Lãnh Kiệt ôm Lạc Dư ngồi lên trêи đùi mình cắn vào tai cậu,

- A Dư, cho ta đi mà...

Mặt Lạc Dư đỏ bừng, cậu vùi đầu vào cổ Lãnh Kiệt, nghiến răng nói:

- Đi chỗ khác.

Lãnh Kiệt nhếch miệng, ánh mắt hắn xẹt qua tia giảo hoạt rồi nhanh chóng biến mất, ủy khuất:

- Nhưng ta không chịu nổi đến lúc đó, A Dư.

- Ngươi... ưm..

Lãnh Kiệt đưa tay vào trong quần cậu sờ soạng, rất nhanh hắn đã thấy một mảng ẩm ướt,

- A Dư ~....

Lạc Dư cam chịu run run ôm chặt lấy cổ Lãnh Kiệt, đột nhiên lúc này lại có mấy NPC đi vào, họ làm như không thấy gì vẫn nghiêm túc làm việc của mình, có lẽ đây cũng chẳng phải lần đầu họ thấy đi.

Cả người Lạc Dư cứng ngắc, không dám động đậy, Lãnh Kiệt được nước làm tới nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng bận bên trong, đâm vào.

- Ưm....

- Phù...

Lạc Dư vội vàng che miệng không để bản thân phát ra âm thanh xấu hổ. Mặt cậu đỏ bừng, đợi đến lúc mấy ngươi kia rời đi mới ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn Lãnh Kiệt.

- A.

Lạc Dư không biết ánh mắt này càng khiến Lãnh Kiệt không nhịn nổi động một cái. Hắn ghé sát vào tai Lạc Dư nói:

- A Dư, đừng nhìn ta như vậy, nó khiến ta phát điên.

Lạc Dư nghi hoặc nhưng rất nhanh lí trí của cậu liền bị Lãnh Kiệt công phá,

- Chậm, chậm một chút ~..

Lãnh Kiệt thở hổn hển nhỏ giọng,

- A Dư, đừng phát ra âm thanh t** lang như vậy, sẽ bị người nghe thấy đó.

Âm thanh quyến rũ im bặt, Lạc Dư cắn môi cố gắng làm cho âm thanh của mình hạ đến mức thấp nhất.

...

Lãnh Kiệt thay đổi tư thế, hắn đem Lạc Dư quay mặt về phía bàn ăn nói:

- A Dư, không phải em đói sao, ăn đi, ta ăn ở nơi này được rồi, nhường hết cho em đó.

Vừa nói hắn vừa động thân, đem tiểu Lãnh Kiệt vùi lấp vào sâu bên trong cơ thể cậu. Lạc Dư tức giận, như này cậu ăn được sao.

Lãnh Kiệt dường như cũng phát giác ra điều này, hắn nở một nụ cười ma mị cầm đũa lên đặt vào tay Lạc Dư,

- Ngoan, ăn đi, đừng lãng phí.

Lạc Dư run rẩy gắp một miếng thịt lên, nhưng cậu vừa há miệng thì Lãnh Kiệt hung hăng động một cái,



"ưm ~"

"Lạch cạch"

Lạc Dư bị kϊƈɦ thích đũa trêи tay cũng rơi xuống, Lãnh Kiệt giả vờ tức giận,

- A Dư, em không thể lãng phí đồ ăn như vậy nha.

Lãnh Kiệt lấy một đôi đũa khác, nói:

- Lần này anh sẽ đích thân đút cho em, há miệng.

Lãnh Kiệt lại gắp một miếng khác đưa đến bên miệng cậu, Lạc Dư nhẫn nhịn cắn môi, cậu thấy hắn kiên quyết như vậy liền bất đắc dĩ thích ứng với tốc độ bên dưới há miệng ra,

- A...

Lãnh Kiệt đột nhiên động mạnh ép Lạc Dư phát ra âm thanh khiến hắn run rẩy.

Lúc này,

- Chúng ta ngồi đây đi.

- Được.

Chỗ Lãnh Kiệt chọn có hai gian, mỗi gian chỉ cách nhau một tấm màn mỏng, vì vậy Lãnh Kiệt có thể nhìn rõ bên đối diện xuất hiện ba người đàn ông cao lớn thô kệch.

Hắn có thể thấy đương nhiên ba người kia cũng có thể, từ khi bước vào họ đã để ý đến hai người Lãnh Kiệt rồi, không, phải nói là bọn hắn để ý đến người đang ngồi trêи đùi Lãnh Kiệt thì đúng hơn.

Lãnh Kiệt xoa xoa đầu Lạc Dư, động tác dưới thân càng nhanh,

- A Dư, gian bên cạnh có người, em nhịn một chút.

