Vân Giai Kỳ tắt video, thở phào một hơi, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt.

Mặc dù đã lỡ mất năm năm của Tiểu Vũ Minh, nhưng cô đã thề sẽ không bỏ lỡ những ngày tháng sau này của cậu bé nữa.

Đợi trở về nước Quốc Hoa thì cô phải giành quyền nuôi Tiểu Vũ Minh lại.

Màn đêm thấm thoát càng sâu lảng.

Nhà họ Vân.

Vân Lập Tân vừa định lên lầu lại nhìn thấy Vân Ngọc Hân xuống lầu với sắc mặt gấp gáp.

“Muộn như vậy rồi, con đi đâu?”
“Con ra ngoài một chút, sẽ về ngay”
‘Vân Ngọc Hân đi đến nhà để xe, lái chiếc xe chạy ra, trên con đường nhỏ ngoài khu biệt thự, cô ta nhìn thấy một chiếc Audi màu đen mở hai đèn nháy.

Cô ta tắt máy xe và đi đi qua đó, có một người đàn ông đi xuống từ chiếc xe Audi, đem một xấp giấy tờ báo cáo đưa cho cô ta.

“Cô Vân Ngọc Hân, kết quả giám định ra rồi”
‘Vân Ngọc Hân nhận báo cáo qua, liếc nhìn một cái, trong nháy mắt kinh động sững sờ.


Kết quả giám định huyết thống của cô ta và Bạc Vũ Minh lại không phải máu mủ.

Trong chớp mắt, sảc mặt Vân Ngọc Hân nhanh chóng trắng bệch!
Yêu thương nhiều năm như vậy, vẫn xem như con trai ruột của mình cuối cùng lại không phải là ruột thịt?
Không thể nào!
Chuyện này không thể nào!
Vũ Minh không phải con cô ta sinh ra, vậy là của ai?
Vân Giai Kỳ sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt Vân Ngọc Hân lạnh đi mấy phần.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông nói: “Anh xác định báo cáo này không làm nhầm chứ “Cô Vân Ngọc Hân, sẽ không nhầm đâu”
‘Vân Ngọc Hân kinh hãi.

Lúc đầu, sau khi Vũ Minh đầy tháng, Bạc Ngạn Thiên đã làm giám định huyết thống một lần.

Ngay cả nhà họ Bạc cũng đã thừa nhận Vũ Minh là con trai của cô ta và Bạc Tuấn Phong, làm sao đến cuối cùng lại có thể nhận được một kết quả thế này?
“Lẽ nào, Bạc Vũ Minh là của Vân Giai Kỳ và anh Tuấn Phong…”
“Có khả năng này”
Người đàn ông nói: “Cuộc phẫu thuật lúc đầu có thể đã thất bại”
“Vậy, Tống Mạn Nhi cũng là con gái của anh Tuấn Phong và người phụ nữ kia sao?”
“Phải”
Bỗng nhiên Vân Ngọc Hân căng thẳng nói: “Chuyện này, còn có ai biết? Anh Tuấn Phong biết không? Bạc Ngạn Thiên biết không?”
Dường như người đàn ông nhìn thấu sự lo lắng của cô ta, nói: “Chuyện này, tổng giám đốc Bạc không biết.

Có lẽ ông cụ Bạc biết, nhưng với thế lực của ông cụ Bạc, muốn giấu kín chuyện này thì dễ như trở bàn tay.

Ông cụ Bạc yêu thương cô Vân Ngọc Hân như vậy, cho dù không phải con cô Ngọc Hân sinh ra, ông ta cũng sẽ không nhận một người phụ nữ được vũ nữ nuôi lớn để làm mẹ của cậu chủ Vũ Minh”
Vân Ngọc Hân nảm chặt bản báo cáo.

Thảo nào!
Thảo nào từ nhỏ đến lớn Tiểu Vũ Minh đều không hôn cô ta!
Hóa ra, đứa nhỏ này vốn không phải con cô ta!
Nhưng may mà trước mắt Bạc Tuấn Phong vẫn không biết chuyện này!
Cô ta vốn lợi dụng Tiểu Vũ Minh làm con bài khiến Bạc Tuấn Phong lấy mình, Bạc Tuấn Phong cũng không bằng lòng.

