Vân Ngọc Hân đi qua, hai tay chấp sau lưng, nhẹ giọng hỏi: “Vũ Minh, thu dọn xong rồi hả?”
“ừ”
Vân Ngọc Hân ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, thử thăm dò: “Hôm nay, mẹ đi cùng con được không?”
Lần dã ngoại do nhà trường tổ chức này tổng cộng có hai cách thức.

Một là lấy lớp làm đơn vị cùng nhau xuất phát, ngồi xe du lịch đến thảo cầm viên chơi.

Còn có một cách là do gia đình tự chủ, phụ huynh tự dẫn theo các bạn nhỏ của nhà mình lái xe đi chơi.

Bạc Vũ Minh lắc đầu.

Cậu bé không muốn đi cùng cô ta.

Cậu bé muốn chơi với Mạn Nhi.

Bọn họ đã hẹn xong rồi.

‘Vân Ngọc Hân thấy Tiểu Vũ Minh không nói chuyện, cố tình lộ ra vẻ mặt mất mác: “Vũ Minh, sao con không nói chuyện? Hôm nay mẹ đặc biệt nghỉ phép để đi chơi với con đó”
“Không cần”
Bạc Vũ Minh nói xong liền đi đến trước giá sách, cầm biên nhận của phụ huynh.

Vân Ngọc Hân cũng theo qua, dùng lời nói ngon ngọt để thương lượng: “Mẹ biết con muốn chơi với các bạn nhỏ trên lớp, nhưng chỗ tự lái xe đi chơi nhiều hơn đi bằng xe du lịch đó! Hôm nay mẹ dẫn con đi chơi thỏa thích được không?”

Tiểu Vũ Minh né tránh bàn tay cô ta đưa qua muốn xoa tóc cậu bé, quay lại trước bàn học, đặt bì biên nhận vào túi bên của cặp.

sách.

‘Vân Ngọc Hân nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Tiểu Vũ Minh, quả thực bị thái độ coi thường của cậu bé làm tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu có thể, cô ta thật sự muốn lập tức diệt trừ thằng quỷ nhỏ vướng bận này khỏi thế giới này mới được!
Đổi lại trước kia, Tiểu Vũ Minh thờ ơ với cô ta thì thôi đi.

Cô ta còn cho rằng Tiểu Vũ Minh là cô ta sinh ra, chỉ là từ nhỏ tính tình lạnh nhạt nên không gần gũi với cô ta mà thôi.

Giờ đây, đã biết cậu bé là ruột thịt của Vân Giai Kỳ, Vân Ngọc.

Hân sớm đã xem thăng bé này là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, là vật cản trở trên con đường cô ta gả cho Bạc Tuấn Phong!
Không loại trừ không được!
Đương nhiên, cô ta không thể tự mình ra tay.

Dẫu sao, nhà họ Bạc lớn như vậy, cô ta không dám ra tay dưới con mắt của Bạc Tuấn Phong.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ta không có cách nào với thẳng nhỏ thối này!
Cô ta ép cơn lửa giận vô cớ trong lòng xuống, kiên nhẫn nói với Tiểu Vũ Minh: “Vũ Minh, thật sự không muốn chơi với mẹ sao?”
Tiểu Vũ Minh cũng không quan tâm cô ta, sảp xếp xong cặp.

sách bèn đi ra khỏi phòng, xuống lầu dùng bữa sáng.

Vân Ngọc Hân nắm chặt nằm tay, bỗng nhiên dư quang rơi vào.

túi bên của cặp sách, cô ta nhớ vừa nãy Tiểu Vũ Minh nhét tờ biên nhận vào đó.

Nghe nói, có tờ biên nhận này mới có thể tham gia hoạt động dã ngoại lần này.

Nghĩ đến đây, cô ta đi đến trước bàn học, lấy bì biên nhận ra bỏ.

vào trong túi của mình.

Vân Ngọc Hân lập tức làm như không có chuyện gì mà đi xuống lâu, Bạc Ngạn Thiên vừa nhìn thấy cô ta, sắc mặt có chút không thoải mái nhưng lại không nói gì.

