*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong lòng Vân Ngọc Hân hừ lạnh một tiếng, thuận tay ấn nút kéo kính lên.

Cửa kính xe nâng lên.

Mạn Nhi vốn đang nhoài ra cửa xe, đột nhiên cửa xe nâng lên làm cô bé trong chốc lát tránh đi không kịp, cuống quýt lùi về phía sau, cánh tay suýt nữa đã bị cửa xe kẹp trúng.

“Lạch cạch” một tiếng, hình như có thứ gì đó trên cổ tay cô bé bị kẹp trúng, rơi xuống trên bãi cỏ bên ngoài xe.

“AI” Mạn Nhi hoảng sợ hô lên, nghĩ đến mà trong lòng vẫn còn sợ hãi!
Cô bé nhìn Vân Ngọc Hân, trong lòng không thể nào tin được, cô bé thậm chí còn cảm thấy người phụ nữ này nhất định là cố ý muốn kẹp tay cô bé!
Tiểu Vũ Minh lúc này cũng khẩn trương, cậu bé cho rằng tay Mạn Nhi bị cửa xe kẹp trúng làm bị thương rồi, cầm tay cô bé lên, quả nhiên trên cánh tay có một vệt đỏ do bị cửa xe kẹp phải.

Cậu bé lạnh lùng nhìn về phía Vân Ngọc Hân, trong đôi mắt ngập tràn vẻ lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nhưng Vân Ngọc Hân lại bị ánh mắt của nó nhìn đến mức cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Cô ta ngụy biện: “Mẹ tưởng… cô bé đã thu tay lại rồi!”
Tiểu Vũ Minh lạnh lùng chất vất: “Dì cố ý đúng không?”
“Mẹ…
“Vòng tay của em bị rơi rồi!” Mạn Nhi khẩn trương, trong giọng.


nói còn có chút nghẹn ngào.

“Vòng tay của em, vòng tay mà mẹ cho em…”
‘Vân Ngọc Hân ngay lập tức phanh xe lại.

Cô ta làm bộ khẩn trương hỏi: “Rơi ở đâu rồi?”
“Bên ngoài…” Mạn Nhi nhìn ra cửa sau.

“Ở phía saul”
Tiểu Vũ Minh thấy vẻ mặt hoảng loạn của Mạn Nhi liền an ủi cô bé: “Một chiếc vòng tay mà thôi”
“Đó là đồ mẹ tặng cho em, em đã đồng ý với mẹ sẽ không làm mất nó”
‘Vân Ngọc Hân lên tiếng: “Con đường vội, để dì tìm lại cho con”
Nói xong, cô ta xoay vô lăng lái xe quay trở lại chỗ lúc nấy.

“Con nhìn thấy chưa?”
Mạn Nhi nhoài người ra cửa tìm kiếm tung tích chiếc vòng tay.

Bồỗng nhiên cô bé vui sướng hô lên: “Dừng xe! Tìm thấy rồi”
Vân Ngọc Hân dừng xe lại, mở khóa cửa xe ra: “Con đi lấy đi”
Mạn Nhi đang định mở cửa, Tiểu Vũ Minh đã giữ cô bé lại: “Đừng mở cửa”
Như vậy quá nguy hiểm.


Mạn Nhi chỉ mới năm tuổi, không hiểu.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng.

Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.

Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Nhưng Vân Ngọc Hân không thể nào không hiểu được.

Tiểu Vũ Minh lại càng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, sư tử là thú dữ, cũng là loài thú có tài săn bắt ưu việt.

Tuy rằng dã tính của những con sư tử trong vườn thú không so được với sư tử hoang dã, thế nhưng bản chất vua đồng cỏ lại ăn sâu bén rễ từ trong xương bọn chúng.

Trời sinh hung mãnh.


Cậu bé nhẹ nhàng xoa trán Mạn Nhi rồi hỏi: “Chiếc vòng tay đó rất quan trọng à?”
Mạn Nhi yên lặng gật đầu.

Cậu bé không muốn khiến em gái thất vọng.

‘Thứ mà em gái muốn, cậu cho dù phải hái trăng hái sao trên trời cũng phải dâng đến trước mặt cô, huống gì đó là một chiếc vòng tay.

“Không sao cả, anh lấy giúp em”.