Chương 12


Sau khi Giang Lăng giải thích với Mai Cửu, thiếu niên này cứ ngẩn người ra nhìn cậu, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì.


Nhưng ngay từ ban đầu Giang Lăng đã không nhìn thấu được y, thế là lười quanh co lòng vòng, nhanh nhẹn thành thạo bắt đầu đại nghiệp lột quần. Ai ngờ vừa mới đụng đến cái cạp quần, Giang Lăng lại bị cản lần nữa, lần này không phải một cái tay chắn trước mặt cậu, mà là cậu bị kéo khẽ tay áo.


Giang Lăng định mặc kệ, người kia lại kiên trì kéo tiếp.


Vẫn không kéo mạnh, nhưng đủ ngoan cố và bướng bỉnh.


"Tiểu quốc sư, giờ ngươi không đi mà định chờ tí nữa chịu phạt à?" Giang Lăng quay lại, khoanh tay, "Tí tên sắc quỷ này tỉnh lại, ta mà xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ kéo ngươi xuống cùng..."


Tiếng nói bỗng im bặt, trên mặt Giang Lăng xuất hiện vẻ như gặp quỷ.


"Ấy, ngươi đừng khóc, ngươi là một đại nam nhân lại còn là quốc sư một nước, khóc cái gì chứ?"


"Không phải, ta không muốn làm ngươi khóc đâu."


Ánh đèn lung lay, giấu đi ánh sáng của những vì sao, khi gió đêm thổi qua hành lang, ánh đèn chao đi, ánh sáng rọi vào mặt người cũng lúc sáng lúc tối.


Mai Cửu ban nãy đã cởi áo ngoài ra, vẫn chưa mặc vào, hiện cái áo đang được y ôm trong lòng. Cái tay còn lại thì đang kéo tay áo Giang Lăng, y mở to mắt nhìn cậu.


Đôi mắt xanh bích trùm một tầng hơi nước, trông cực giống sương mù buổi sáng, trông còn giống giọt sương đọng trên chiếc lá non hơn. Cứ như thế mà nhìn Giang Lăng như có thể khóc cho cậu xem bất cứ lúc nào.


Giang Lăng bỗng cảm thấy mình có lẽ đã làm tội ác tày trời.


Nếu một nam nhân đã trưởng thành mang bộ dạng này trước mặt cậu, cậu chắc chắn sẽ cười ha hả không chút do dự, sau đó máu lạnh vô tình mà bỏ đi, nhiều nhất chỉ để cho câu "đồ bị thịt".


Nhưng, thiếu niên này còn chưa trưởng thành, trông còn xinh hơn cả tiểu cô nương, Giang Lăng bó tay.


"Ta bảo này, ngươi ít nhất cũng phải nói một câu đi chứ."


Vừa dứt tiếng, Mai Cửu bèn thốt ra một câu: "Ta không..."


Không làm sao?


Một giây sau, Mai Cửu nhào đến, ôm lấy cánh tay Giang Lăng, như một con vật nhỏ lông xù quấn người, tựa trán vào cánh tay Giang Lăng.


"Không phải đâu." Mai Cửu nói nhỏ.


Sau đó, Giang Lăng cảm nhận được một chỗ trên cánh tay ấm nóng.


"Ngươi khóc thật à???" Giang Lăng ngỡ ngàng nhìn mái tóc đen.


Người ôm cánh tay cậu không nói gì, cũng không nhìn ra được vẻ mặt như nào, nhưng cái đầu đang tựa trên vai Giang Lăng thì dụi dụi như đang lắc đầu, phủ nhận sự thật rằng mình đang khóc.


Giang Lăng lúng túng giơ cái tay còn lại lên, không biết làm sao.


"Chu choa mạ ơi! Kí chủ, anh đúng là một thằng đàn ông tội ác tày trời."


"Câm!"


Giang Lăng cáu lên, câu nói vốn để nói với hệ thống lại phun thẳng ra ngoài miệng.


Người ôm cánh tay cậu run khẽ, run rẩy trả lời: "Xin lỗi."


"Không phải, không phải ta nói với ngươi." Giang Lăng đau đầu phủ nhận.


Nhưng cái chữ câm vẫn có tác dụng, ít nhất đã khiến Mai Cửu tỉnh táo lại, không chỉ buông cánh tay Giang Lăng ra mà còn dịch ra sau hai bước.


Trong mắt vẫn còn hơi nước, chóp mũi hơi đỏ, không biết là do khóc hay do dụi.


"Ta đi trước đây." Mai Cửu cúi đầu nói xong câu đó bèn đứng dậy, ôm áo chạy mất, đảo mắt cái đã biến mất ở chỗ rẽ.


"..."


