Đại Dĩnh Tư đứng ở bên ngoài nghe thấy, phải nói là vô cùng hả giận. Mộ Dung thế tử kinh ngạc rớt cằm. Cái tính "hãn" của Thiệu Vân An đúng là có chút nổi tiếng với một vài người trong kinh thành, nhưng tận mắt chứng kiến, Mộ Dung thế tử hoàn toàn đổi mới nhận thức về chữ "hãn". Ngoan ngoãn, toàn bộ quan gia kinh thành, phu nhân hoặc tức phụ nhà ai dám làm như vậy, ngay cả nam thê cũng không lớn mật giống thế.

Trong phòng, Võ lão phu nhân ôm ngực thét lên. "Còn không mau chặn người lại!" Nếu rời khỏi quốc công phủ, không nhắc đến việc mất hết mặt mũi, bọn họ thực sự không còn cơ hội nào nữa!

Võ Trịnh thị vội vàng đuổi theo, đám người Thiệu Vân An vừa đi ra ngoài đã bị hai nữ nhân ngăn cản. Đại Dĩnh Tử lập tức nhỏ giọng nhắc nhở. "Là mẫu thân và tức phụ của Võ Giản."

Võ Trịnh thị đuổi tới, hai nữ nhân bất thình lình quỳ xuống. Mộ Dung thế tử dùng tốc độ không xứng với hình thể bế Tưởng Mạt Hi vọt qua một bên. Đại Dĩnh Tư kéo Thiệu Vân An né qua chỗ khác. Thiệu Vân An đẩy nàng ra, đứng yên giữa đường, nhìn hai vị nữ nhân quỳ gối. Đại Kim Tiểu Kim gào rống ở đằng sau.

"Nhà lão tam, ngươi làm gì vậy?" Võ Trịnh thị giả mù sa mưa hỏi, không có ý định ngăn cản, thậm chí không kêu bọn hạ nhân tiến lên đỡ.

Nãi nãi của Tưởng Mạt Hi, mẫu thân của Võ Giản, Võ Vương thị chảy xuống hai hàng nước mắt. "Cầu Vương Thiệu chính quân đừng mang tôn nhi của ta đi..."

Đại Dĩnh Tư biến sắc, cả giận nói. "Võ Vương thị, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy. Cả kinh thành không ai không biết bà ức hiếp con dâu và tôn tử, đuổi người ra khỏi phủ còn chưa tính, thậm chí còn muốn bức tử bọn họ. Hiện tại lại vu khống Vương Thiệu chính quân mang tôn tử nhà bà đi. Bà dám nói lời này, ông trời không bị mù mắt, coi chừng phóng mấy đạo thiên lôi (đánh chết) bây giờ!"

Võ Vương thị giật giật cơ mặt, Võ Liễu thị quỳ ở phía sau lau nước mắt. "Vương Thiệu chính quân, gia mẫu chỉ là tình thế quá cấp bách mới nói sai, mọi chuyện đều là lỗi của ta, là do ta nhỏ mọn. Thỉnh ngài nể tình phu quân ta sắp chịu không nổi, cho Hi nhi ở lại thỏa mãn chút tưởng niệm của hắn, đợi Khang Thần ca ca về rồi, ta sẽ đi tạ lỗi. Ta nguyện ý làm thiếp, xin đừng nghĩ oan cho gia mẫu và tướng công ta."

Đại Dĩnh Tư không nói nên lời với sự trơ trẽn của Võ Liễu thị. Võ Vương thị cũng khóc lóc. "Hi nhi, nãi nãi sai rồi, đều do nãi nãi hồ đồ. Nãi nãi già rồi, cha ngươi lại sắp chết, ngươi có thể trách nãi nãi, hận nãi nãi, nhưng cha ngươi rất thương ngươi, ngươi thương cảm cho cha ngươi đi. Chờ cha nhỏ ngươi về, nãi nãi sẽ dập đầu tạ tội."

"Ha ha." Thiệu Vân An tiến lên một bước. "Ta cứ tưởng, người nào đó ở thôn Tú Thủy đã đủ mặt dày, nhưng ta có thể hiểu, dù sao người ta cũng là "thảo dân", không có văn hóa, không có tố chất, không biết xấu hổ là không biết xấu hổ thật. Không nghĩ tới, đường đường quốc công phủ cũng khiến ta phải mở mang tầm mắt, nguyên lai, người không biết xấu hổ không hề phân biệt giàu nghèo sang hèn."

Võ Trịnh thị. "Vương Thiệu Chính Quân hãy ăn nói cẩn thận! Nơi này là Quốc công phủ."

