Mọi người về lại phủ tướng quân, vừa vào chính đường, Tưởng Mạt Hi nhảy xuống khỏi lưng Đại Kim, vọt tới trước mặt một người đang đứng, sau đó, dưới sự khiếp sợ cực độ của đối phương mà ôm lấy y, ngẩng đầu gọi. "Cha nhỏ."

Cả đường phong trần mệt mỏi trở về, Tưởng Khang Thần chưa kịp tận mắt nhìn thấy, chỉ mới nghe được tin nhi tử hồi phục từ chỗ Vương Thạch Tỉnh. Lần này gặp lại, y hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.

Thiệu Vân An theo sau tiến vào. Thấy biểu tình của hắn, Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư, lão tướng quân nhíu mày. "Làm sao vậy, tình hình Võ Giản không tốt sao?"

Thân mình Tưởng Khang Thần chấn động, ngẩng đầu. Thiệu Vân An nhanh chóng nói. "Khang Thần đại ca, cùng ta tiến cung. Chuyện Hi nhi, chờ vào cung xong rồi hãy nói."

Tưởng Khang Thần nhanh chóng đè lại sự vui mừng khi nhi tử hồi phục, khẩn trương hỏi. "Võ Giản làm sao vậy?"

Thiệu Vân An trực tiếp hỏi. "Khang Thần đại ca, ngài còn thích Võ Giản hay không? Nếu ngài không thích, vậy thì mặc kệ bọn họ bày trò. Nếu ngài còn thích, chúng ta sẽ nghĩ cách cứu hắn."

Tưởng Khang Thần lảo đảo, nghĩ tới khả năng nào đó, y thất thanh hô. "Võ gia làm gì hắn!"

Không cần Tưởng Khang Thần trả lời, thái độ của y đã đủ thuyết minh hết thảy. Mộ Dung thế tử nói. "Tình huống Võ Giản thật sự không tốt. Chúng ta hoài nghi, Võ gia cố ý lấy lý do này đề giữ Hi nhi nhằm uy hiếp Tưởng đại ca." Mộ Dung thế tử mau chóng kể lại sự tình một lần. Tưởng Khang Thần nghe xong, hốc mắt lập tức đỏ bừng, cắn răng tức giận. "Võ gia! Võ gia! Nếu Võ Giản chết, ta muốn toàn bộ Võ gia vì hắn đền mạng!"

Tưởng Mạt Hi khẩn trương nắm tay cha nhỏ. "Cha nhỏ, cứu cha."

Lời cầu khẩn của nhi tử khiến Tưởng Khang Thần rơi nước mắt. Y cố sức lau, ngồi xổm xuống, nhìn nhi tử thề nói. "Cha nhỏ nhất định sẽ cứu cha con!"

Dứt lời, y ôm chặt lấy nhi tử.

Thiệu Vân An nhìn Mộ Dung thế tử. "Mộ Dung ca, hiện tại chúng ta phải cướp tiên cơ. Ngươi có thể tìm người phát tin tức hay không, nói An quốc công phủ vì tư lợi mà mưu lại Võ Giản, bức bách Khang Thần đại ca và Hi nhi hồi Võ gia. Phải truyền thật khó nghe, thật vô sỉ vào, chúng ta phải chiếm thế thượng phong của dư luận."

Mộ Dung thế tử không hiểu "dư luận" là cái gì, nhưng y hiểu ý Thiệu Vân An, lập tức trả lời. "Yên tâm, giao cho ta đi."

Túc Thật Dật cũng ở đây lên tiếng. "An nhi, ngươi vừa mới nói Khang Thần tiến cung, việc này không nên chậm trễ, các ngươi mau tiến cung gặp thiên tuế, không thể để Võ gia đoạt tiên cơ, việc truyền tin tức cứ giao cho chúng ta."

Lão phu nhân. "Các ngươi mau đi đi, mang cả Hi nhi theo nữa."

Thiệu Vân An. "Khang Thần đại ca, chúng ta đi."

Vương Thạch Tỉnh. "Ta đi chung với mọi người."