Giang Lăng nhìn về phía đó một lúc lâu, trừ bóng cây đung đưa hắt trên tường ra thì không còn gì khác nữa, khi ấy mới thu tầm mắt lại.


Ừ, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.


Tuy rằng Mai Cửu cũng chẳng nói được mấy câu.


Giang Lăng vừa mới quay đầu lại đã nghe thấy tiếng cậu thiếu niên, có lẽ vì khóc nên giọng hơi khàn.


"Ừm... ta có thứ quên mất không đưa cho tỷ."


Giang Lăng chấp nhận số phận mà quay đầu lại, trông thấy dưới bóng cây có một người đang đứng, có lẽ vì chuyện ban nãy nên ngại không lại gần cậu.


"Lại đây." Giang Lăng vẫy tay.


"Ừ." Âm cuối hơi nhướng lên.


Tuy Giang Lăng không nhìn thấy vẻ mặt Mai Cửu, nhưng trực giác nói rằng có lẽ đối phương đã cười, còn cười rất tươi, vì bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn nhiều.


Cùng với tiếng bước chân thình thịch, Mai Cửu đứng cách Giang Lăng ba bước, mặt không đỏ thở không gấp, sau đó hoang mang lục đồ trên người mình.


Giang Lăng đứng dậy, tùy tiện đá lão hoàng đế một phát, thấy hắn chưa tỉnh lại ngay được bèn ung dung ngồi xuống cái ghế tròn, vắt chéo chân chờ món đồ mà Mai Cửu nói.


Mai Cửu lấy một cái bình ngọc từ trong ngực ra đầu tiên, kiểu dáng chiếc bình trông cực kỳ quen mắt, trong phòng Giang Lăng vẫn đang để năm cái bình ngọc tương tự, chính là bình chứa lưu đan ngọc lộ.


Chiếc bình ngọc được một bàn tay trắng muốt đặt lên giá, Mai Cửu ngượng nghịu mím môi: "Giang... Hi phi, đây là lưu đan ngọc lộ."


Khi Giang Lăng diễn trò trên yến hội, Mai Cửu nhận lấy túi thơm từ trong tay Mai Thiếu Hằng, phát hiện lưu đan ngọc lộ sắp hết rồi.


Y cười: "Lúc trước ta có gặp Phó thái y, ông ấy nghe nói tỷ bệnh cũ tái phát bèn vội vàng chạy đến, lúc đó tỷ không có mặt, vừa hay gặp ta nên ông ấy đưa ta cái này luôn."


"Dùng hàng ngày, nhất định phải nhớ đấy." Lông mi run run, "Đây là do thái y dặn ta."


Lấy ra ba bình ngọc liên tiếp xong, Mai Cửu cúi đầu lục áo ngoài, trên áo có treo một chiếc túi thơm ngũ phúc, Mai Cửu mở dây thắt ra rồi lại để lên giá.


"Cái này là để đeo trên người, có lợi cho sức khỏe đấy."


"Còn cả cái này... cái này nữa..."


"Cái này..."


"Phó thái y nói thân thể tỷ bị tổn thương nhiều, phải bồi bổ."


"..."


Cuối cùng, Mai Cửu ngượng nghịu nói: "Hiện mới chỉ có bấy nhiêu thôi, chờ Thái y viện nghiên cứu chế tạo thêm phương thuốc mới, ta sẽ lại mang tới."


Sau đó, y cười với Giang Lăng.


Giang Lăng sờ cằm, chìm vào trầm tư.


Hệ thống cứ lải nhải mãi bên tai cậu không thôi.


"Ôi vl, kí chủ, trong túi thơm này là ngũ phúc hoa đấy. Ngũ phúc hoa anh biết phải không? Là dùng phù dung dưới trăng, hoa kim lai... chế thành."


"Cái này là bổ linh đan này."


"Cái này hình như là... vảy của một loài sinh vật nào đó? Giờ không sờ được, lát người ta đi rồi, tôi sẽ kiểm tra xem là vảy gì."


"Thằng nhóc này cũng chịu chơi ghê."


"Đây chỉ là nơi cấp thấp thôi, mấy thứ này ở đây hơi bị quý luôn."


Giang Lăng cảm nhận được cái gọi là há miệng mắc quai.


Đặc biệt là câu tổng kết cuối cùng của hệ thống.


"Kí chủ, mấy thứ này tốt cho cơ thể anh nhiều lắm, không lấy thì phí."


Sau khi để một đống đồ lên giá, Mai Cửu vẫy tay về phía Giang Lăng rồi xoay người đi, mới nhẹ nhàng đi được hai bước thì bị Giang Lăng gọi lại.


"Chờ đã!"


"Hả?" Mai Cửu nghiêng đầu.


"..."


Giang Lăng lại không biết nên nói gì nữa, nói cảm ơn thì người ta không cần, không thì sẽ không mượn danh Thái y viện, thà làm gì thực tế còn hơn, nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra được chuyện gì có thể giúp được y.


