Thiên Khải ngây người.

Giải trừ được rồi hả?

Lúc này ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hoang mang, tù ấn Đại Đạo này đã nhốt ông ta không biết bao nhiêu năm, bây giờ đã bị phá rồi.

Ông ta chỉ cảm thấy không chân thực, như một giấc mộng.

Ngay lúc này không trung xuất hiện từng nguồn năng lượng bí ẩn lao về phía kiếm Thanh Huyên.

Thiên Khải biến sắc: “Đây là nhân quả Đại Đạo”.

Nhưng Diệp Quân lại thở phào, vì mục tiêu của nhân quả Đại Đạo không phải hắn mà là kiếm Thanh Huyên.

Hắn chỉ muốn nói một câu: Làm tốt lắm.

Vô số nhân quả bí ẩn đến gần kiếm Thanh Huyên, ngay sau đó kiếm Thanh Huyên rung mạnh lên đánh vỡ tất cả nhân quả Đại Đạo.

Thấy thế Thiên Khải sửng sốt, mặt đầy vẻ ngờ vực: “Đây… đây là?”

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay hắn, hắn bình tĩnh nói: “Bội kiếm của ta, nhân quả không đánh chiếm được nó”.

Thiên Khải nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sau đó nói: “Lợi hại”.

Ông ta thật lòng khâm phục.

Ông ta cũng từng là cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cao, dĩ nhiên thực lực hạng nhất, nhưng lại bị tù ấn Đại Đạo này vây hãm rất nhiều năm, thế nhưng thanh kiếm này lại có thể dễ dàng phá giải, hơn nữa thanh kiếm này còn có thể cắt đứt nhân quả Đại Đạo.

Nghĩ đến đây, Thiên Khải thầm than: Con người sống còn chẳng bằng một thanh kiếm.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.

Thiên Khải không suy nghĩ nữa, sau đó cúi người thật thấp với Diệp Quân: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Diệp, trong một trăm năm chỉ cần cậu Diệp có gì dặn dò, Thiên Khải sẽ tuân theo”.

Nếu là trước đây ông ta sẽ xem thường thiếu niên trước mặt, nhưng giờ phút này, ông ta đã hoàn toàn không còn sự khinh thường đó nữa, ngược lại còn khá kiêng dè hắn, lai lịch của thiếu niên này khá lớn, đối phương có thể cứu mình mà nói chắc cũng có thể giết mình, nếu mình không biết thức thời thì chuyện vốn dĩ là phúc đức sẽ lập tức trở thành đại họa.

Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể vào trong tháp của ta tu dưỡng”.

Thiên Khải nói: “Trong tháp?”

Diệp Quân gật đầu, hắn đưa Thiên Khải vào Tiểu Tháp, vừa vào Tiểu Tháp, sắc mặt Thiên Khải trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân xòe tay ra, mười viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trước mặt Thiên Khải, có cả một quả Đạo Linh.

Thiên Khải khá ngạc nhiên: “Đây…”

Diệp Quân nói: “Tiền bối dùng trước đi”.

Thiên Khải cười khổ: “Cậu Diệp, cậu cứu ta, bây giờ còn cho ta thần vật, ta hơi ngại đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Không giấu gì ông, ta có một kẻ địch cực kỳ mạnh nên sau này sẽ cần tiền bối cố gắng nhiều, cho nên giúp ông hồi phục tu vi cũng coi như là giúp bản thân ta”.

Thiên Khải lập tức chắp tay lại: “Ta giỏi nhất là đánh nhau”.

Diệp Quân bật cười.