Lạc Dư nhếch miệng cười, cậu đẩy đẩy đầu Lãnh Kiệt,

- Đừng dựa vào người ta, nặng chết đi được.

Lãnh Kiệt làm nũng ôm chặt không chịu buông, Lạc Dư vẫn chăm chú nhìn vào bên trong, 3p, ặc, không biết người nào sẽ phải chịu khổ nằm dưới a.

Trong phòng,

Vì tác dụng của tình hương nên ba người mất hết lí trí mà lao vào xé nát quần áo của nhau, tên mặt sẹo cùng một tên khác đè gã vừa ở lại theo dõi hai người Lạc Dư xuống đất không kiêng nể gì một trêи một dưới đâm thẳng vào.

- Áaaaaa...

Âm thanh thảm thiết vang lên, Lạc Dư tò mò thò hẳn đầu vào trong, Lãnh Kiệt vừa nghe thấy lập tức vươn tay che mắt cậu lại kéo người ra, giọng hắn chua lè chua lét,

- Trẻ con trẻ mỏ xem cái gì mà xem.

Lạc Dư: -... Ơ.

Lãnh Kiệt trừng mắt nhìn cậu:

- Ơ cái gì mà ơ, đi để bọn chúng làm việc.

Lạc Dư giật giật miệng, cậu bĩu môi phản bác:

- Lúc ngươi làm chuyện đó với ta có vì ta là trẻ con mà nương tay đâu, xem một chút cũng không cho xem.

Lãnh Kiệt đen mặt, hắn quay lại cười thật " vui vẻ" nói:

- Em muốn xem đúng không.

Lạc Dư không biết sống chết mà gật đầu lia lịa,

- Muốn, muốn...

Tay Lãnh Kiệt hơi buông lỏng, Lạc Dư cười híp mắt quay lại quẹt thẻ ngó vào xem. Tròn phòng không biết từ bao giờ đã tràn ra những âm thanh d*m mị.

Lãnh Kiệt đi đến đằng sau cậu,

- A...

Hắn đem Lạc Dư vác lên vai, vỗ bốp một cái vào ʍôиɠ cậu rồi nói:

- Bên cạnh em có một siêu cấp soái ca ở đây, em xem bọn chúng làm gì, xấu chết đi được, hai chúng ta tự làm tự xem, thế nào.

Lạc Dư ngơ ngác, nghe thấy những lời này của Lãnh Kiệt thì lập tức giãy giụa, đáng thương nói:

- Kiệt, tha cho ta không được sao, chúng ta vừa mới làm a.

Lãnh Kiệt nhếch môi:

- Em để ta nhịn đói lâu như vậy, một lần làm sao đủ.



Lạc Dư cắn mạnh vào cổ Lãnh Kiệt nói,

- Ngươi đã nói chỉ làm một lần mà, tên lừa đảo.

- Ừm, anh lừa đảo, ngoan nào.

- Thả ta xuống.

- Không... nỡ em chạy mất thì sao.

Lãnh Kiệt trước khi Lạc Dư kịp phản ứng thì đã lấy một thẻ phòng khác quẹt mở,

"cạch"

Xong rồi.

Lạc Dư khóc không ra nước mắt, sao tốc độ phản ứng của cậu chậm như vậy chứ, nhanh một chút không phải thoát được rồi sao.

Huhu

Lãnh Kiệt thoát hết y phục trêи người, cơ thể làm người khác thất điên bát đảo hiện ra trước mắt Lạc Dư,

- A Dư, hôm nay chúng ta phải "làm" đến tận hứng nha.

Cửa đã đóng, Lạc Dư bất lực thở dài,

- Chỉ làm thêm một lần này nữa thôi, được không.

Lãnh Kiệt gật đầu đồng ý.

Thời gian trôi qua càng dài thì càng chứng tỏ lời của đám đàn ông lúc trêи giường không hề đáng tin chút nào.

5 tiếng,

8 tiếng,

Những tiếng kêu khiến người đỏ mặt vẫn vang vọng khắp căn phòng, Lạc Dư cố hết sức hét lên,

- Đủ rồi...

Lãnh Kiệt giữ chặt eo cậu đưa đẩy, thứ bên trong cơ thể Lạc Dư không có dấu hiệu muốn phóng thích, Lãnh Kiệt khàn giọng:

- A Dư, một lần này nữa thôi.

- Khô..n..g..ưm ~

Lại qua thêm 2 tiếng, cuối cùng Lãnh Kiệt cũng chịu buông tha cho Lạc Dư, hắn thỏa mãn ngắm nhìn những quả ô mai đỏ rực khắp cơ thể cậu.

Đột nhiên Lãnh Kiệt nghĩ đến cái gì đó, hắn híp mặt, bộ dạng cầm thú vừa nãy biến mất không còn chút xíu nào.



Khuôn mặt Lãnh Kiệt ủy khuất sắp khóc,

- Hức, A Dư, A Dư...

Lạc Dư đang mơ màng ngủ thì bị người nào đó cưỡng ép gọi dậy, cậu nghiến răng khó chịu nói:

- Lại chuyện gì nữa.

Hai tay hai chân Lãnh Kiệt quấn lên người Lạc Dư giống như con bạch tuộc, nói:

- A Dư, đừng giận có được không.

Lạc Dư díp hết cả mắt,

- Giận ngươi làm gì a.

Mắt Lãnh Kiệt sáng quắc, hắn dẫn dụ,

- Vậy mai A Dư nhất định phải login nha, đừng đột ngột biến mất, ta, rất sợ.

Lãnh Kiệt mong đợi nhìn chằm chằm Lạc Dư.

Ánh mắt Lãnh Kiệt ở nơi Lạc Dư không nhìn thấy tràn đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu, u ám dọa người. Hắn nhếch môi, một ngày nào đó, ở thế giới thật, hắn sẽ tìm được A Dư.

Nhốt cậu lại, biến A Dư ấy thực sự trở thành người của hắn, chỉ có thể nhìn một mình hắn, yêu một mình hắn.

Lạc Dư nghe ra được nỗi bất an trong lời nói của Lãnh Kiệt, cậu thở dài:

- Lần sau có chuyện không vào được thì ta sẽ báo với ngươi một tiếng, không tùy tiện biến mất một thời gian dài nữa, được chưa.

Lãnh Kiệt cong mắt cười,

- Là em nói đó, không được thất hứa đâu.

- Biết rồi, biết rồi mà.

Lạc Dư ngủ thϊế͙p͙ đi, lúc tỉnh lại liền logout luôn mặc kệ Lãnh Kiệt đang ngủ say không biết trời đất gì.

- Mệt chết ta rồi.

250 xuất hiện trước mặt Lạc Dư hưng phấn:

- / Kí chủ, độ hảo cảm tăng đến 75% rồi, ngài làm gì mà tên Lãnh Kiệt đó cho nhiều vậy a/

Lạc Dư nằm phịch ra giường, giọng 250 văng vẳng bên tai, cậu nhíu mày phun ra hai chữ,

- Bán thân.

250: -/..../

Mèo mướp thúi thức thời im lặng, nó chẳng muốn bị nhổ trụi lông đâu a, nhưng kí chủ nó vì nhiệm vụ mà phải bán thân,chậc, đáng thương thật, nhưng nó, vui chết đi được, hí hí.