Vừa này, ông ta hỏi Tiểu Vũ Minh có phải đi thảo cầm viên với Vân Ngọc Hân không.

Tiểu Vũ Minh dứt khoát cự tuyệt rồi.


Đứa trẻ này không thân với Vân Ngọc Hân chút nào.

Bạc Ngạn Thiên thấy trong mắt, giấu trong lòng, cũng thương Vân Ngọc Hân và cảm thấy tủi thân thay cô ta.

Vân Ngọc Hân tiếc nuối nói: “Ông nội, thằng bé muốn đi cùng các bạn nhỏ trên lớp, cũng không sao đâu”
Tiểu Vũ Minh ngồi trước bàn ăn, một mình im lặng ăn bữa sáng, nhai kỹ nuốt chậm, tao nhã lại lịch lãm.

Dùng xong bữa sáng, đến bảy giờ rưỡi, xe của trường đã chạy đến cổng khu biệt thự.

Tiểu Vũ Minh đeo cặp sách lên, đi ra cửa dưới sự hộ tống của vệ sĩ và bảo mẫu.

Nhìn cậu bé ra cửa, trong đáy mắt Vân Ngọc Hân lộ ra vài ý cười đắc ý, xoay người lại nói với Bạc Ngạn Thiên: “Cháu đi đưa thăng bé”
“Được” Bạc Ngạn Thiên gật đầu.

‘Vân Ngọc Hân lái xe đến cổng khu biệt thự, nhìn Tiểu Vũ Minh lên xe của trường, sau khi xe của trường chạy, cô ta bèn lái xe bám theo sau xe.

Sau khi Tiểu Vũ Minh lên xe liền ngồi xuống một chỗ.

Xe trường là đưa đón theo tuyến.

Lại lần lượt có vài đứa trẻ lên xe rất nhanh chóng.

Trong đó có một bé gái nhỏ đi qua bên cạnh Bạc Vũ Minh, đỏ.

mặt hỏi: “Vũ Minh, mình có thể ngồi bên cạnh cậu không?”
Tiểu Vũ Minh giương mắt lên, lạnh lùng nhìn cô bé một cái, lắc đầu, còn tiện thể đặt cặp sách lên chỗ ngồi.

Bé gái hơi tủi thân cúi đầu xuống, ngồi hàng phía sau.


Lại không lâu sau, Mạn Nhi lên xe.

Cô bé vẫy tay với bảo mẫu: “Tạm biệt dì Phương!”
“Mạn Nhị, chơi vui nhé!”
“Dạt”
Vừa nhìn thấy Mạn Nhi lên xe, Tiểu Vũ Minh bèn đứng dậy, nhìn về phía Mạn Nhi.

Mạn Nhi cũng đã nhìn thấy Tiểu Vũ Minh, đi đến bên cạnh cậu bé và ngồi xuống: “Anh Vũ Minh, chào buổi sáng!”
Tiểu Vũ Minh hơi đỏ mặt, nhận cặp sách qua giúp cô bé, đặt ngay ngắn, chợt trầm giọng nói: “Gọi là “anh” được rồi”
Mạn Nhi nghe thấy, ngây người một chút rồi đổi xưng hô rất nhanh: “Anh!”
Cô bé vừa nói, vừa ngồi xuống.

Tiểu Vũ Minh cài dây an toàn cho cô bé, lại cài dây an toàn cho.

chính mình.

Mấy bé gái nhỏ hàng sau có phần hâm mộ.

Ngưỡng mộ Mạn Nhi có thể có đặc quyền như vậy, có thể nhận được sự chăm sóc, cưng chiều như vậy của Tiểu Vũ Minh, còn có thể gọi cậu bé là “anh”
Mấy bé gái nói với giọng sữa: “Vũ Minh, chúng mình có thể gọi cậu là “anh” không?”
Không đợi Tiểu Vũ Minh trả lời, Mạn Nhi đã bĩu môi nói: “Không được đâu! Vũ Minh là anh của một mình mình thôi”