắt ra hiệu Bọn họ ngâm hiểu ý, sau đó nhìn sang Lý Khải Luân đang kêu gào la ó, quát một tiếng: “Chuyện gì? Dám gấy rối âm ï ở Paragon àI”
“Cô ta gian lận!”
Lý Khải Luân chỉ vào Vân Giai Kỳ và chửi rủa: “Ván vừa rồi cần phải điều tra cho rõ ràng!
Theo tôi thấy, chia bài này có lẽ đã bị cô ta mua chuộc.

Bàn này giá trị cả chục tỷ chip, nếu thật sự có chuyện gian lận, mấy thanh tra như các người cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Vân Giai Kỳ nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn không chút gợn sóng.

Gian lận ư?
Cô vốn khinh thường gian lận.

Dù sao toàn bộ Paragon này cũng là của cô, và sòng bài này cũng là do cô đầu tư.

Cô vốn là cổ đông lớn nhất của Paragon này.