Chương 4


"Theo như đã hẹn thì công tước Cifer sẽ trở về hôm nay, sao gia tộc Doria vẫn chưa đưa tin gì sang vậy?" Ansaiah bưng bình rượu, rót chất lỏng màu đỏ đến hai phần ba chiếc ly chân cao, nàng bưng đến đặt xuống bên cạnh tay Giang Lăng, giọng nói lộ vài phần không hài lòng.


Tuy hai gia tộc đã định hôn ước, nhưng chỉ là hôn ước ngoài miệng, quy trình nên làm không thể thiếu một thứ gì được.


Thế nên, khi Cifer trở về từ chiến trường Bình Nguyên, gia tộc hai bên sẽ lập tức sắp xếp địa điểm gặp nhau, để hai người ở chung với nhau nhiều hơn, bồi đắp tình cảm.


Đợt trước, gia tộc Doria đã đưa tín vật sang, báo Cifer sẽ về hôm nay, nhưng rõ ràng, gia tộc Doria đã thất hẹn.


Trước chuyện này, Ansaiah coi Alice là tất cả của mình tất nhiên sẽ bất mãn.


"Có khi gặp phải phiền phức gì cũng nên." Giang Lăng rất bình thản.


Sau khi Giang Lăng nhận lấy chiếc ly chân cao, sự bình thản này đã hóa thành kỳ cục.


Ngón tay trắng muốt cầm chiếc ly, chất lỏng màu đỏ rung khẽ trong ly tạo thành từng vòng gợn sóng, nhưng, Giang Lăng không hề ngửi thấy mùi rượu, chỉ có mùi máu thơm ngát phả vào mặt.


Thứ trong ly là máu người...


Sau khi Giang Lăng tỏ ý mình không muốn cắn cổ thiếu nữ loài người, Ansaiah đã nhanh nhẹn đổi thành lấy máu, sau đó giả làm rượu vang mà đưa lên.


Do dự một hồi xong, Giang Lăng lựa chọn lùi bước, nhấp một ngụm chất lỏng. Trên cơ sở không hại chết thiếu nữ vô tội, Giang Lăng cũng sẽ không làm khó bản thân. Dù gì thì lâu không uống máu, chủng tộc dựa vào máu mà sống như Huyết tộc sẽ "chết".


Mùi vị vô cùng ngọt ngào như uống một ngụm mật ong. Mùi vị ngon ngọt trào vào trong cơ thể, Giang Lăng nhận ra rất rõ, cơ thể mấy hôm nay yếu đi đã hồi phục được đôi chút sau khi uống máu.


Lúc ngẩng lên, Giang Lăng phát hiện Ansaiah đang cau chặt mày, không nhịn được mà cười: "Chiến trường Bình Nguyên nguy hiểm lắm, sơ ý chút thôi có khi mất mạng luôn, Cifer gặp phải tình huống đặc biệt mà bị thương, lỡ thời hạn cũng là việc có thể thông cảm được."


Thân là đảng nội dung, Giang Lăng rất rõ, Cifer không thể quay lại được, quả thực là vì bị thương nặng.


Ansaiah lại tỏ vẻ khinh thường: "Nếu đến bản thân cũng không bảo vệ được, làm sao có thể xứng với chủ nhân?"


====truyen////full, ss///truyen, web///truyen, với cái củ lòn truyen gì đó đều là chóa haaaa===


Giang Lăng nghiêng đầu, bất lực cong môi, máu trong ly thủy tinh văng ra mấy giọt.


Không thể không nói, so với sự rắc rối chốn thâm cung Thiên Chiêu, cậu thích sự trung thành của huyết bộc, sự thẳng thắn của Ansaiah.


Ansaiah cụp mắt, tiện tay dùng khăn tay lau chất lỏng đi, liếm môi: "Hơn nữa, chưa biết chừng lúc trên chiến trường lại bị tiểu tiện nhân nào quấn lấy, không nỡ quay về."


...Câu này cũng không sai.


Cifer chắc là gặp "thiên sứ" của hắn——Anral rồi, có điều không phải "tiểu tiện nhân" quấn lấy Cifer, mà là Cifer bám riết không buông.


Sau khi lên hết một loạt mất trí nhớ, giả ngu, giả bị thương, Cifer mới nhớ ra "vị hôn thê" Alice.


