----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

" Ann ? Ann ? Ann !"

Ann mở to mắt ra, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh, cái chăn đắp quấn chặt lấy cô, cả người cô rớt khỏi giường ngủ.

Fanny ngồi xổm bên cạnh, nhìn qua trông hơi sợ hãi, cả Pansy, Millicent và Daphne đều mặc áo ngủ ngồi vây quanh cô.

Ann chỉ cảm nhận được cơn đau đầu cuồn cuộn, cô ôm chặt lấy đầu cuộn tròn người lại.

" Ann ?" Fanny nhẹ nhàng gọi, nhưng Ann không để ý tới cô nàng.

" Tụi mình mau đưa cậu ấy tới bệnh viện !" Fanny quay qua nhìn ba người kia.

" Được, được." Cả ba đều nhất trí tán thành, nhìn chung có vẻ cũng bị dọa sợ.

Ann dùng sức cắn chặt lưỡi của bản thân, đến tận lúc khoang miệng ngập tràn mùi máu tươi, cô mở miệng định nói gì đấy nhưng cổ họng khô khan không tí sức lực.


Sau đó Millicent tiến đến nâng người cô lên, trọng lượng của cô nàng gấp hai lần Ann muốn nâng cũng rất nhẹ nhàng.

Fanny tức tốc phủ thêm cho Ann lớp áo khoác dày, phòng ngừa bị nhiễm lạnh do mồ hôi tuôn ra " Đi thôi, tớ lo cho cậu ấy quá."

Ba người gật đầu, cũng bước nhanh dần.

Ann cứ như vậy mơ mơ màng màng đang nâng tới bệnh viện, sáng sớm thứ bảy, bà Pomfrey đã bị cảnh tượng này dọa hoảng hồn.

Nhìn đến tình cảnh của Ann, bà nhanh chóng phân phó Millicent đặt cô xuống giường bệnh " Mấy đứa sao bế được con bé thế ? Mau lên, đặt nhẹ nhẹ xuống thôi."

Vừa nằm xuống, cả người Ann nhường như càng thêm khó chịu, cô co rút người lại, ôm chặt đầu.

Bà Pomfrey xua tay bảo " Né ra một chút, đừng có chen đường, nếu không mấy đứa về kí túc xá thay đồ trước đi rồi hãy quay lại."


Pansy cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ, hét toáng lên rồi chạy vọt ra khỏi bệnh viện, phản ứng của Millicent và Daphne không khác là bao, nhưng vẫn quay lại ngó nhìn Ann cái rồi mới rời đi.

Fanny không có đi khỏi, cô nàng ngồi vào cái ghế cạnh giường Ann, lo lắng hỏi thăm " Bà Pomfrey, hãy mau xem thử tình trạng của Ann đi ạ ?"

" Đừng vội, ta sẽ kiểm tra cho con bé liền...." Nhưng mà bà ấy vừa chạm vào cánh tay, Ann liền run rẩy nhiều hơn, nắm chặt cái gối che đầu lại.

Tình huống của Ann làm bà hơi khó xử, dời mắt nhìn qua Fanny " Trò Charles, có thể kể trước chứ..."

" Buổi sáng nay, con bị tiếng ngã xuống giường của Ann làm tỉnh giấc, cậu ấy lúc đó vẫn còn đang gặp ác mộng, mồ hôi đổ nhễ nhại, luôn miệng nói súng súng hay âm thanh tương tự như từ Gun gì đấy. Sau đó con đã đánh thức cậu ấy..." Nói tới đây Fanny không khống chế được hơi rụt đầu lại " Ann mở mắt ra, đôi mắt tràn ngập tơ máu."


Bà Pomfrey nhíu mày nhìn Ann " Được rồi, nếu theo tình trạng như thế, để ta tìm nước thuốc an thần."

Bà ấy đi vào phía bên trong đẩy xe chở thuốc di động đi ra, cầm lấy lọ thuốc lỏng màu xanh nhạt, mở nắp " Giúp ta tí, con mau nâng con bé dậy."

Fanny gật đầu, gỡ chiếc gối bịt kín đầu Ann ra, nâng cô dậy.