Thiệu Vân An. "Các ngươi đã mặt dày tới trình độ này còn biết đây là quốc công phủ sao?" Thiệu Vân An chỉ hướng hai nữ nhân đang quỳ. "Một người thì không thèm thừa nhận chuyện Hi nhi Và Khang Thần đại ca đã không còn là người của Võ gia, một người thì muốn xài chung nam nhân với Khang Thần đại ca, thảo dân trong thôn cũng không dám làm ra loại chuyện mất mặt này, ngươi còn không biết xấu hổ nói đây là quốc công phủ sao?"

Loại người đanh đá như Vương lão thái còn phải chịu thua Thiệu Vân An, Võ Trịnh thị cao cao tại thượng sao có thể làm đối thủ của hắn. Thiệu Vân An căn bản không cho bà cơ hội mở miệng, từng bước ép sát. "Bọn họ dám quỳ xuống trước mặt Hi nhi, không sợ nó bị giảm thọ à, còn dám nói là nãi nãi. Ta thấy, bọn họ căn bản chính là có ý đồ hãm hại nó! Không phải bọn họ thích quỳ sao, ta cho bọn họ quỳ đủ!

Thiệu Vân An tức giận quay đầu, nói với Mộ Dung thế tử. "Mộ Dung ca, bọn họ nói ta không được mang Hi nhi đi, như thể ta đang bắt cóc Hi nhi, vậy có tính là vu khống hay không?"

Não bộ Mộ Dung thế tử xoay chuyển cực nhanh, hiểu ý Thiệu Vân An, y đáp. "Đương nhiên là tính."

"Bọn họ có danh vị cáo mệnh hay không?"

"Đương nhiên không."

Trước mặt đám người quốc công phủ đang choáng váng, Thiệu Vân An nhìn Võ Vương thị và Võ Liễu thị, nói. "Các ngươi dám vu khống ta bắt cóc Hi nhi, ta không hiểu luật pháp, vậy ta sẽ đi hỏi thiên tuế xem, vu khống chính quân sẽ bị tội gì!"

"Vương Thiệu Chính Quân!" Võ Trịnh thị nóng nảy, vươn tay muốn chộp Thiệu Vân An. Võ Vương thị và Võ Liễu thị chết lặng. Thiệu Vân An tránh tay Võ Trịnh thị. Đại Kim Tiểu Kim gầm một tiếng nhảy tới trước mặt Thiệu Vân An. Võ Trịnh thị hoảng hốt hét lớn, ngồi phịch xuống đất.

"Làm càn!" Võ lão phu nhân ra tới.

Thiệu Vân An xoay người. "Ngài nói ai làm càn?"

Lão phu nhân đen mặt. "Vương Thiệu Chính Quân, nơi này là Quốc công phủ! Ngươi không màng thanh danh của mình, chẳng lẽ không màng thanh danh của Trung Dũng hầu, không màng thanh danh của hai đứa hài tử hay sao?"

"Quốc công phủ các ngài còn không màng thanh danh cả trăm năm, ta quan tâm làm gì? Ta, một, không đuổi con dâu và tôn tử ra khỏi gia môn; hai, không đẩy nhi tử vào tuyệt cảnh; ba, không biến trắng thành đen, đen thằng trắng; bốn, không có mặt dày tới mức làm giảm tuổi thọ của tiểu bối, ngài thấy ta có quan tâm hay không?" Thiệu Vân An nhìn thẳng Võ lão phu nhân, ánh mắt bừng bừng giận giữ, nói. "Hôm nay ta nói thẳng ở đây, muốn Hi nhi ở lại, phải xem thần thú nhà ta có đồng ý hay không! Phải xem Thiệu Vân An ta có đồng ý hay không! Ta muốn để toàn bộ người trong thiên hạ ra phán xử, xem quốc công phủ không biết xấu hổ, hay Thiệu Vân An ta không nói lý!"

Võ lão phu nhân tức giận tới mức muốn ngất xỉu. Tưởng Mạt Hi lạnh lẽo nhìn đám người tự coi là thân nhân, nắm chặt quyền. Mộ Dung thế tử vỗ vỗ Tưởng Mạt Hi. "Vân An, chúng ta đi."

Thiệu Vân An kéo tay Đại Dĩnh Tư đi. Võ Liễu thị không cần suy nghĩ hô to. "Ngăn bọn họ lại!"

