Từ phía xa Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt quan sát trận đấu của Cổ Viêm và vị yêu tộc cường giả kia, thực hư mọi chuyện họ là người nắm rõ nhất, đám yêu tộc này quá ngây thơ chúng nghĩ sao mà có thể dễ dàng hạ được tiểu tử này, đẳng cấp của hắn chúng không thể nào dùng cách thông thường để so sánh được.

Phía dưới sàn đấu Lam Anh là người lo lắng nhất không biết Cổ Viêm có gặp chuyện gì bất trắc không.

Sau đám khói bụi hai hư ảnh nam nhân đứng lăng không giữa bầu trời một bên còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, một bên thì lộ vẻ mặt chấn kinh không thể tin được chuyện vô lý này sẽ có thể xảy ra.

Chuyện gì thế này sao ngươi không chết !
Chử Hùng phẫn nộ quát lớn.

Hả chuyện gì, ai biết gì đâu ?
Cổ Viêm nét mặt hồn nhiên đáp lại.

Ngải Đồ nheo mắt lại nhìn về khuôn mặt ngây ngô của tiểu tử này trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu không biết hắn tu luyện thứ công pháp gì mà ngay cả một đòn công kích chí mạng của cường giả cấp thú linh như Chử Hùng mà cũng có thể bình an đỡ được.

Như Chử Hùng đã nói chuyện này quá sức vô lý sao thực lực chênh lệch lớn đến vậy mà vẫn không thể giết hắn được.

Không lẽ hắn có pháp bảo phòng thân !
Ngải Đồ nét mặt hoài nghi thầm tự hỏi.


Phía dưới tất cả sinh linh đều vô cùng kinh dị khi nhìn về phía Cổ Viêm, đỡ một đòn công kích toàn lực của một cường giả yêu tộc hơn mình tới tận ba đại cảnh giới mà vẫn có thể sống nhăn răng tiểu tử này cũng quá nghịch thiên.

Lam Anh trông thấy cảnh tượng trước mắt càng thêm sùng bái Cổ Viêm hơn quả nhiên không thể trông mặt mà đánh giá một con người được, tiểu tử này hắn phải có điểm gì bất thường mới có thể có một thê tử xinh đẹp tu vi cao hơn mình và một nữ nhân thần bí làm bạn tất cả đều có lý do của nó hết.

Nếu có thể kết giao với tiểu tử này chỉ chăm lợi không có hại.

Lam Anh cười thầm nói.

Lý do mà Cổ Viêm có thể đỡ một kích toàn lực của gã yêu tộc này đơn giản vì công kích của hắn mang thuộc tính ám, mà Cổ Viêm có thể miễn nhiễm mọi loại công kích thuộc tính này nên cho dù là cường giả cảnh giới cao hơn nữa tấn công hắn cũng không hề hấn gì, ngoại trừ dùng sức mạnh nhục thân cường hãn tấn công hắn thì mới có thể làm hắn trọng thương tuy nhiên loại điểm yếu này không phải ai cũng biết đặc biệt gã yêu tộc ngu ngốc trước mắt càng không thể nhìn ra được.

Vô lý, chuyện này quá vô lý làm sao ngươi có thể sống sót dưới một kích này của ta được nhất định ngươi có pháp bảo phòng vệ.

— QUẢNG CÁO —
Chử Hùng tỏ vẻ bất mãn quát.

Có sao, ở đâu, sao ta lục khắp người không thấy.

Cổ Viêm làm bộ mặt ngây thơ thử tìm quanh cơ thể mình loại pháp bảo mà hắn nói.

Đáng ghét còn làm bộ mặt không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay cho dù ngươi có pháp bảo gì cũng phải chết dưới tay ta.

Chử Hùng tức giận tay phải biến ra một cây chùy gai một linh vũ khí thượng phẩm nhân lúc Cổ Viêm không để ý đến lao tới nhắm vào đỉnh đầu của hắn tấn công.

Lam Anh thấy chuyện bất bình không thể làm ngơ được với cấp độ thú linh ngũ phẩm của nàng ta đỡ một chiêu này của Chử Hùng là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Tuy nhiên Ngải Đồ cũng không phải kẻ ngu ngốc Cổ Viêm này quá phi thường nếu để hắn sống sau này sẽ là đại họa vì thế chỉ còn cách chặn Lam Anh lại để cho Chử Hùng thủ tiêu hắn càng nhanh càng tốt.