Ann không chống cự gì nhiều, cơn đau đầu có vẻ đã đỡ hơn nhiều, vết thương ở đầu lưỡi đã làm lí trí cô dần tỉnh táo lại, thời điểm nước thuốc được đút vào miệng, Ann uống một hớp lớn, nhưng lại bị sặc ra.

" Khụ, khụ..." Lượng lớn thuốc vừa được uống vào bị phun ra không ít.

Máu tươi trộn lẫn cùng nước thuốc vấy bẩn tấm ra khăn trải giường trắng tinh càng đặc biệt rõ ràng, làm cho bà Pomfrey và Fanny khϊếp sợ.

" Bà Pomfrey !" Giọng Fanny run rẩy vang lên.
" Khụ..." Ann vội nuốt xuống lượng thuốc còn sót lại trong khoang miệng " Tớ, tớ không có gì đâu..."

Giọng nói nghẹn ngào " Chỉ là cắn rách đầu lưỡi..."

Tiếng thở phào của hai người vang lên rất rõ.

Bà Pomfrey đưa thêm thuốc cho Ann, dặn dò " Uống chầm chậm thôi, tránh lại bị sặc."

Lúc này, Ann cũng uống rất chậm rãi, cái miệng nhỏ cứ từng ngụm từ từ uống sạch.

" Tốt rồi, cái này sẽ làm con dễ chịu hơn." Bà Pomfrey thu lại bình nước rỗng " Ann, con còn chỗ nào đau nữa không ?"

Ann ngồi thẳng dậy, híp mắt lại, âm thanh vẫn như cũ nghèn nghẹn " Đầu con đau, lưỡi cũng có chút đau..."

" Đau đầu ?" Bà Pomfrey làm kiểm tra cho Ann, kết quả phát hiện cái ót của cô sừng vù lên, duỗi tay chạm nhẹ thử.

" Đau..."

" Ra thế, chắc lúc ngã xuống, đầu bị va đập trước tiên." Bà Pomfrey nói, sau đó nhìn vào đôi mắt Ann hỏi " Tối qua mấy giờ con ngủ ?"
" Ách, ba giờ ạ." Ann thành thật khai báo.

" Ba giờ ?" Fanny la lên, giọng điệu khó mà tin tưởng được " Chúa ạ, cậu làm gì mà tới tận ba giờ mới đi ngủ ?"

Bà Pomfrey thế mà lại rất thản nhiên nói " Không có chuyện gì lớn, ta đắp thuốc lên lưỡi con, sau đó thêm ít thuốc nhỏ cho đôi mắt, đêm nay ở lại đây quan sát đi."

" Phải ở lại bệnh viện sao ạ ?" Ann nghẹn ngào nói " Có thể không cần ở không ạ ? Con không thích ở qua đêm trong bệnh viện... Con sợ, sẽ lại mơ thấy ác mộng." Nói đến hai từ ác mộng, Ann rõ ràng có hơi chút run rẩy, trong giọng nói còn lộ thoáng cảm giác sợ hãi.

Bà Pomfrey liếc nhìn Ann " Ta có thể làm giống như lần trước, dùng bùa chú biến đổi khăn trải giường thành màu xanh nhạt, được rồi chứ ?"

Ann vội vã lắc đầu " Không, không cần màu xanh nhạt đâu ạ."
" Vậy con muốn màu gì ?" Bà Pomfrey kiên nhẫn hỏi.

" Có thể không ở chứ ?" Ann đáng thương nói.

Bà Pomfrey lắc đầu, kiên trì nói " Không được, đây không phải chuyện nhỏ, cần ở lại một đêm để quan sát."

" Vậy, con muốn màu xám, còn có tí hoa văn nữa."

Bà Pomfrey gật đầu " Charles, trò ở đây nói chuyện với Ann một lát, ta đi lấy thuốc."

Fanny gật đầu, nhìn qua Ann thở phào nhẹ nhõm " Ầy, Ann, không có việc gì là tốt rồi..."

" Rất xin lỗi." Ánh mắt cô tối đen không rõ tiêu cự.

" Không cần xin lỗi, cậu không làm gì sai cả, bị ác mộng hù dọa không phải là lỗi của cậu." Fanny lắc đầu nhìn Ann, cố ý thay đổi chủ đề " Bữa sáng muốn ăn món gì ? Chút tớ mang lại cho cậu nhé ?"

