Chương 13


Bốn chữ hệ thống tu luyện vừa xuất hiện, tinh thần Giang Lăng liền chấn động, cậu gấp gáp mở trang chủ, vào trang "tu luyện" kia.


Hệ võ hiệp.


Hệ ma pháp.


Hệ huyết mạch.


Hệ tu chân...


Tổng các hệ có mười mấy cái liền, mỗi hệ lại có các nhánh khác nhau.


Ví dụ như võ hiệp chia thành nội công và ngoại công, cho dù là nội công hay ngoại công đều có vũ khí thích hợp, dùng độc có, dùng ám khí có, dùng đao thương kiếm côn có... Giang Lăng vào từng trang một theo thứ tự, cảm thấy mắt hoa hết cả lên.


Vào mấy trang vũ khí xem, Giang Lăng cảm thấy mắt bị chói đến đui luôn rồi.


Nguyên nhân chói đui có hai cái, đầu tiên là bị ánh sáng của đủ loại bảo vật làm chói đến đui, sau đó là bị lượng tích phân cần thiết làm kinh ngạc.


Lúc này, Giang Lăng đã cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, cái gì gọi là lừa bịp, đúng là xã hội mà.


Các loại trân bảo ngay đằng trước trong cửa hàng của hệ thống, Giang Lăng đã thấy đắt rồi, nhưng cố gắng một hai tháng ít nhất cũng dùng được, với cả, cậu cơm áo không lo, trừ cái thứ thuốc giả mang thai... bất đắc dĩ lắm mới phải dùng, cậu thực sự chẳng cần thứ gì cả.


Nhưng, cậu rất chắc chắn rằng mình cần tu luyện, tu luyện đến mức có thể thoát khỏi cơ thể không thuốc nào chữa nổi này, có lẽ còn có thể làm được bất cứ chuyện gì mà cậu muốn làm nữa!


Nhưng, đến tích phân để mua một quyển tâm pháp cơ bản nhất cũng đã đến đơn vị chục nghìn. Giang Lăng tinh mắt, thứ vừa ý đều là hàng cao cấp, toàn trên triệu, khiến số tích phân Giang Lăng đang có trông đặc biệt thê thảm.


"Tiểu Hồng, cho dù ta hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, tích phân được thưởng cũng chỉ có mười nghìn, mi không cảm thấy giá cả như này bất hợp lý quá sao?"


Đi làm cả đời cũng không mua nổi một tấc đất, ai mà thèm làm?


Kinh thư lăn một vòng trên tường, vô cùng đắc ý: "Nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng đặc biệt. Không phải bí mật gì, nói với anh cũng được, anh hứa với tôi một chuyện trước, tôi sẽ nói cho anh biết."


"Nói."


"Hề hề, sau này không được phép xé tôi, phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, phải mang tâm hồn cao thượng, làm một bà mối có lý tưởng có ước mơ có tiết tháo."


Khi hệ thống còn đang lảm nhảm một đống, Giang Lăng mỉm cười với hắn.


Hệ thống xoa trái tim nhỏ không tồn tại, nhịn đau mà nói: "Rồi, thứ như tiết tháo thì khó thật. Bỏ đi vậy."


"Chỉ thế thôi à?" Giang Lăng đồng ý vô cùng gọn nhẹ, "Được."


Kinh thư cuốn trang giấy như đang vỗ tay: "Nhanh gọn nhẹ, ký chủ anh đúng là đàn ông đích thực."


"Nói nhanh."


Hệ thống rất phấn khích: "Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bổn hệ thống sẽ tặng thưởng đặc biệt, anh có thể không cần chút tích phân nào, được chọn một hệ tu luyện, mấy thứ tâm pháp cơ bản gì đó, đều thuộc phần mở miễn phí. Có điều vật phầm quý thì vẫn cần tích phân để đổi. Tôi bảo anh này, cách hời nhất hợp lý nhất là ở mỗi thế giới, sử dụng thân phận mà thuận tiện học..."


[Hệ thống đang tắt máy, xin hãy khởi động lại sau]


[...]