Thiệu Vân An lắc đầu. "Tỉnh ca không cần lộ diện, huynh mà lộ diện bọn họ càng có cớ. Nói thẳng ra, đây là chuyện nội trạch." Tiếp theo, lão tướng quân nhìn Thiệu Vân An. "An nhi cứ việc nháo, tướng quân phủ ta không sợ An quốc công phủ."

Lão chính quân. "Võ lão thái thái chẳng lẽ dám khi dễ người tướng quân phủ?"

Thiệu Vân An cảm động cực kỳ, Tưởng Khang Thần kéo Tưởng Mạt Hi quỳ xuống. "Lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân, tướng quân phủ đại ân, ta......" Tưởng Khang Thần một tay ấn Tưởng Mạt Hi dập đầu.

Thẩm Băng và Túc Thần Dật vội vàng kéo Tưởng Khang Thần và Tưởng Mạt Hi lên. Thẩm Băng nói. "An nhi gọi ngươi một tiếng "đại ca", ngươi chính là người của phủ tướng quân. Đừng nhiều lời, mau vào cung đi."

Tưởng Khang Thần khom lưng thật sâu đa tạ ba vị lão nhân và những người khác, sau đó cùng Thiệu Vân An nhanh chóng rời đi. Đại Dĩnh Tư cũng theo sau. Nàng có thể xem là nhân chứng.

Thiệu Vân An muốn vào cung trước, phủ An quốc công đương nhiên cũng nghĩ tới. Bọn họ vừa rời khỏi, Võ lão phu nhân lập tức thay đổi phục sức, mang theo trưởng tức vào cung. Từ đầu tới cuối, nam nhân phủ An quốc công không hề lộ diện.

Quân hậu ở trong tẩm cung của Vĩnh Minh Đế. Sau khi tiến cung, từ xa Thiệu Vân An đã nhìn thấy Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị chờ ngoài cửa. Hắn lập tức nhỏ giọng nói. "Khang Thần đại ca, ngài không nên để lộ chuyện mình còn quan tâm Võ Giản, tốt nhất là lạnh nhạt một chút. Hi nhi, không cần nói chuyện."

Khuôn mặt nhỏ của Hi nhi căng chặt, tròng mắt nhìn Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị cứ như nhìn kẻ thù. Tưởng Khang Thần minh bạch ý tứ của Thiệu Vân An, gật đầu.

Phía bên kia, trông thấy Tưởng Khang Thần, ánh mắt Võ Trịnh thị hơi lảng tránh. Võ lão thái thái chủ động mở miệng. "Khang Thần, ngươi trở về khi nào? Nghe nói ngươi rời kinh, lão thân vẫn luôn nhớ thương ngươi."

Tưởng Khang Thần lạnh nhạt hồi đáp. "Không dám làm phiền Võ lão phu nhân tưởng nhớ. Ta với ngài nhiều năm không gặp, không ngờ thân mình ngài còn rất khỏe mạnh."

Võ lão thái thái không nhịn nổi, Võ Trịnh thị lên tiếng. "Khang thần, nãi nãi vẫn luôn nhớ ngươi, câu này của ngươi khiến nãi nãi thương tâm."

Tưởng Khang Thần cười lạnh. "Võ đại phu nhân, ngài nói sai rồi, nãi nãi của Khang Thần đã về cõi tiên nhiều năm. Khang Thần thân phận thấp kém, không dám trèo cao, không dám nhận Võ lão phu nhân là nãi nãi."

Võ lão phu nhân kéo Trịnh thị để nàng đừng nói tiếp, bà thở dài, đau thương nói. "Khang Thần, nãi nãi biết trong lòng ngươi còn oán hận, nãi nãi vẫn luôn tự trách chuyện lúc trước không bảo hộ ngươi..."

"Khang thần đại ca, ta đột nhiên cảm thấy ngài thật là anh minh thần võ a." Một người không kiêng dè xen ngang câu nói ôn nhu của Võ lão thái thái, trừ Thiệu Vân An, còn ai vào đây.