" Được đó, tớ muốn uống sữa nóng và ăn khoai tây nghiền, bánh mì nướng phết mứt việt quất, sandwich kẹp rau, còn thêm bánh rán nữa. Nhớ là đứng có quên..."
" Pudding chứ gì ?" Fanny tiếp lời.

" Ừm." Ann cười cười gật đầu " Chút nữa cậu về lại kí túc, có thể mang cặp sách và đống giấy da trên bàn lại đây cho tớ chứ ? À, còn có bài tập môn Lịch sử Phép thuật nữa."

" Nè, cậu nghiêm túc đó hả ? Ann, hiện tại cậu là một bệnh nhân đấy."

Ann kéo kéo ống tay áo của Fanny.

" Rồi, được rồi, tớ đã biết, đợi chút nữa về kí túc thay quần áo xong tớ mang lại đây cho cậu được chưa ? À, chuyện này cậu có muốn nói cho..."

" Đừng." Ann nhanh chóng nói.

" Được, tớ hiểu rồi, tớ đi trước nhé ?"

" Ừm." Ann gật đầu.

Bà Pomfrey mang thuốc tới, nhỏ vào mắt cho Ann, sau đó lại đổ một lớp bột trắng dày hương vị cũng khá dễ chịu lên lưỡi cô.

" Bà ơi." Lúc nói chuyện, Ann như ngậm một cục đá " Hôm nay, con không nghĩ muốn gặp những người khác..."
" Đương nhiên là được, con hiện tại cần nghỉ ngơi cho khỏe, chờ chút ăn sáng xong thì ngủ một giấc, con muốn uống ít thuốc ngủ chứ ?"

Sau khi dùng bữa sáng xong, Ann uống thuốc ngủ rồi nằm một giấc đến tận trưa.

Ánh nắng trời thu xuyên qua lớp cửa kính của lâu đài, chiếu rọi vào bệnh viện, vài hạt bụi dưới tia nắng bay lên xuống phập phồng, bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, màu trắng của giường bệnh và rèm che cũng bị che lấp bởi ánh nắng chói vàng.

Ann ngồi dậy, đầu cô vẫn còn rất đau, thậm chí Ann còn có thể cảm nhận mạch máu phía sau ót cứ giật giật liên hồi.

Nhìn qua đồng hồ, đã hơn một giờ chiều.

Ngó xung quanh, Ann lấy túi giấy trên bàn bên cạnh, nếu đoán không lầm thì có lẽ là mấy món ăn Trung Quốc mà Fanny mang cho cô, nhưng sau khi mở ra, Ann ngạc nhiên cầm lấy mảnh giấy da bên trong.
Nét chữ rất quen thuộc, mấy năm nay, cô đã đọc gần như toàn bộ những cuốn sổ ghi chép về môn Biến hình của người này.

Ann, mình rất lo cho cậu, cậu khỏe không ? Bà Pomfrey nói cậu muốn được nghỉ ngơi, vì thế tớ viết tờ giấy này cho cậu, à đúng rồi, mình còn lấy mấy món ngon trên bàn Gryffindor đến, nghỉ ngơi cho tốt nhé.

Hermione.

Mũi cô hơi nong nóng, Ann nhìn lại túi giấy đầy ắp món ăn.

Buổi chiều cô cũng không ngủ thêm nữa, đem bài tập Lịch sử Phép thuật và Cổ ngữ Runes làm cho xong hết, sau đó lại cầm chồng giấy da bổ sung tiếp những nội dung còn thiếu sót.

Bữa tối vẫn như cũ là Fanny mang qua, ăn uống xong trò chuyện một lúc là hết ngày, cô nàng trở lại kí túc xá. Ngó thấy vẫn còn thời gian, Ann lật cuốn sổ dày Lí giải bùa chú Biến hình đọc mãi đến 8 giờ rưỡi. Nhìn đồng hồ xác định lần nữa, Ann rời giường, mặc lên đồng phục Hogwarts, có gắn huy hiệu huynh trưởng và gia tộc Roland.
Ann tháo cả hai xuống, đặt lên mặt bàn, cầm chồng giấy da trong tay nghĩ ngợi xong lại rút cặp kính đen trong túi đeo ra.