Cả người Lạc Dư đỏ như tôm luộc, cậu dùng tay bịp miệng cố đón nhận cơn cuồng phong bão táp của Lãnh Kiệt.

Ba người kia chú ý nhất cử nhất động của hai người, người đàn ông râu quai nón mắt như lang hổ nhìn chằm chằm, hắn tự nhiên lại thấy khát cầm cốc nước lên uống, nói với hai người bên cạnh:

- Đúng là dam đang, có người nhìn xem kϊƈɦ thích như vậy sao.

Thật ra bọn họ cũng chẳng thấy gì, hai người Lạc Dư tuy bên dưới có chút hỗn độn nhưng bên trêи vẫn rất đoan chính a, ba người kia chỉ thấy hai ngươi động lên động xuống thôi.

Ba người rốt cuộc không nhịn được đứng dậy đi qua. Lãnh Kiệt thấy vậy thở dài,

- A Dư, bây giờ tạm tha cho em, lát nữa chúng ta lại tiếp tục " cày cấy" nha.

Nói xong hắn gần như đè Lạc Dư lên bàn mà làm, ba người kia tốc độ nhanh hơn chạy qua,

- Hừ...hộc..

- Ưm....

Hai người cùng lúc đạt tới cao trào, đến lúc ba người kia đứng trước mặt hai người thì Lạc Dư cũng đã chỉnh tề ngồi sang bên cạnh dùng bữa rồi, cậu cũng chẳng lo Lãnh Kiệt sẽ để chúng làm gì mình, dù gì cậu cũng có thể trốn nha, không sao hết.

Người đàn ông râu quai nón, đứng trước mặt hai người, ánh mắt gã không kiêng nể đánh giá Lạc Dư từ trêи xuống dưới rồi nhìn Lãnh Kiệt, mờ ám nói:

- Huynh đệ, có thể cho tiểu tình nhân của cậu " chơi" với bọn ta một lúc không, rất nhanh bọn ta sẽ trả lại cho cậu.



Lãnh Kiệt âm hiểm nhếch môi,

- Được thôi.

Lạc Dư vừa nhai thức ăn vừa hóng hớt, ừm, cái ánh mắt đó, tên này lại muốn hố người a, cậu có nên cầu nguyện cho ba tên này không đây.

Quả nhiên, Lãnh Kiệt đứng lên nói nhỏ với bọn họ,

- Ba người đến khách sạn tình nhân bên đó đi, ta đưa người đến đó.

Lãnh Kiệt chỉ chỉ khách sạn lúc trước hắn cùng Lạc Dư ở cách đây không xa nói, hắn còn đưa cho chúng một gói tình hương,

- Cái này là đồ tốt a.

Ba người kia cười tà, nhanh chóng gật đầu rồi rời đi, Lãnh Kiệt quay sang cười với Lạc Dư,

- A Dư, em muốn xem trò hay không.

Lạc Dư vội vàng gật đầu, hai người cùng nhau đi đến khách sạn đó.

Ba tên kia không hoàn toàn tin lời Lãnh Kiệt, chúng vẫn để một người ở lại theo dõi, tên đó vừa thấy Lãnh Kiệt thật sự đưa người đến nơi đã hẹn thì mắt lập tức phát sáng chạy đi

- Thế nào, thế nào...

Tên kia chạy đi tìm hai tên đồng bọn của mình,

- Tên đó nói thật, mau lên.

Một tên lấy một lọ hương đốt thứ thuốc Lãnh Kiệt đưa cho, hương thơm ngọt ngào bắt đầu lan tràn trong không khí,

Hai người Lãnh Kiệt, Lạc Dư vừa đến liền có người đưa cho họ thẻ phòng, có lẽ mấy tên kia đã để lại cho hai người.

- Khoan đã.

Lạc Dư đang định mở cửa thì Lãnh Kiệt ngăn lại,

- Đợi thêm chút nữa.

Trong phòng,

- Sao vẫn chưa đến nữa.

Tên râu quai nón cả người khó chịu bắt đầu cởi đồ, hai tên kia cũng không tốt hơn là bao...

5 phút sau,

Tên râu quai nón nhào lấy ôm tên đồng bọn của mình.

Lạc Dư bên ngoài tò mò không chịu được, Lãnh Kiệt thở dài,

- Bịp mũi vào..

Lạc Dư gật đầu, tạch một tiếng cửa liền mở ra. Lạc Dư bịp mũi nhòm qua khe hở, cậu kinh ngạc mở to mắt, cái quái gì thế này.

Lãnh Kiệt đặt cằm lên vai cậu,

- Đây là hình phạt cho người dám động đến A Dư của ta, thế nào, đặc sắc đúng không