Thiệu Vân An chà tay, nói. "Không nghĩ tới, thân là nhất đẳng cáo mệnh phu nhân cao cao tại thượng cũng có thể vô sỉ khiến người ta buồn nôn, y như phụ nhân thôn dã. Vừa nãy ở Võ gia, ta cứ tưởng đã nói rõ ràng rồi, ai ngờ nhân gia có thể mở to mắt nói điêu ở trước mặt ngài tới trình độ này."

"Vương Thiệu Chính Quân!"

"Không cần to tiếng, ta không phải các ngươi, tai ta còn tốt lắm, không có bị điếc!"

Tưởng Khang Thần vỗ vỗ Thiệu Vân An, bộ dáng "không để bụng", bất đắc dĩ nói. "Vậy ngươi có biết tại sao ta hòa li với Võ Giản không? Ở Võ gia, Hi nhi bị mắng là người ngốc, cho dù Hi nhi bị ức hiếp cũng không có trưởng bối nào ra mặt. Rời khỏi Võ gia, Hi nhi lại chậm rãi bình phục. Ta thật hối hận, đúng ra lúc sinh Hi nhi ta nên hòa li với Võ Giản. Hi nhi sẽ không chịu nhiều uất ức như thế. Khi ta còn ở Võ gia, Võ lão thái thái chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, lúc ta và Hi nhi bị khi dễ, lão thái thái cũng chưa từng bao giờ nói đỡ cho phụ tử chúng ta một câu, bây giờ gặp mặt lại nói là không "bảo hộ" ta, ngươi thấy có buồn cười hay không?"

Đại Dĩnh Tư nhấc tay áo che miệng. "Không đùa chứ. Khang thần đại ca, nếu ngài không phải nội quan của thiên tuế, Hi nhi không phải nghĩa tôn của vương gia, ngài nói, các bà ấy sẽ quan tâm ngài có trở về kinh thành hay không sao?

Thiệu Vân An quắc mắt xem thường. "Câu hỏi này kẻ ngốc cũng có thể trả lời, đại tỷ ngài đừng có coi thường chỉ số thông minh của Khang Thần đại ca."

"Ha ha ha..." Tiếng cười của Đại Dĩnh Tư dường như tát vào mặt Võ lão thái thái.

Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị bị ba người kẻ xướng người họa, nói đến mức trên mặt hết xanh lại trắng. Tuy nhiên, vì địa vị thân phận, các bà không thể nào mở miệng cãi lại, chứ đừng nói đến việc la lối khóc lóc càn quấy. Đầu tiên, Võ lão thái thái tin tưởng cảm tình Tưởng Khang Thần dành cho Võ Giản, thứ hai là tin chắc Tưởng Khang Thần sẽ không phản kháng, cho nên vừa gặp lại đã giả mù sa mưa. Nhưng bà không ngờ rằng mình đã tính sai. Tưởng Khang Thần không hề biểu hiện chút tình cảm dành cho Võ Giản, hơn nữa còn nói chuyện không thèm nể mặt chút nào. Võ lão thái thái tức giận tới mức đau tim.

Trong tẩm cung, nghe thấy mọi người nói chuyện bên ngoài, quân hậu nhếch miệng cười nhẹ, một người từ phía sau ôm lấy hắn, hôn cổ hắn, lười biếng nói. "Thiệu Vân An nổi tiếng là hãn, để hắn giáo huấn Võ gia được rồi, ngươi cần gì phải ra mặt?"

Quân hậu nghiêng đầu, đối phương lập tức hôn xuống. Quân hậu dung túng cho đối phương thực hiện một chiếc hôn sâu, sau đó đẩy mặt người ta ra, đáp. "Hành động của Võ gia nằm trong dự kiến của thần, nếu chỉ có người Võ gia tới, thần có thể đuổi người đi, nhưng Thiệu Vân An lần đầu tiên tiến cung, thần không thể không gặp, Tưởng Khang Thần cũng trở lại, thần có chuyện muốn hỏi hắn. Hoàng thượng muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay cùng nhau xem náo nhiệt?"

Vĩnh Minh Đế sờ bụng quân hậu. "Trẫm xem náo nhiệt cùng ngươi. Xem xong trẫm còn phải nỗ lực."

