Cô ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc đó, rõ ràng Vân Lập Tân đưa Vân Giai Kỳ đến bệnh viện để làm thụ tỉnh ống nghiệm.

Từ trước đến giờ cô ta luôn cho rằng đứa trẻ trong bụng Vân Giai Kỳ là của cô ta và Bạc Tuấn Phong.

Thế nhưng trên thực tế lại không phải.

Nếu Bạc Vũ Minh đã không phải con ruột cô ta thì việc gì cô ta phải bao dung cho hai đứa con hoang này?
Cái miệng kia của Vân Giai Kỳ quả thật biết gạt người!
Ban đầu cô ta còn cho rằng con bé này là con của Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên, thế nhưng bây giờ xem ra không phải vậy!
Cho dù hôm đó ở tiệc rượu nhà họ Tống, Tống Hạo hiên đã đưa ra báo cáo giám định xác nhận Mạn Nhi là con ruột của anh ta, nhưng nhà họ Tống nảm trong tay hơn phân nửa thị trường y tế thủ đô thì việc muốn ngụy tạo một phần báo cáo giám định có gì khó khăn.

Mục đích của anh ta cũng hết sức rõ rệt, anh ta không hy vọng.

thân thế thực sự của Mạn Nhi bị phơi bày, anh ta muốn Vân Giai Kỳ.

Tống Mạn Nhi là tính mạng của Vân Giai Kỳ, anh ta đương nhiên không muốn Bạc Tuấn Phong cướp đi quyền nuôi dưỡng Mạn Nhi, thậm chí dùng nó để uy hiếp Vân Giai Kỳ quay trở lại bên cạnh mình.

Giả sử, đứa bé này quả thật là con của Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ.

Nếu vậy thì cô ta càng không thể chấp nhận chúng được!
Vân Ngọc Hân khẽ nheo mắt lại tựa như đang nảy sinh kế hoạch gì đó.


Ánh mắt cô ta chợt liếc nhìn về phía bảng hướng dẫn khu vực.

mãnh thú, đột nhiên nghĩ đến điều gì, khóe miệng cô ta nhếch lên từng chút một.

Khu vực mãnh thú?
Cô ta cần gì phải uổng phí tâm tư nữa chứ?
Trước mắt không phải là thời cơ tốt nhất sao?
Lợi dụng thời cơ này giải quyết sạch sẽ hai chướng ngại vật kia, đến lúc đó cô ta trái lại muốn nhìn xem, không có hai đứa trẻ ấy, Vân Giai Kỳ lấy gì để tranh với cô ta? Đấu với cô ta ư?
Vân Ngọc Hân mở cửa ra bước xuống xe, nói với Vũ Minh và Mạn Nhi: “Vũ Minh, Mạn Nhị, lên xe thôi!”
Hai đứa trẻ dường như không nghe thấy, tay trong tay đi về phía khu vực lạc đà Alpaca.

‘Vân Ngọc Hân trong lòng mắng một câu, đang muốn đuổi theo.

thì không biết ai đó ở bên cạnh hét lên: “Đó có phải Vân Ngọc Hân không vậy?”
“Ở đâu?”
“Ở bên đó kìa!”
Vân Ngọc Hân giật mình, không nghĩ đến đã đội mũ và đeo kính râm rồi mà vẫn có người nhận ra mình.

Mức độ phổ biến của cô ta quả thật rất cao, muốn trốn tránh đã không còn kịp.

“Vân Ngọc Hân! Đúng là Vân Ngọc Hân! A a a a al”
“Vân Ngọc Hân! Em cực kỳ thích chị! Em có thể chụp ảnh chung với chị không?”
“Ngọc Hân! Có thể ký tên cho tôi không? Mỗi một bộ phim của cô, tôi và mẹ tôi đều rất thích, không hề bỏ sót bộ nào cả!”
“Ngọc Hân! Em là fan số một của chị đó…”
Vô số người vây quanh Vân Ngọc Hân.

Cô ta trốn không thoát, chỉ có thể kiên trì ký tên và chụp hình với mọi người.

Trong chốc lát, đoàn người đã vây kín lại, giao thông đều bị tê liệt.

Chiếc xe bị chắn phía sau không ngừng bóp còi.

Mãi cho đến khi nhân viên của vườn bách thú chạy tới, liên tục duy trì công tác bảo vệ, giải tán xong đám người thì mọi thứ cũng rối tung cả lên.

‘Vân Ngọc Hân cuối cùng cũng thoát khỏi đám người hâm mộ phiền toái đó, lúc này cô ta đã nén đầy tức giận, hung hăng đi tới khu vực lạc đà Alpaca.

Tiểu Vũ Minh đang cùng Mạn Nhi cho lạc đà ăn, cô ta bước qua, suýt chút nữa không khống chế được cảm xúc, không dễ dàng gì mới chặn lửa giận xuống, cố gắng nhẫn nại nói với hai đứa trẻ: “Vũ Minh, Mạn Nhi, nên lên xe rồi Tiểu Vũ Minh không quay đầu lại, dường như không hề nghe thấy gì.

