Vừa nói cậu bé vừa đổi chỗ với Mạn Nhi.

Vũ Minh hạ cửa kính xe xuống rồi nhìn xung quanh.

Nếu cậu bé không chắc chắn thì đã không đưa ra quyết định như vậy, dù sao thì cậu bé cũng đã được huấn luyện bản súng và bản cung từ khi còn nhỏ, thị lực vô cùng tốt.

Bởi vậy, cậu bé nhìn xung quanh một lượt, không thấy con sư tử nào, thêm vào đó cậu bé cũng rất tự tin vào năng lực tay và năng lực phản ứng của mình.

Tiểu Vũ Minh hé hé cửa xe, nhanh chóng phát hiện ra chiếc vòng tay bị rơi trên bãi cỏ, cậu bé hơi nghiêng người ra ngoài rồi lập tức vươn tay ra lấy.

Ngay khi đầu ngón tay của cậu bé chạm vào chiếc vòng tay, chiếc Mercedes đột ngột tạo ra lực ly tâm, Vân Ngọc Hân đạp ga, chiếc xe trong chốc lát lao về phía trước mười mấy mét.

Tiểu Vũ Minh không ngờ chiếc xe đột ngột nổ máy rồi lao về phía trước.

Theo quán tính, cậu bé lập tức bị văng ra khỏi xe, lăn xa vài mét trên bãi cỏ.

Vân Ngọc Hân thả chân ga, dừng xe rồi giả bộ lo lắng kêu lên: “Vũ Minhl”
Mạn Nhi cũng bị dọa sợ đến ngây người, trông thấy Vũ Minh bị văng ra khỏi xe, cô bé không quan tâm có nguy hiểm hay không, đợi xe dừng hẳn lại, cô bé vội vàng đẩy cửa xe, trên lưng còn có một cái cặp nhỏ, chạy thật nhanh về phía Vũ Minh.

“Anh.

.


: Cô bé không dám hét quá to, bởi sợ sẽ thu hút cả đàn sư tử tới, cô bé từng bước nhỏ chạy một mạch tới bên cạnh Tiểu Vũ Minh, trông thấy cậu nhóc ngã trên mặt đất liền đau lòng ôm lấy cậu bé.

“Anh, anh không sao chứ…”
Cửa xe Mercedes phía sau bị đóng mạnh từ bên trong.

Trước mắt Tiểu Vũ Minh hoa lên, choáng váng.

Cậu bé chống tay dưới đất ngồi dậy, rất nhanh cậu bé đã tỉnh táo lại, vừa định thần nhìn lại đã thấy Mạn Nhi chạy xuống xe tìm mình, ngay tức khắc căng thẳng hơn.

“Em gái ngốc, sao lại chạy xuống xe rồi?”
“Anh, chúng ta mau về lại xe đi!”
“Được”
Tiểu Vũ Minh nhíu mày, đứng dậy dưới sự hỗ trợ của Mạn Nhi, vừa đứng dậy, cậu nhóc chợt phát hiện ra cổ tay mình bị trật khớp rồi.

Ngoài ra cậu bé còn nghi ngờ.

Ban nấy tại sao chiếc xe lại tự dưng mất lái?
Cậu bé không suy nghĩ nhiều, nắm lấy tay Mạn Nhi chạy về phía chiếc xe.

Chiếc Mercedes vẫn đỗ nguyên ở đó.


Cậu nhóc giơ tay mở cửa xe nhưng “cạch” một cái, toàn bộ cửa xe đã bị khóa từ bên trong.

Trong lòng cậu nhóc hồi hộp, mở to hai mắt!
Thấy cửa xe không mở được, Mạn Nhi càng lo lắng: “Có chuyện gì vậy?”
“Bị khóa rồi!”
Mạn Nhi vô cùng hoảng sợ, chạy tới ghế lái phụ, kiếng chân đập cửa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Tiểu Vũ Minh cũng đập mạnh vào cửa: “Mở cửa!”
Nhóc ghé vào cửa sổ xe, nhìn vào bên trong nhưng lại không thấy có ai.

Vân Ngọc Hân đâu?
Dì ta cũng xuống xe rồi sao?
Tiểu Vũ Minh liếc nhìn xung quanh tìm cô nhưng không hề tìm thấy cô đâu cả, tuy nhiên lại nhìn thấy một bóng đen đang nằm dưới bóng cây.

Trong bóng tối, đôi mắt dã thú sáng rực nhìn hai đứa nhóc chăm chằm.

Cậu nhóc vô thức đẩy Mạn Nhi ra phía sau lưng, giọng hơi run run: “Nguy hiểm…”
Cô bé Mạn Nhi sợ hãi nép vào sau lưng cậu nhóc, không dám lên tiếng.

Tiểu Vũ Minh cảnh giác nhìn chằm chằm vào con dã thú, ngay sau đó, con thú lắc läc cổ, đứng dậy, chậm rãi đi ra từ dưới bóng cây.

Đó lại là một con sư tử hung dữ!
Nó nhìn thấy rõ hai đứa nhóc bị nhốt ngoài cửa xe, nheo nheo mắt đi về phía chúng.

Tiểu Vũ Minh tức thì thở gấp.

Cậu bé xoay người, đạp thật mạnh vào cửa xe: “Mở cửa!”
Mạn Nhi nhìn thấy con sư tử đang từng bước từng bước đi về phía này bị dọa đến mức mặt trảng bệch không còn giọt máu nào: “Sư… sư tử lớn!”
Cô bé nhìn cái con sư tử to lớn, chỉ cần nó mở miệng đủ rộng là đã có thể cản đứt đôi mình, mặt cắt không còn giọt máu!