Quân hậu mỉm cười đẩy Vĩnh Minh Đế ra. Trở về tuổi thiếu niên, trong lòng hai người đồng dạng vui sướng, thân thể cũng như thế. Cho nên mới nói, người An quốc công phủ là già lú lẫn rồi. Hoàng thượng và quân hậu sao có thể làm chủ cho bọn họ?

Cửa tẩm cung mở ra từ bên trong, người chờ bên ngoài lập tức đứng thẳng. Quách Tốn từ bên trong đi ra, vung phất trần, nói. "Thiên tuế có lệnh, lệnh Võ lão phu nhân, Vương Thiệu chính quân và Tưởng nội quan tới Cẩm Hoa cung hầu giá."

"Tạ công công."

Đoàn người được tiểu thái giám dẫn tới Cẩm Hoa cung. Đại Dĩnh Tư nhỏ giọng nói với Thiệu Vân An. "Cẩm Hoa cung là nơi xử lý chính vụ của thiên tuế, nơi tiếp kiến các nội quan."

Thiệu Vân An gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Trong mấy phim cổ trang xưa, hoàng hậu cũng có chỗ làm việc riêng, xem ra là cũng có cơ sở giống nhau.

Hai bên đối nghịch chờ đợi cỡ một nén nhang, sau đó có tiếng tiểu thái giám thông báo ở bên ngoài. "Hoàng Thượng giá lâm... quân hậu giá lâm..."

Hoàng Thượng cũng tới?

Võ lão phu nhân giật mình nhìn Võ Trịnh thị, vội vàng quỳ gối cung nghênh. Thiệu Vân An sắc mặt bình tĩnh quỳ theo, trong lòng gào thét. [Không phải đã nói đây là chuyện nội trạch sao? Sao hoàng thượng cũng tới tham gia tranh cãi vậy?]

Hắn đương nhiên không hề nghĩ tới, Vĩnh Minh Đế căn bản là tới xem trò vui.

Sau khi Thiệu Vân An và Tưởng Khang Thần tiến cung, Đại lão tướng quân mới mở thư Tưởng Khang Thần mang về. Đọc thư của nhị nhi tử, biểu tình Đại lão tướng quân kích động, lão phu nhân và lão chính quân tò mò hỏi. "Minh Vinh Viết cái gì vậy?"

Lão tướng quân đưa thư qua, hai người cùng nhau xem thư, hốc mắt đồng dạng ướt át. Những người còn lại chả hiểu gì. Lão tướng quân lấy thư lại, gấp gọn, nhét vào lồng ngực, chỉ nói. "Người nhà chúng ta, dù ở bất cứ nơi đâu, sớm hay muộn cũng sẽ trở về, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi tin tức."

"Cha, ngài nói cái gì vậy." Đại Huỳnh Hương không hiểu.

Lão tướng quân xua tay, không giải thích. Túc Thần Dật nhịn không được hỏi. "Cha, trong thư Minh Vinh viết cái gì thế?"

Lão tướng quân trầm tư một lúc, nhìn lão chính quân. Lão chính quân nói. "Thần Dật, đưa ta về phòng đi."

Tim Túc Thần Dật đập mạnh một cái, lập tức đứng dậy đỡ lão chính quân.

Ở phía bên cung điện, sau khi hoàng thượng và quân hậu an tọa, Thiệu Vân An quỳ xuống đầu tiên, nói. "Thiên tuế, thỉnh ngài hãy phân xử!"

Tưởng Khang Thần kéo Tưởng Mạt Hi quỳ theo, Đại Dĩnh Tư cũng quỳ xuống, lau nước mắt. "Thiên tuế, hôm nay chất nữ ở An quốc công phủ suýt nữa không về được, may mắn là Vương Thiệu chính quân mang theo hộ quốc thần thú, ngài phải làm chủ cho chất nữ."

Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị lập tức bị thương một vạn điểm. Võ lão thái thái quỳ hô. "Lão thân oan uổng a..."

"Ngài oan uổng cái gì? Không phải ngài ra lệnh đóng cổng, ý đồ giam cầm chúng ta và Mộ Dung thế tử sao?" Thiệu Vân An căn bản không cho Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị có cơ hội nói chuyện, bùm bùm kể lại sự việc mới xảy ra. Đại Dĩnh Tư ở bên cạnh gật đầu lia lịa, chính là như vậy đó!