Giang Lăng: "...Tiểu Hồng, mi còn sống không"


[...]


Một lúc lâu sau, Giang Lăng mới nghe thấy tiếng khởi động lại.


Cái tên thô kệch ngốc nghếch dở hơi hệ thống này cuối cùng cũng full máu hồi sinh.


"Hu hu hu." Tên thô kệch vô cùng ấm ức, "Spoil sướng một lúc, hệ thống cháy thành tro."


Câu cuối tổng kết: "Kí chủ, chúng ta nói cái khác đi."


Giang Lăng lại phóng khoáng gật đầu, thầm tính trong bụng, tuy hệ thống có quyền lợi nhất định, nhưng đồng thời cũng có hạn chế rất lớn, một khi nói ra những gì không nên nói thì sẽ chết máy.


Có điều ít nhất cũng khẳng định được một điểm, thực sự có các dạng thế giới kỳ lạ khác thường. Giang Lăng bỗng cảm thấy làm bà mối cũng hay, có thể thoải mái mở rộng tầm mắt.


Sau đó, Giang Lăng kiểm tra một lượt đồ Mai Cửu cho, chắc chắn an toàn không độc hại rồi bèn cất hết đi.


Hệ thống hỏi dò: "Kí chủ, không chỉ có tích phân mới có thể đổi được trân bảo, trân bảo cũng có thể đổi lấy tích phân đấy, anh thực sự không làm chuyến à?"


"Từ chối."


Giao dịch kiểu này luôn bị ép giá đến bẹp dí, nếu Giang Lăng có nhiều thì cũng chẳng để tâm, nhưng, rõ ràng bản thân cậu đang rất cần những thứ này.


Hôm sau.


Trong phòng vọng ra âm thanh cực kỳ tiêu hồn, cung nga bên ngoài nghe mà chẳng biết mình có nên vào phòng quấy rầy hay không. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể cúi đầu, xếp thành hai hàng bên ngoài phòng.


Giang Lăng cất người dậy khỏi giường, chầm chậm khoác lên chiếc áo ngoài, nở nụ cười xinh đẹp rung động lòng người mà rất đậm ý khác với người đang bị trói như cái bánh chưng cuối giường.


Toàn thân Chiêu Dương đế chỉ còn một cái quần ướt sũng, tay chân bị trói chặt, miệng còn bị nhét một cái chai.


"Tối qua chơi sướng không?"


"Ư a a."


"Ý, bệ hạ vẫn muốn nữa ạ?"


"A a a oa."


"Đương nhiên là phải thỏa mãn người rồi." Một sợi dây da rơi xuống mặt đất lạnh lẽo, Giang Lăng cười tươi, tay giơ cái roi lên.


"Vút——"


"Thích không?" Cây roi dài quật trong không khí, rơi xuống đùi trong của Chiêu Dương đế.


"Ư——"


Giang Lăng để tóc xõa, dùng cán roi đẩy cằm Chiêu Dương đế lên, khóe mắt Chiêu Dương đế như muốn rách ra, Giang Lăng lại dịu giọng: "Bệ hạ, người vẫn không có cảm giác gì sao? Tối qua người thích lắm mà, người nghĩ lại xem, nghĩ kỹ lại xem."


Cũng chẳng biết mê huyễn dược mà Mai Cửu cho Chiêu Dương đế ăn lấy ở đâu ra, lúc này, chẳng biết Chiêu Dương đế nghĩ đến cái gì, trên mặt bỗng lộ vẻ vô cùng thỏa mãn.


Đậu mè!


Giang Lăng chửi thầm một tiếng, vội vàng lùi ra đằng sau, cái roi vung lên rất sung sướng, chỉ đau chứ không rách da, không đánh vào mặt.


Sự thật chứng minh, Mai Cửu không chỉ có mê huyễn dược ngon ăn, thất nhật đảo cũng rất có tác dụng, lão hoàng đế không trị tội Giang Lăng, chỉ có thể nằm ngay đơ mà rên hừ hừ.