Mai Cửu lại giành lên tiếng trước: "Còn cái này nữa."


Y thẹn thùng đẩy một hộp gấm vào trong đống đồ ban nãy, sau đó bắt đầu giải thích: "Đây là mê huyễn dược, tức là, tức là, ừm, tỷ không cần phải tự mình ra tay nữa..."


Cho dù y cứ ấp a ấp úng nhưng Giang Lăng vẫn hiểu, cái này dùng cho Chiêu Dương đế, để mình khỏi phải "mệt".


"Ồ." Giang Lăng bình thản đáp một tiếng, "Có thuốc để không lên được không?"


"Hả?"


Giang Lăng kéo Mai Cửu sang, dùng bàn tay che mặt lại rồi rướn đến bên tai Mai Cửu, thầm thì.


"Hiểu rồi chứ?" Sau một hồi giải thích đại khái, Giang Lăng cười hỏi. Có lẽ vì đã cùng đánh ngất Chiêu Dương đế, Giang Lăng có cảm giác như đang cấu kết làm việc xấu, thấy Mai Cửu cũng không chống cự bèn định lôi kéo Mai Cửu tiếp tục làm "đại sự".


"Có không?"


Mai Cửu đỏ nhừ mặt, ngơ ngơ lắc đầu.


Thế là Giang Cửu thở dài, nghĩ lại cũng đúng, có thế nào thì Mai Cửu cũng không thể mang thứ này theo người được.


"Ta có cái này." Mai Cửu định thần lại rồi nhét một gói giấy vào lòng bàn tay Giang Lăng, "Đây là Thất nhật đảo, nghe giống tên rượu nhưng sau khi người bình thường uống thứ này vào sẽ cảm thấy người không còn sức lực, tận bảy ngày sau mới dần dần khôi phục."


"Đồ tốt."


"Ừ." Khóe môi Mai Cửu khẽ cong lên, y gật đầu như một đứa trẻ được bề trên khen ngợi.


"Cuối cùng phiền ngươi chuyện nữa này." Giang Lăng vỗ vai Mai Cửu, "Giúp ta trói lão hoàng đế lại, trói đẹp chút. Trói xấu hổ chút."


Mai Cửu: "???"


...


Cửa phòng đóng lại, Mai Cửu đã đi, Giang Lăng mở cửa sổ ra, xác định người kia đã đi hẳn rồi mới dựa vào song gỗ, ngắm nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên màn đêm.


Hệ thống lăn từ trong lùm hoa ra, nhảy lên cửa sổ rồi cùng Giang Lăng mỗi người một bên, ngẩng đầu ngắm trăng sáng.


"Kí chủ à." Hệ thống thở dài, tràn ngập cảm giác tang thương, "Sao tôi cứ có cảm giác anh đang dạy hư thiếu niên năm tốt thế nhỉ?"


"Mi không sợ y nữa à?"


Kinh thư run run: "Ừm, vẫn hơi sợ."


Giang Lăng cong khóe môi, như cười như không: "Ít nhất ta chắc chắn được một chuyện, Mai Cửu không hề có chút cảm tình nào với ông anh trên trời rơi xuống này, thậm chí còn bất mãn, khó chịu, căm ghét, hoặc có thể nói là hận?"


Người bình thường biết người khác dám làm vậy với người thân của mình, không vung nắm đấm sang là tốt lắm rồi. Nếu đối xử với một người lạ như vậy, trừ phi là loại không tim không phổi không lương tâm, còn không thì đều sẽ có chút bất an.


Nhưng Mai Cửu không có gì hết, thậm chí còn tự nguyện nối giáo cho giặc.


Chuyện này đối với Giang Lăng mà nói, là một tin tốt.


Vứt mấy thứ này ra sau đầu, Giang Lăng thành thạo mở trang hệ thống ra.


Nội dung trên kinh thư phóng to thành hình ảnh, hiện ra ngay trước mặt Giang Lăng. Giang Lăng liếc nhìn độ hoàn thành nhiệm vụ chính đầu tiên, tuy tiến triển chậm nhưng vẫn đang tiến lên từng bước, chứng tỏ tình cảm giữa Mai Thiếu Hằng và Hàn Tố đang ổn định sâu đậm hơn.


Sau đó, Giang Lăng mở hòm thư ra, trong hòm thư hiện biểu tượng thư mới, Giang Lăng tò mò mở thư ra. Như ấn vào bong bóng khí, đâm nhẹ một cái là vỡ.


Giang Lăng bừng tỉnh, tiếng nói máy móc truyền vào trong tai.


[Khởi động hệ thống tu luyện]


[Cập nhật trang chủ, xin hãy chú ý kiểm tra.]