"Ta xem các ngươi ai dám!" Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư đồng thời quát lớn. Võ Liễu thị hiển nhiên đã nhận ra hành động ngu ngốc của mình, sợ hãi co rúm ở phía sau Võ Vương thị. Võ lão phu nhân tức giận trừng mắt liếc nhìn đứa cháu dâu ngu xuẩn, cố gắng áp chế lửa giận do Thiệu Vân An khơi mào, ý đồ xoa dịu. "Nàng không hiểu chuyện, nói chuyện không đúng mực, mong thế tử và Lâm thiếu phu nhân không khiển trách. Vương Thiệu chính quân hôm nay mang Hi nhi tới thăm Giản nhi, nói vậy cũng biết Hi nhi không an lòng phụ thân. Chúng ta muốn giữ Hi nhi ở lại là vì hy vọng Hi nhi có thể ở bên cạnh Giản nhi, nói không chừng Giản nhi có thể tốt lên, chứ không phải muốn bắt ép nó ở lại, đây là hiểu lầm. Vương thị cũng quá hồ đồ."

Võ Vương thị vội vàng cúi đầu. "Là ta hồ đồ, là ta hồ đồ."

Thiệu Vân An hừ lạnh. "Nhìn thấy chúng ta thì quỳ xuống, còn liên mồm cầu ta không được mang Hi nhi đi, chuyện này đúng là hồ đồ, hồ đồ tới mức đổi trắng thay đen. Ta thì không thấy hồ đồ chút nào, nên nói là ngu ngốc, là bệnh, cần phải trị!"

Võ Vương thị bị Thiệu Vân An nói tới mức lúng túng. Võ lão phu nhân tức giận mắng nha đầu bên cạnh. "Còn không nhanh đỡ tam thái thái và thiếu nãi nãi lên! Đứng thất thần làm gì!"

Mấy nha đầu vội vàng đỡ Võ Vương thị và Võ Liễu thị đứng dậy. Thiệu Vân An lên tiếng. "Về nhà! Sớm biết thế này ta chẳng thà đừng tới, quả thực là đen đủi."

Võ lão phu nhân. "Vương Thiệu Chính Quân!"

Thiệu Vân An căn bản chả thèm quay đầu, đi nhanh ra ngoài. Võ lão phu nhân cho dù tức giận cũng không dám thực sự phái người đi ngăn chặn. Bà không ngờ tới, một thường dân như Thiệu Vân An, vừa mới được phong làm phu nhân hầu gia đã dám coi thường An quốc công phủ, dám kiêu ngạo ương ngạnh! Võ lão phu nhân nhất thời không biết làm sao. Nếu Thiệu Vân An là người bình thường, bà có thể ra lệnh bắt lại. Trước không đề cập tới người chống lưng cho Thiệu Vân An, chỉ với thân phận của Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư, bà không dám cản, cũng không thể cản.

Đại Kim Tiểu Kim gầm gừ đi trước mở đường. Thiệu Vân An kéo Đại Dĩnh Tư, Mộ Dung thế tử ôm Tưởng Mạt Hi, trên con đường không người can ngăn tiến thẳng ra cổng lớn. Võ lão phu nhân được Võ Trịnh thị đỡ ở phía sau liên tục kêu dừng bước. Cổng chính đóng chặt, vài vị gia đinh ngăn đón, Thiệu Vân An trực tiếp hạ lệnh. "Đại Kim Tiểu Kim, cắn cho ta!"

Giữa những tiếng gào thét, Thiệu Vân An vọt ra cạnh cổng. Võ lão phu nhân không còn cách nào khác, ngoài mạnh trong yếu hô. "Vương Thiệu Chính Quân, ngươi thật sự muốn tình thế phát triển tới mức không thể vãn hồi hay sao? Nếu thật sự lan tới tai thiên tuế, lão thân cũng đáp lễ! Chỗ này là An quốc công phủ! Ngươi tùy ý để hung thú hành hung ngay trong phủ, lão thân cũng muốn hỏi thiên tuế định xử trí thế nào!"

Thiệu Vân An quay lại. "Bà già mắt mờ rồi! Bà cứ đi kiện cáo đi! Ta cũng muốn hỏi thiên tuế xem, là quốc công phủ cao hay vương phủ cao. Chỉ là một lão thái bà cũng dám giam cầm vương gia thế tử. Hộ quốc thần thú do hoàng thượng ban thưởng bảo hộ chủ, bảo hộ thế tử không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?"

Võ lão phu nhân tức giận lảo đảo. "Lão thân giam cầm thế tử khi nào!"

Mộ Dung thế tử. "Các ngươi không cho chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ không phải đang giam cầm bản thế tử?"

Võ lão phu nhân ôm ngực ngã vào người nha đầu bên cạnh. Lúc này, bên ngoài có người gõ cổng. Ánh mắt Mộ Dung thế tử đanh lại, nhìn đám hạ nhân quốc công phủ, mắng. "Còn không chịu mở cổng!"