Lấy tờ giấy, ghi vội mấy dòng chữ Con có việc phải ra ngoài một lúc, đảm bảo tối nay sẽ trở lại. Ann.

Nhìn vào bên trong văn phòng, Ann lén lút rời khỏi bệnh viện.

Đợi đến lúc bà Pomfrey từ bên trong đi ra thì đã không thấy bóng dáng cô đâu, liếc nhìn tờ giấy thầm thì " Thật là... Nhưng mà đi ra ngoài một lát cần gì tháo mấy cái huy hiệu ra chứ ?"

Đi thẳng một mạch lên lầu tám, Ann đứng ở khoảng tường nối liền đối diện với tấm thảm khổng lồ, đi dọc theo bức tường qua lại ba lần, trên tường xuất hiện một cánh cửa bằng đồng bóng loáng, điêu khắc một bàn tay xinh đẹp.

Thời điểm cầm lấy tay nắm cửa, Ann khựng lại, thu tay về, nhìn chăm chăm cánh cửa hồi lâu, sau đó lắc đầu, lùi qua một bên, nhắm mắt suy ngẫm, cánh cửa cũng dần biến mất không thấy tăm.
Cô lui về một góc khuất trên lầu tám, Ann nhớ trong này có một phòng học cũ. Đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong căn phòng nhỏ có cái cửa kính rất lớn, đáng tiếc đã bị hỏng. Bước chân đi vào, phong cảnh từ chỗ này cũng không tệ lắm, ánh trắng sáng bạc chiếu rọi, nhìn rất rõ mặt ảnh phản chiếu bóng trăng ở cái hồ trước lâu đài.

Ann đi đến bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh bên ngoài, tiếng gió xào xạc trong căn phòng rỗng tuếch nghe đặc biệt rõ, dưới ánh trăng sáng, mặt hồ ánh lên những lớp sóng bạc.

Tầm 9 giờ 15, cánh cửa trên bức tường lại hiện ra lần nữa, theo sau đó là tiếng bước chân và xầm xì của tốp năm tốp ba người đi ra.

Ann hoàn hồn, siết chặt xấp giấy da, chờ đại đa số đi hết rồi cô mới đẩy cửa bước ra ngoài. Đám người đều đi về phía bên kia, không ai biết tới căn phòng cũ kĩ trên lầu tám này, Ann đi tới trước cửa, cầm lấy tay nắm, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.
Quả nhiên cô đoán không sai, Hermione, Ron và Harry vẫn còn đang ở, bọn họ tụm lại tính định lấy bản đồ Đạo Tặc ra xem thử mấy thành viên khác đã trở về kí túc xá an toàn hay chưa.

Lúc cô kéo cửa, làm cả ba sợ hoảng hồn, nhưng sau đó Hermione lộ ra khuôn mặt hớn hở, cơ hồ là nhảy phắt lên, bước nhanh về phía Ann.

" Ann ! Ôi Merlin, sao cậu lại ở đây ? Cậu không phải đang bệnh ư ? Vẫn ổn chứ ? Lúc mình đến bệnh viện tìm cậu, bà Pomfrey bảo cậu muốn được nghỉ ngơi nên mình không có đi vào, sau đó thì mình tới gặp Fanny..."

Hermione tiến sát gần Ann hơn " Sao cậu lại mang mắt kính ? Nhưng thế này so với mọi ngày thì trông ngầu lắm. Ấy, đêm nay không phải cậu cần nằm viện sao ? Sao cậu lại..."

Ann giữ lại cái tay đang định tháo mắt kính của Hermione lại " Đừng cởi..." Giọng cô khàn khàn, so với buổi sáng nay thì đã tốt hơn nhiều lắm nhưng vẫn khiến ba người họ kinh ngạc.
" Ann ?" Hermione rút tay lại, lo lắng quan tâm.

" Mình không sao." Ann bình thản nói, nhìn qua chỗ Harry và Ron " Hai cậu có thể ra ngoài chút chứ ? Tớ có chuyện muốn nói riêng với Hermione."

Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau, gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, không khí đột nhiên rất trầm lắng.

Ann nhìn Hermione, trong nhất thời cũng không biết nên dùng biểu tình gì mà đối mặt với nàng, hơi hơi nghiêng đầu né tránh, đưa xấp giấy da trong tay qua.

Hermione cầm lấy chúng " Đây là cái... Hả, cái này ?"

" Những gì mình biết được chắc sẽ hữu ích với cậu." Ann nói " Mấy cái đơn giản thì mình không có ghi, đoán chắc là cậu cũng biết..."

" Tuyệt quá !" Hermione lật ra xem " Cái này là gì vậy ? Lời nguyền phản chiếu bảo hộ thân thể ? Sao trước giờ mình chưa từng nghe đến ?"
" Cái này, nó là cho cậu, đấy là một bùa chú do gia chủ đời trước của gia tộc Roland phát minh ra. Nếu dùng bùa chú lên kẻ địch thì có thể phản ngược lại tác dụng trở về chính hắn. Cậu cũng có thể ếm bùa chú lên bản thân, sau lưng sẽ hình thành lớp màng bảo hộ trong suốt phòng ngừa bị kẻ địch đánh lén, rất hữu dụng, mình..."

" Trên đời còn có loại bùa chú này ư ?" Hermione tò mò.

" Ừm, nó dựa vào...È hem, dù sao cũng không quan trọng gì mấy." Ann lấy từ trong túi ra đồng tiền vàng Hermione cho cô.

Hermione nhìn thấy nó, ánh mắt dần thay đổi, trong lòng nàng có một linh cảm không tốt lắm, ngẩng đầu lên nhìn Ann.

" Dù sao nữa thì, mình muốn đem đồng vàng Galleon này trả lại cho cậu. Mình sẽ không làm thế, cậu cũng không nên như vậy, nếu..." Ann nhìn thoáng qua bảng danh sách được đính trên tường " Nếu bọn họ biết được, chắc chắn sẽ có người không hài lòng."
" Nhưng..."

Ann lắc đầu kiên quyết, đặt đồng vàng lên xấp giấy da.

" Còn nữa..."

Tầm mắt cả hai quấn lấy nhau, lời nói của Ann nghẹn lại trong cổ họng " Mình, mình đã biết..."

Ann hít một hơi thật sâu, cố gắng thật bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt Hermione " Thật xin lỗi, Hermione. Mình không phải là người tốt lành như cậu đã nghĩ, mình không rõ lắm trước đây đã có sai lầm gì, nhưng cậu, không phải, là mình, là mình đã sai, có lẽ ngay từ ban đầu, mình không nên đến Hogwarts, nếu vậy thì..."

Hermione trực tiếp giơ tay che miệng Ann lại, nàng tựa như sợ hãi những lời sau đó cô sẽ nói ra, thực tế thì, đôi mắt của Hermione đã ngập tràn nước mắt " Không, đừng nói nữa, Ann..."

Một khoảng không im lặng, trong phòng chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng cháy phập phùng của ngọn đuốc.

Nhìn Hermione như vậy, Ann không thể nói thêm lời nào, cô cảm thấy mạch máu trong đầu cứ co rút, giựt giựt liên hồi.
Hồi lâu sau, Hermione cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh nhất có thể để nói chuyện " Ann, đồng vàng Galleon và xấp tài liệu này mình nhận lấy... còn chuyện khác." Giọng nàng có chút run run " Sau này chúng ta bàn tiếp có được không ?"

Ann nhìn đôi mắt nàng, đành phải gật đầu.

Hermione buông lỏng tay ra, nàng có vẻ đã tỉnh táo lại " Vậy giờ cậu trở lại bệnh viện hả ?"

" Ừm."

Ann không rõ bản thân về bệnh viện bằng cách nào, thậm chí không nhớ trước khi đi có cùng Hermione nói lời tạm biệt hay không nữa. Lúc trở về, cô chỉ cảm thấy đầu óc trở nên không ổn, tầm mắt cũng mơ hồ.

Bà Pomfrey sau đó hình như có nói gì đấy rất nhiều, rồi đưa cho cô một ống nước thuốc, rồi Ann liền đi ngủ.