Cuối cùng Vương đại thái giám dìu hắn đi, lúc đi, hốc mắt sâu hoắm, cẳng chân run rẩy —— cho dù là thế, hắn cũng không trị tội Giang Lăng.


Nói theo lời của hệ thống: "Bị hành đến sướng rồi."


Lão hoàng đế đi cái, Giang Lăng bắt đầu thấy ghét đồ đạc trong phòng, khi để cung nga đổi đồ mới, cậu nhàn nhã ngồi trong lương đình pha trà uống.


Có lẽ Minh Hương sợ Giang Lăng lạnh nên buông rèm lương đình xuống rồi mới châm trà cho Giang Lăng.


Nước trà trong vắt đong đầy trong chén, hơi nước dày làm mờ mắt mày Giang Lăng, thời gian bỗng như dài đằng đẵng.


Đến khi chén trà chạm vào đầu ngón tay Giang Lăng, hương hoa thanh ngọt lan vào chóp mũi, Giang Lăng mới vẫy tay với Minh Hương.


"Bảy ngày rồi, Minh Hương, ngươi đã quyết định xong chưa?"


Minh Hương cúi đầu, dừng lại cách Giang Lăng không xa.


Giang Lăng bèn kéo người kia lại, xoa đầu nàng, như anh trai với em gái, dịu giọng thương lượng: "Nếu ngươi muốn vào hậu cung này, muốn lão sắc quỷ có quyền có thế có một đống vợ kia, ta sẽ xin chỉ cho ngươi."


Người trong tay khẽ run lên.


Giang Lăng lại cố tình kéo nàng lại: "Nếu ngươi không muốn thì tiếp tục ở lại bên cạnh ta, có ta ở đây, ngươi không cần phải lo nghĩ gì hết."


"...Nhưng mà, nô tỳ đã..."


"Đừng coi thường bản thân mình thế, nói trước nhé, ta không bao giờ thương những người tự hạ thấp bản thân mình." Câu này của Giang Lăng không vừa lòng người khác lắm, nhưng lại vô cùng chắc chắn, "Chỉ cần ngươi không tự hạ thấp bản thân, chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ không phải chịu khổ nhục."


Minh Hương im lặng thật lâu, Giang Lăng cũng không vội, thong thả uống trà.


Thật lâu sau, Minh Hương lặng lẽ ôm mặt, giọng nói mang chút nghẹn ngào: "Công tử, nô tỳ không thể có quyết định nào khác nữa rồi."


Là công tử, không phải tiểu thư hay Hi phi, thân là người thân cận nhất với Giang Lăng, một tay lo hết mọi việc của Giang Lăng, Giang Lăng có thể giấu được người khác, nhưng không giấu được một nữ nhân thông minh ngay bên cạnh mình.


"Được, ta hiểu rồi." Giang Lăng đặt chén sứ xuống, nhẹ nhàng khép mắt.


Lạnh lùng và kiềm chế.


Sau này, cậu phải tìm một người sẽ không để lộ thân phận cậu và có thể tin tưởng được rồi.


Giang Lăng hành động rất nhanh, hôm sau Minh Hương đã nhận được ý chỉ phong tiệp dư, trước khi đi, Minh Hương níu tay Giang Lăng, trên khuôn mặt luôn cung kính hiện vẻ trông cậy.


Nàng để lại một câu bên tai Giang Lăng. Vô cùng khẽ khàng, chỉ có một mình Giang Lăng nghe rõ.


"Công tử, nô tỳ sẽ giấu hết mọi chuyện trong lòng, sẽ không nghĩ vì sao tiểu thư lại biến thành công tử. Nhưng... nô tỳ từng lén nghĩ, muốn được hầu hạ người cả đời."


Sau khi Minh Hương bước ra khỏi Hiệt Phương đình, hệ thống hò hét: "Kí chủ kí chủ, ban nãy là tỏ tình tỏ tình tỏ tình đúng không."


Giang Lăng: "Cút."


