“Mở cửa!”
Mạn Nhi hoảng loạn đập vào cửa xe, nếu còn không mở được.

cửa xe, con sư tử kia nhất định sẽ ăn thịt cô bé và anh trai mất.

Tiểu Vũ Minh bỗng nhiên lùi về sau một bước rồi nói: “Dì ta sẽ không mở cửa xe đâu”
Mạn Nhi thoạt nhìn không hiểu ý, mờ mịt nhìn cậu bé.

Tiểu Vũ Minh đột nhiên xoay người, nảm chặt lấy tay cô bé: “Chạy!”
Cô bé không hề do dự, chạy theo sát Tiểu Vũ Minh về phía ngược lại.

Ban đầu con sư tử còn bước rất chậm, thế nhưng vừa trông thấy hai đứa nhóc chạy ra ngoài, bản năng săn mồi trỗi dậy và đuổi theo.

hai đứa nhỏ.

Trong xe, Vân Ngọc Hân bò ra từ gầm ghế, ngồi thẳng dậy, cô ta nhìn hai đứa nhóc chạy vào một bụi cây, con sư tử lại đuổi sát phía sau, nhếch miệng lạnh lùng cười.

Cô ta vừa vò loạn mái tóc đen mượt của mình, vừa bắt đầu diễn xuất, ngay lập tức nước mắt trào ra, ướt đẫm hàng mi và lớp trang điểm mắt sau đó mới lấy điện thoại báo cảnh sát.

‘Vừa bấm số cô vừa bắt đầu diễn.


Ngay khi điện thoại được kết nối, Vân Ngọc Hân điên cuồng hét lên: “Cứu… cứu mạng! Cứu mạng! Cứu!”
Xin chào, thưa cô, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Con của tôi… con của tôi bị sư tử… chúng tôi đang ở vườn thú…
cứu mạng! Mau, mau đến cứu con tôi Ngực cô ta phập phồng kịch liệt giống như đã hoàn toàn nhập Vai.

Vân Ngọc Hân điên cuồng hét: “Con tôi mất rồi… mau cứu con tôi, cứu… cứu…”
Cô ta bỗng dưng thở không ra hơi, thân thể mềm nhữn ngã ra ghế, “bất tỉnh nhân sự” rồi chính thức “hôn mê”.

“Thưa cô? Thưa cô, cô còn đó không?”
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Alo?”
Trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng gọi gấp gáp của nhân viên tổng đài nhưng không hề có tiếng phản hồi lại.

Trong bụi cây, Tiểu Vũ Minh nắm chặt tay cô bé Mạn Nhi chạy thật nhanh.

Liên tục có tiếng những cành cây khô dưới đất bị giãm nát, thậm chí có lúc còn giãm phải xương của những con chim trĩ.

Cô bé Mạn Nhi vừa chạy vừa khóc, thỉnh thoảng còn hụt hơi.

“Anh… anh…

Nhìn thấy Mạn Nhi dần kiệt sức, Tiểu Vũ Minh đau lòng nhưng không dám dừng lại.

Con sư tử kia chạy như bay với thân mình dũng mãnh lao qua bụi cây, rút ngắn khoảng cách với hai đứa nhỏ.

Tiểu Vũ Minh bỗng dưng nhìn thấy một cây cổ thụ rễ trồi ra ngoài.

Cậu nhóc hỏi: “Mạn Nhi, em biết trèo cây không?”
“Không biết.

.


“Mau lên!”
Tiểu Vũ Minh lấy đà chạy nhanh đến bên cạnh cây cổ thụ, nhảy lên một rễ cây thô nhất trước rồi nhấc Mạn Nhi lên, đỡ lấy cô bé và đẩy lên cành cây.

Mạn Nhi trông thấy con sư tử đang phi như bay đến phía sau lưng Vũ Minh, con dã thú giơ móng sắc nhọn bổ nhào tới.

Đột nhiên trong cái khó ló cái khôn, Mạn Nhi lấy một bình xịt cay từ trong cặp sách ra.

Ngay trước khi con sư tử vồ lấy Tiểu Vũ Minh, cô bé hét to rồi xịt lung tung vào mắt con sư tử.

Cùng với tiếng gầm chói tai, con sư tử lùi lại vài bước, lắc đầu dữ dội.

Bình xịt cay này là do Vân Giai Kỳ đặc biệt đưa cho cô bé, dặn cô bé nếu gặp nguy hiểm thì cô bé có thể xịt vào mắt đối phương.

Mạn Nhi không ngờ bình xịt cay này lại cũng có tác dụng với sư tử!