Võ lão thái thái thở dồn dập, rất nhiều lần muốn xen ngang nhưng chưa thành công. Bà không thể mở miệng, Võ Trịnh thì càng không thể tìm được cơ hội, hai người sốt vó chỉ có thể hô "oan."

Thiệu Vân An kết thúc câu chuyện xong thì dập đầu một cái, hướng quân hậu đang nghiêm túc, căm phẫn nói. "Thiên tuế, ta có lòng tốt đưa Hi nhi đi thăm Võ Giản, kết quả lại bị người ta nói ta cưỡng ép giữ Hi nhi, không cho Hi như về lại Võ gia. Ta thật không hiểu, thư hòa li của Khang Thần đại ca và Võ Giản giấy trắng mực đen rành rành mà lại là giả sao? Hi nhi họ Tưởng không họ Võ! Lòng tốt của ta lại bị xem như lòng lang dạ thú, sớm biết bọn họ như vậy, ta căn bản sẽ không mang Hi nhi đi!"

Thiệu Vân An quên luôn không xưng "thần." Trong mắt mọi người, đây gọi là thật sự tức giận. Tưởng Khang Thần nặng nề dập đầu ba cái với quân hậu, thẳng lưng nói. "Thiên tuế, là Võ gia không cần phụ tử chúng ta trước, hiện giờ lại nói Hi nhi là tôn nhi nhà bọn họ! Cho dù thần chết, Hi nhi vĩnh viễn họ Tưởng, không phải họ Võ! Ta, Tưởng Khang Thần, ở đây xin thề độc! Ta và Hi nhi chết cũng là quỷ nhà họ Tưởng! Hai phụ tử chúng ta vĩnh viễn không về Võ gia, nếu trái lời thề, thiên lôi đánh chết!"

Sắc mặt Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị không thể dùng tử khó coi để hình dung. Đối mặt với Thiệu Vân An cướp tiên cơ, đối mặt với Tưởng Khang Thần ngoan tuyệt, Võ lão thái thái hoảng loạn, vội vàng nói. "Thiên tuế, lão thần tuyệt đối không có ý này, là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

Thiệu Vân An. "Hiểu lầm? Ngài có dám để thái y kiểm tra xem Võ Giản bị bệnh gì không? Ngài có dám thề với trời Võ Giản bị bệnh nặng không liên quan gì tới các ngài, nếu chỉ có một chút, các ngài sẽ không thể chết tử tế! Ngài dám hay không dám!"

Võ lão thái thái kinh hãi nện mông xuống đất.

Quân hậu lên tiếng. "Người tới, phái thái y tới An quốc công phủ khám bệnh."

"Thiên tuế!" Võ lão thái thái hoảng loạn bò dậy.

Quân hậu lạnh nhạt nói. "Nếu Vương Thiệu chính quân hoài nghi bệnh của Võ Giản rất đáng ngờ, Võ lão phu nhân lại nói là hiểu lầm, vậy không ngại cho thái y đi kiểm tra xem sao."

Quách Tốn nhỏ giọng thì thầm. "Thiên tuế, thái y trong thái y viện đã bị hoàng thượng hạ chỉ nhốt vào thiên lao."

Vĩnh Minh Đế không chút chột dạ, nói. "Bọn họ không kiểm tra ra quân hậu trúng độc gì, trẫm tức giận nên mới...Quách Tốn, ngươi tới thiên lao mang Ninh Mục ra, kêu hắn đi chẩn trị cho Võ Giản."

"Vâng."

Võ lão thái thái hoảng loạn. "Hoàng thượng, Giản nhi nghèo hèn, không dám làm phiền thái y trị liệu!"

Vĩnh Minh Đế phất tay. "Nếu Võ Giản thật sự lâm trọng bệnh, trẫm sẽ bắt Vương Thiệu chính quân bồi tội trước mặt ngươi."

Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị lạnh sống lưng, nhìn Quách Tốn rời đi, hai người đồng thời run sợ trong lòng. [Lần này toang rồi!]