Ngải Đồ đại nhân ngài làm vậy là có ý gì, đã quá nửa canh giờ rồi mà ngài vẫn không tuyên bố kết thúc trận đấu, không lẽ những gì một thú vương cường giả lại chỉ là gió thoảng qua tai ngài làm vậy sau này sao có thể phục chúng nhân.

Lam Anh phẫn nộ quát thẳng vào mặt hắn.

Lời Lam Anh nói không sai mặc dù không ưa nhân tộc Cổ Viêm nhưng hành động của Ngải Đồ quả thật là không thể chấp nhận được đây chẳng phải là đang cậy mạnh bắt nạt yếu hay sao nhưng bất quá họ cũng không có ý kiến Ngải Đồ rất mạnh không thể đắc tội được.

Boong boong !
Trong khi mọi sự chú ý đang dồn lên phía Ngải Đồ và Lam Anh thì lúc này cây chùy gai của Chử Hùng đã chạm đến đầu của Cổ Viêm va chạm phát ra âm thanh chói tai.

Vốn nghĩ tiểu tử này có pháp bảo tấn công chỉ là để trút giận nhưng điều làm gã yêu tộc này phải toát mồ hôi đến kinh sợ tái xanh mặt chính là hắn quả thật không có pháp bảo phòng thân nếu không công kích này đã bị phản lại, toàn bộ những gì vừa xảy ra với hắn đều là do nhục thân cường hãn của hắn mà ra.

Nghe thấy âm thanh lạ phát ra Lam Anh, Ngải Đồ cùng vô số ánh mắt chúng nhân lại dán lên người thiếu niên non nớt với khuôn mặt ngây ngô không hiểu chuyện gì xảy ra, tất cả bọn họ đều làm cùng một bộ dạng y như Chử Hùng đều chấn kinh với nhục thân cường hãn này của hắn.


Ta không tin, ta không tin, chuyện này quá vô lý sao ngươi lại không chết, ngươi phải chết cho ta.

Chử Hùng không chấp nhận sự thật này lao tới vung chùy gai đánh liên tục lên cơ thể Cổ Viêm, cơ thể tiểu tử này ngoài y phục bị rách ra thì toàn bộ cơ thể không phát sinh chấn thương mọi đòn tấn công của Chử Hùng đều là vô dụng với hắn.

— QUẢNG CÁO —
Chử Hùng liên tục tấn công không biết vài trăm hay vài nghìn chiêu mà không làm tổn hại gì đến Cổ Viêm cho đến khi thân thể hắn mệt mỏi không còn chút sức nào mới dừng tay lại.

Tất cả ánh mắt đều dồn lên Cổ Viêm quan sát không rời mắt một giây chứng kiến sự phi thường của hắn, trận đấu này dù không muốn thừa nhận nhưng Cổ Viêm là người dành phần thắng hắn thắng không phải vì đánh bại được Chử Hùng mà hắn thắng vì Chử Hùng đánh đến quá mệt lả người ra không còn sức chiến đấu mà phải xin đầu hàng chịu thua.

Đánh đủ chưa có thể cho ta mượn cây chùy gái của ngươi chút được không ?
Cổ Viêm mở miệng khẽ hỏi.

Hộc hộc, ngươi mượn vũ khí của ta làm cái gì, nếu ngươi muốn thứ vũ khí vô dụng này ta cho ngươi.

Chử Hùng thở hổn hển ném chúy gai thẳng vào mặt hắn.

Cổ Viêm vươn tay ra nhẹ nhàng đỡ cây chùy gai này vừa cầm vừa ngắm nghía nó.

Chúng nhân tiếp tục quan sát diễn biến mọi chuyện xảy ra tiếp theo không tự dưng mà Cổ Viêm lại đi mượn vũ khí của đối thủ hiển nhiên hắn sắp làm ra một chuyện kinh thiên gì đó.

Cầm cây chùy gai trên tay Cổ Viêm bắt đầu dùng sức vò nát vũ khí này nhào nặn nó như nhào nặn cục đất sét chớp mặt đã nhào nặn nó thành một cục kim loại hình tròn màu đen.