Hoặc cũng có thể cậu bé vốn dĩ không muốn đáp lời Vân Ngọc Hân.

Cậu bé không muốn phá hỏng sự hào hứng của Mạn Nhi.

Mạn Nhi vừa quay đầu lại nhìn Vân Ngọc Hân, người phụ nữ ấy ngay lập tức liền tươi cười xán lạn: “Mạn Nhị, con gọi anh Vũ Minh lên xe có được không? Chúng ta đến khu vực mãnh thú xem sư tử và hổ nhé!”

Mạn Nhi vừa nói thấy ngay lập tức liền có thể nhìn thấy sư tử và hổ thì xoay đầu lại nói với Tiểu Vũ Minh: “Anh, không phải anh thích sư tử sao?”
Vũ Minh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạn Nhi.

Mạn Nhi lên tiếng: “Chúng ta đi xem sư tử nhé!”
“Được: Vũ Minh tất nhiên đối với lời cô bé đều ngoan ngoãn nghe theo, nắm tay cô bé đi về phía xe đậu.

Vân Ngọc Hân đi theo phía sau bọn nhỏ, nhìn bộ dạng Tiểu Vũ Minh che chở Mạn Nhi mà hơi thở càng dồn dập hơn.

Cô ta không thể chấp nhận được hai con quỷ nhỏ chắn đường này thêm một phút giây nào nữa.

Hai đứa con hoang này chết đi mới tốt!
Chờ sau khi hai đứa trẻ lên xe, Vân Ngọc Hân cũng đi lên, thắt chặt dây an toàn xong liền lái xe chạy về phía khu mãnh thú.

Rất nhanh, xe đã chạy đến cổng vào khu mãnh thú, hướng dẫn viên ngăn xe lại, giải thích với Vân Ngọc Hài “Sau khi vào khu mãnh thú nghiêm cấm xuống xe, cấm mở cửa kính xe, cấm cho động vật ăn”
Vân Ngọc Hân không kiên nhẫn gật đầu, tiếp đó liền kéo cửa kính xe lên.

Sau khi tiến vào khu mãnh thú, Mạn Nhi lập tức liền trở nên căng thẳng.

Cô bé tò mò tựa vào một bên cửa xe, cách một lớp kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài nhưng không tài nào nhìn thấy sư tử.

“Sao lại không thấy sư tử nhỉ?”
Mạn Nhi tò mò nhìn khắp nơi: “Sư tử ở đâu vậy?”
Tiểu Vũ Minh đáp: “Sắp thấy rồi”
Vân Ngọc Hân quay đầu lại nhìn Mạn Nhi, đột nhiên cô ta lên tiếng: “Mạn Nhi, con thích sư tử à?”
Mạn Nhi nhìn cô ta nhưng trong chốc lát không trả lời.

Tiểu Vũ Minh hỏi: “Mạn Nhi, em thích sư tử hay thích hổ?”
Mạn Nhi lúc này mới đáp: “Em thích sư tử lớn thật lớn!”
“Vì sao?”
“Bởi vì em thấy sư tử rất ngầu! Có điều lúc nó gầm lên cũng khiến người ta sợ hãi”

“Mạn Nhi từng nhìn thấy sư tử gầm sao?”
“Không đâu, em chỉ thấy qua trên tỉ vi thôi”
Mạn Nhi nói xong lại hỏi Vũ Minh: “Anh, còn anh thì sao?”
Tiểu Vũ Minh mỉm cười không đáp, cửa kính xe bên cạnh Mạn Nhi đột nhiên hạ xuống.

‘Vân Ngọc Hân chỉ ra bên ngoài cửa xe nói: “Nhìn thấy chưa?
Bên kia hình như có một con sư tử đang nằm đó”
Mạn Nhi nhìn theo hướng ngón tay của cô ta, chỉ thấy cách xe khoảng hai mươi mấy mét có một con sư tử cái đang nằm.

Cô bé kích động nằm nhoài lên cửa xe, tò mò nhìn xung quanh, mặc dù khoảng cách hơi xa nên nhìn không rõ, nhưng cuối cùng cũng thấy được một con sư tử rồi.

Tiểu Vũ Minh lên tiếng nhắc nhở: “Mạn Nhi, đừng nhoài ra cửa xe.

Cậu bé quay lại nói với Vân Ngọc Hân: “Không được mở cửa”
‘Vân Ngọc Hân cười nói: “Không sao đâu, chúng ta đang ở trên xe, không có gì phải lo cả.

Vũ Minh, không phải con thích nhất là sư tử sao? Hạ kính xe xuống thì có thể nhìn rõ hơn một chút đó”
Ánh mắt Tiểu Vũ Minh càng trở nên lạnh nhạt hơn: “Đóng cửa xe lại”
Tuy rằng cậu bé thích sư tử nhưng đồng thời, đây cũng là loài thú dữ nguy hiểm nhất.

Huống hồ ngay cả cậu bé cũng biết, xe đi vào trong khu mãnh thú nghiêm cấm mở cửa.