Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Nghịch thiên không thành, ngược lại bị đánh”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông trung niên thấp giọng thở dài: “Tuổi trẻ ngông cuồng, học được một chút bản lĩnh là tự cho rằng mình vô địch thiên hạ, nên mới muốn học theo vài người đã từng nghịch thiên nghịch đạo. Ở thời đại đó của bọn ta, hình như không gào lên hai câu “Mạng là do ta chứ không do trời” thì đều cho rằng mình không lợi hại”.

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta chưa từng có suy nghĩ này, vì từ khi ta kế thừa gia nghiệp, cái gọi là Thiên Đạo đều làm công cho nhà bọn ta, đều là người của mình, ta đi khinh khi chúng làm gì”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cơ mặt khẽ giật.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, có phải thực lực của các ông bị trấn áp không?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Một là bị Đại Đạo áp chế, người bên trong này cùng lắm chỉ có thể phát huy được một nửa sức chiến đấu. Ngoài ra, thân thể và linh hồn của bọn ta đã bắt đầu bị năm tháng ăn mòn, giống như một tòa căn nhà cũ kĩ bị dột nát ở khắp nơi, mặc dù vẫn chưa sập hẳn nhưng cũng đổ nát, không chịu được trọng lượng”.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta phải dừng lại nói nhiều hơn với Diệp Quân.

Thật ra đến bây giờ ông ta cũng không tin Diệp Quân có thể đưa ông ta ra khỏi đây, muốn ra khỏi đây không chỉ bị nhiễm phải nhân quả Đại Đạo mà còn phải giải trừ phong ấn Đại Đạo trên người ông ta.

Bị nhiễm nhẫn quả là tai họa.

Giải trừ phong ấn là việc khó như trời.

Nhưng ông ta vẫn muốn thử.

Dù sao cũng không tổn thất gì.

Ngộ nhỡ có thể thành công thì sao?

Diệp Quân nói: “Nói cách khác tiền bối ra khỏi đây là có thể hồi phục tu vi và thực lực?”

Thiên Khải nói: “Có thể nhưng vẫn cần khá nhiều tinh thể Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Nói rồi hắn nhìn Thiên Khải: “Ta cần làm gì?”

Thiên Khải không nói gì, chỉ giơ tay lên trời tung ra một quyền.

Ầm!

Trời đất chấn động.

Mấy ngàn trượng trên đỉnh đầu Thiên Khải xuất hiện một phù ấn Đại Đạo màu đỏ máu, sau khi phù ấn đó xuất hiện, một sức mạnh vô hình trấn áp Thiên Khải.

Thiên Khải nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hết sức phức tạp: “Nếu ta ra khỏi đây thì phải phá được tù ấn Đại Đạo này”.

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện nhỏ”.

Thiên Khải nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân bỗng xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên lao lên trời.

Vèo!

Chỉ một nhát kiếm đã phá vỡ tù ấn Đại Đạo đó khiến nó biến thành từng mảnh vỡ bay đầy trời.

Gần như trong cùng một lúc, sức mạnh bí ẩn quấn lấy Thiên Khải bỗng bị phá vỡ.