Cầm cục kim loại màu đen trên tay Cổ Viêm bắt đấu há miệng cắn nó như cắn một miếng bánh, âm thanh của kim loại bị hàm răng hắn nghiền nát vang lên khiến cho toàn bộ chúng nhân mặt mày trắng bệch quá mức kinh hãi, chuyện này cũng quát sức phi thường đi đến vũ khí mà hắn còn dám ăn thì hắn không còn là con người nữa.

Xin lỗi nhé, tại ta đói quá nên mượn tạm vũ khí ngươi làm bữa điểm tâm vậy.

Ăn xong vũ khí của Chử Hùng, Cổ Viêm hai tay xoa bụng cười thỏa mãn nói.

Chử Hùng thấy cảnh tượng trước mắt tinh thần hoàn toàn bị sụp đổ không thể chấp nhận được sự thật này cũng vì quá mệt mỏi mà ngất đi rơi xuống phía dưới sàn đấu Cổ Viêm là cái thứ gì đó khó hiểu mà hắn không thể nào hiểu nổi.

Ngải Đồ hiện tại vẫn há hốc miệng chưa định thần lại ngày hôm nay gặp Cổ Viêm đã làm hắn quá sốc tiểu tử này còn là nhân tộc nữa không hắn là một con tiểu quái vật đội lốt người thì đúng hơn.

Lam Anh đối với chuyện phi thường của Cổ Viêm nhanh chóng định thần lại nắm tay hắn kéo xuống phía dưới đưa hắn rời khỏi khu vực này để tránh xa Ngải Đồ tìm đến hắn truy sát.

Cổ Viêm những chuyện hôm nay xảy ra ở đây Ngải Đồ sẽ không tha cho ngươi, trời cũng đã gần tối nếu ngươi không chê có thể đến tộc của ta nghỉ ngơi, có tộc trưởng và đại ca của ta gã yêu tộc đó sẽ không làm khó được ngươi đâu.

— QUẢNG CÁO —

Lam Anh mở miệng ngỏ lời nói.

Có thật không ngươi sẽ đem ta về với tộc của ngươi, vậy thì tốt quá rồi còn gì, Ngải Đồ ta cũng sợ hắn lắm có các ngươi bảo vệ ta còn gì bằng.

Cổ Viêm vui sướng gật đầu cười nói.

Lam Anh trong lòng thầm kinh hỉ, không ngờ Cổ Viêm này lại dễ thuyết phục đến vậy, tiểu tử này có thế lực lớn chống lưng nếu tộc nàng ta có thể nhân cơ hội này bồi dưỡng ngày sau sẽ trở thành nhân vật phong vân đối vơi tộc bọn họ nếu sau này quay trở lại thiên giới là một chuyện rất tốt.

Viêm ca, chơi thế là đủ rồi đấy, chúng ta mau về thôi.

Lam Anh đang nắm tay Cổ Viêm thì đột nhiên thê tử Ngọc Nhi bước tới chặn lại dùng khuôn mặt nghiêm khắc nói chuyện với hắn như người mẹ nói chuyện với người con.

Ngọc Nhi cô nương Cổ Viêm đã đồng ý đi về tộc của ta nghỉ ngơi nếu mọi người không chê hay là cùng chúng ta về tộc nghỉ ngơi một đêm nếu sáng mai muốn đi chúng ta tuyệt không có ý giữ lại.

Lam Anh mở miệng cười nói.

Đúng là một ý kiến rất hay nhưng mà ở tộc của các ngươi có rượu có thịt không vậy, tiểu tử này có sở thích ăn thịt, hắn ăn nhiều lắm đấy chỉ sợ các ngươi không nuôi nổi hắn.

Thiên La Dạ Nguyệt nhếch miệng châm biếm cười.

Yêu tộc chúng ta tuy là không có thịt nhưng lại có hoa quả ngọt rượu ngon đảm bảo sẽ không làm cho mọi người thất vọng.

Lam Anh mở miệng nói tiếp.

Sao lại không có thịt được, rõ ràng là có nhiều thịt mà, các ngươi khiêm tốn quá rồi đấy, Cổ Viêm ta ăn ít lắm các ngươi không phải lo cho ta.

Cổ Viêm mở miệng chen lời vào nói.

Viêm ca, lời muội nói huynh dám không nghe sao, nếu hôm nay không theo muội sau này muội mặc kệ huynh thật đấy.

.