Nếu lại để Bạc Tuấn Phong biết Vũ Minh là con của anh và Vân Giai Kỳ, vậy bản thân cô ta sẽ mãi mãi không còn cơ hội rồi!

Như vậy, cô ta lại càng không thể chịu đựng đứa con hoang này.

rồi!
“Vân Giai Kỳ cô ta biết chuyện này không?”
Người đàn ông lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không rõ.

“Hừ! Không chừng cô ta sớm đã biết chuyện này rồi, cho nên lần trở về này không những muốn quyền nuôi dưỡng Vũ Minh, còn muốn mẹ nhờ phước con, gả vào nhà họ Bạc!”
Đột nhiên Vân Ngọc Hân đòi bật lửa từ người đàn ông, châm lửa, ngọn lửa nhanh chóng biến chồng báo cáo thành tro bụi rồi nhẹ bay xuống đất.

€ô ta lạnh lùng nhìn đống tro trên đất, khóe miệng chợt cong.

lên một nụ cười thâm độc.

“Vân Giai Kỳ, cô cho rằng có con bài Bạc Vũ Minh lớn như vậy thì mơ mộng hão huyền vô tư gả cho anh Tuấn Phong sao? Nằm mơ đi Nước Quốc Hoa, thứ hai.

Sáng sớm, Vân Ngọc Hân đã vội vàng đến nhà họ Bạc.

Bạc Ngạn Thiên vừa nhìn thấy cô ta, còn có chút bất ngờ: “Ngọc Hân?”
“Chào buổi sáng ông nội” Hôm nay Vân Ngọc Hân mặc một chiếc áo đầm xếp ly trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp.

Trong mắt Bạc Ngạn Thiên khó nén khen ngợi: “Ăn mặc đẹp như vậy, ai không biết cháu là con dâu tương lai của nhà họ Bạc thì còn tưởng rằng cháu đây là muốn cùng ai ra ngoài hẹn hò đấy?”
“Là hẹn hò ạ” Vân Ngọc Hân cười ngọt ngào, nói với ông ta: “Hẹn hò với Tiểu Vũ Minh ạ”
“Bm Vân Ngọc Hân giải thích: “Ông nội, hôm nay không phải lại sẽ đi thảo cầm viên chơi sao? Anh Tuấn Phong không có ở đây, cháu muốn dẫn thăng bé đi chơi”
Lúc này Bạc Ngạn Thiên mới hiểu: “À! Ông biết rồi, xem trí nhớ này của ông…”
“Vũ Minh đâu ạ?”
“Trên lầu thì phải? Bảo mẫu nói, hôm nay đứa nhỏ rất vui, đã thức dậy từ rất sớm thu dọn cặp sách rồi”

“Cháu đi xem thằng bé”
“Lên lầu chậm chút”
Vân Ngọc Hân đã đi lên lầu, đi đến cửa phòng ngủ của Tiểu Vũ Minh, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Tiểu Vũ Minh đưa lưng về phía cửa, đang thu dọn cặp sách.

Cậu bé nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào trong cặp sách, rất nhiều món đều là món Mạn Nhi thích.

Khẩu vị của Mạn Nhi, cậu bé hiểu hơn hết.

Do đó, hôm qua lúc đi siêu thị mua sắm, cậu bé đã đặc biệt lấy rất nhiều đồ ăn vật Mạn Nhi thích nhất.

Hôm nay lúc ngồi xe của trường xuất phát, cậu bé muốn ngồi cùng Mạn Nhi.

Cậu bé thích nhìn dáng vẻ ăn đồ ăn vật của Mạn Nhi nhất, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy giống như một chú thỏ nhỏ, ăn rất ngon miệng.

Bạc Vũ Minh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa, thình lình quay đầu lại, thế mà vừa nhìn thấy là Vân Ngọc Hân, sắc.

mặt đã nhanh chóng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng, quay đầu tiếp tục sắp xếp cặp sách.