Chiêu Dương đế vẫn rất có hứng thú với người bên cạnh sủng phi của mình, nhưng nghỉ còn chưa được một đêm đã lại đến chỗ Giang Lăng tránh nạn.


Lần này đến hệ thống cũng vô cùng bình thản, như kí chủ của mình, nở nụ cười ác độc và đầy ý khác. Hắn kéo dài giọng: "Ồ~ lại không ổn rồi."


"Chuyến này e là thực sự không lên nổi nữa rồi."


Trong cung đồn đại, đến cả triều đường cũng lan truyền cái danh "họa quốc yêu phi". Chiêu Dương đế háo sắc, đồng thời cũng rất lăng nhăng, sẽ không dừng chân quá lâu bên cạnh một nữ nhân, nhưng lần này hắn lại như trúng tà, từ bỏ tất cả hoa thơm trong hậu cung, chỉ độc sủng mình Hi phi.


Đầu tiên là bảy ngày không thượng triều sáng.


Sau đó phong cung nga bên cạnh Hi phi làm tiệp dư.


Khi có không ít người đang xem trò vui của Hi phi, Hi phi lại được hoàng đế độc sủng.


Lại thêm thân phận của Hi phi, và tư tình của nàng với tam hoàng tử....


...


Cứ như thế, cái danh họa quốc yêu phi bắt đầu thành hình.


Chiêu Dương đế bị Ngự sử khuyên can, thái độ của Đức quý phi lạnh nhạt đi rất nhiều, tiệp dư ngày nào cũng chạy theo thể hiện rằng muốn hầu hạ cậu, Lệ phi nói chuyện càng thêm khó nghe, nhưng độ thiện cảm lại dần tăng lên.


Toàn bộ hậu cung, người rảnh nhất, chính là Giang Lăng.


Sự thật chứng minh, họa quốc yêu phi không hề dễ làm, Giang Trần thị vào cung yết kiến Hi phi. Bà chính là mẹ đẻ của nữ phụ ác độc Giang Lăng, hiền thê của Giang thừa tướng.


Một người Giang Lăng không thể không gặp.


Giang Lăng bảo cung nga thu xếp cho mình một hồi rồi mới ra gặp.


Giang Trần thị là một người chỗ nào cũng thanh quý tinh tế, trong khí thế chủ mẫu một nhà lại lộ ra vài phần lạnh lùng. Khi đối mặt với Giang Lăng mới hơi đỏ vành mắt.


Giang Lăng thăm dò vài câu, Giang Trần thị không quá thân thiết, cũng không xa lánh quá. Thái độ này khiến Giang Lăng hiểu được một chuyện, tình cảm giữa Giang Trần thị và con gái có lẽ cũng khá nhạt nhẽo, không thể nói là quan tâm được.


Toàn bộ cung nữ thái giám đều lui ra, đại sảnh liền chìm trong yên tĩnh.


Khi Giang Trần thị và Giang Lăng ngồi xuống, bà kéo tay cô con gái "Giang Lăng".


"A Lăng, giờ con được sủng ái nhưng vi nương hi vọng con không quên mục đích tiến cung."


Giang Lăng gật đầu với Giang Trần thị, như đã hiểu rõ tất cả.


Giọng Giang Trần thị thêm rõ ràng: "Bệ hạ đã hạ chỉ, phong tam hoàng tử làm Tuyên vương, ít ngày nữa sẽ khởi hành đến thái ấp."


"Vi nương biết con đau lòng."'


Giang Trần thị nhẹ vỗ tay Giang Lăng: "Chỉ cần đại sự của phụ thân con thành, con muốn ai cũng được."


Giang Lăng hạ mắt, khẽ đáp một tiếng.


Sau đó, một thứ gì đó được nhét vào lòng bàn tay, Giang Trần thị không hề đổi sắc mặt: "Quốc sư ở cung Vân Đỉnh, A Lăng con cố gắng thuyết phục y, mượn tay y, để bệ hạ dùng thứ này từng chút một."


[Nhiệm vụ nhánh đã mở——]


[Hoàn thành lời dặn của Giang Trần thị]