Đám hạ nhân bị Đại Kim Tiểu Kim dọa sợ chết khiếp. Đại Kim Tiểu Kim há miệng lớn rống giận, lập tức có người tè ra quần, vội vàng đi gỡ trường mộc khóa, mở cổng. Đại Kim nhảy tới trước mặt Mộ Dung thế tử. Mộ Dung thế tử không rõ nguyên do. Tưởng Mạt Hi trong lồng ngực y giãy giụa tụt xuống, sau đó ngồi lên lưng Đại Kim. Mộ Dung thế tử nhướn mày, cưỡi lão hổ (hộ quốc thần thú)? Y cúi đầu nhìn vóc dáng của mình, nếu có thể xẻo bớt một thân thịt, y cũng có thể cưỡi được chứ?

Cổng mở, người bên ngoài nhìn thấy tình hình bên trong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó quỳ hành lễ. "Vương Thiệu Chính Quân, Tưởng nội quan Tưởng đại nhân đã trở lại, đang ở đại tướng quân phủ, thái gia mệnh tiểu nhân thỉnh Vương Thiệu Chính Quân mang Tưởng thiếu gia mau chóng trở về."

Võ Trịnh thị, Võ Vương thị và Võ Liễu thị nghe vậy thì trái tim tức tốc tuột thẳng dốc. Thiệu Vân An nâng đối phương lên, nói. "Chúng ta lập tức trở về." Quay đầu, hắn cười lạnh. "Còn phải đa tạ lòng hiếu khách "nhiệt tình" của đại phu nhân." Dứt lời, không để ý tới sắc mặt khó coi của đối phương, Thiệu Vân An bước qua cổng An quốc công phủ, dậm bước rời đi.

Ngồi trên lưng Đại Kim, Tưởng Mạt Hi cũng quay đầu nhìn thoáng qua. Ánh mắt lạnh lùng khiến Võ lão phu nhân và Võ Vương thị cả người phát lạnh. Võ Vương thị nhịn không nổi xoa xoa mắt, nghi ngờ bản thân có nhìn lầm hay không, đứa tôn tử ngu ngốc của bà sao lại có ánh mắt như vậy được?

"Đóng cổng!" Võ lão phu nhân cắn răng không cam lòng. Trước cổng, một đám gia nô rên rỉ thống khổ ngã trên mặt đất, đều do Đại Kim Tiểu Kim cắn bị thương. Lần này, Thiệu Vân An thực sự cho An quốc công phủ một bạt tai, đánh tới mức Võ lão phu nhân sinh đau. Cho dù An quốc công phủ không được hoàng thượng trọng dụng, nhưng chưa từng trải qua nỗi uất nghẹn nào thế này. Võ lão phu nhân chỉ cảm thấy nghẹn ứ không thở nổi, quải trượng trong tay nặng nề nện từng cái từng cái lên mặt đất.

"Thật, thật là khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!"

Lên xe, Thiệu Vân An vừa mới làm cho hai vị nữ nhân tức giận muốn hộc máu lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm trọng, hỏi. "Mộ Dung ca, ngươi có nhìn ra cái gì không?"

Đại Dĩnh Tư trợn mắt kinh ngạc. Mộ Dung thế tử cau mày. "Mùi dược trong phòng không thích hợp. Ta uống thuốc hàng năm, ngửi mùi là có thể nhận ra dược liệu gì. Nhưng trong phòng có một vài dược vị không dùng để cứu người."

Thiệu Vân An lạnh mặt. "Thân thể Võ Giản có sao không?"

Mộ Dung thế tử đáp lại ánh mắt chăm chú của Tưởng Mạt Hi, nói. "Nếu An quốc công phủ hạ quyết tâm giữ Hi nhi, lấy cớ ép Tưởng đại ca, thì Võ Giản là nhân vật mấu chốt. Có phải bọn họ muốn lấy lý do Võ Giản bệnh nặng mà giữ Hi nhi hay không?"

"Đám khốn kiếp!" Thiệu Vân An tức điên. Tưởng Mạt Hi nắm tay hắn, lần đầu tiên mở miệng. "An thúc, cứu cha."

Đại Dĩnh Tư tức giận mắng. "Bọn họ không phải người! Võ Giản chính là đích trưởng tử Võ gia!"

Mộ Dung thế tử khinh thường đáp. "Đối với tình hình hiện tại của An quốc công phủ mà nói, mệnh của Võ Giản còn không đáng giá bằng Tưởng đại ca và Hi nhi."

Thiệu Vân An ôm Tưởng Mạt Hi. "An thúc nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha con!"

Tưởng Mạt Hi mím môi, trong mắt dấy lên ngọn lửa lạnh lẽo. Thiệu Vân An cố sức cạy môi nhóc ra, hận không thể ném một quả lựu đạn vào phủ quốc công, nổ chết đám người khốn kiếp kia.