Giang Lăng chầm chậm bổ sung máu, nữ quản gia cao gầy đứng hầu một bên, chuẩn bị giải quyết phiền phức cho nữ chủ nhân của mình bất cứ lúc nào.


Sau khi ly máu cạn thấy đáy, người hầu gõ cửa đi vào, mang theo hồi âm của gia tộc Doria—— Cifer bị thương nặng, hoãn ngày trở về.


Người hầu gia tộc Doria còn chưa đi, Ansaiah đã vứt lá thư xuống sàn nhà ngay trước mặt gã.


Người hầu cau mày.


Ansaiah len lén nhìn Alice.


Thiếu nữ để chân trần, lười nhác tựa vào thành ghế mềm mại như không nhìn thấy cảnh vừa rồi, bờ môi dính máu đỏ tươi mê hoặc mím lại.


Đây là một dạng ủng hộ vô thanh.


Ansaiah khoanh tay trước ngực, đôi giày cao gót đen nhọn hoắt giẫm lên lá thư, mũi chân dí xuống, vẻ mặt lộ mấy phần lạnh lùng cay nghiệt: "Về nói với chủ nhân của ngươi, đây chính là ý của công tước nhà ta."


Người hầu biến sắc, vội vàng ra về.


Khi cánh cửa khép lại, Giang Lăng chớp mắt: "Tức giận vậy làm gì."


"Dám thất hẹn với chủ nhân thì nên biết hậu quả là gì."


Còn về nguyên nhân? Ansaiah thèm vào để ý nhiều thế.


"Như thế không phải vừa đẹp sao?" Giang Lăng để ly rượu xuống, thong thả nói, "Nếu Cifer về rồi thì sẽ hơi phiền đấy."


Ansaiah không hiểu.


Đúng lúc này, một bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng lại dưới cửa sổ sát sàn.


Ánh trăng rọi từ bên ngoài vào, kéo dài chiếc bóng của con quạ, chiếu lên tường, một lá thư mời màu vàng lặng lẽ xuất hiện trên mặt bàn.


"Bóng của nhà Grimm?" Ansaiah cau mày.


Giang Lăng cầm lá thư mời trên bàn lên, tùy tiện lật ra rồi để trước mặt Ansaiah: "Thư mời của nhà Grimm."


Ngón tay xinh xắn lướt xuống cuối lá thư mời, kí tên Lucy Grimm.


"Tiểu công chúa của nhà công tước Grimm?"


"Không sai." Giang Lăng khép lá thư lại, "Nếu Cifer về rồi thì ta sẽ còn do dự một chút, xem rốt cuộc là nên đi gặp vị hôn phu của ta, hay là đi gặp tiểu thư Lucy đáng yêu?"


"Giờ, vừa hay."


...


Có lẽ vì biểu hiện hôm đó của Ansaiah quá hung hăng, nói chung là gia tộc Doria trả lời rất nhanh, lần này là một lá thư mời có đóng dấu tộc trưởng gia tộc Doria. Trong thư mời viết rất rõ ngày tháng, mời "Alice" ghé qua một chuyến.


Vì nhiệm vụ của chính mình, Giang Lăng quyết đoán nhận lời.


Hôm đến dự tiệc, Ansaiah gõ quan tài từ rất sớm, đánh thức Giang Lăng dậy.


Giang Lăng gà gật dụi mắt, khóe mắt liếc thấy đống quần áo giày dép xếp đầy trong phòng, lập tức tỉnh hẳn.


"Ansaiah..."


Ansaiah hớn hở lên tiếng: "Chủ nhân, Ansaiah chắc chắn sẽ khiến người trở thành viên ngọc sáng nhất trong buổi tiệc."


"..."


Giang Lăng vẫn ngồi đần ra đó một lúc lâu, đến tận khi Ansaiah đi ra đằng sau cậu, tháo dây buộc tóc cậu ra, mái tóc đen như tảo biển xõa xuống người, lúc ấy cậu mới bừng tỉnh.


"Khoan đã."


"Chủ nhân, người có yêu cầu gì sao?"


"Có." Giang Lăng trả lời chắc nịch, "Còn nhớ bộ dạng mấy người Rona, Milan như nào không? Trang điểm chọn đồ cho ta như bọn họ."


"..."


"Khó lắm à?" Giang Lăng hỏi đầy quan tâm.


"Chủ nhân." Ansaiah len lén liếc nhìn phần ngực phẳng lì của Giang Lăng, uyển chuyển đáp, "Tôi nghĩ người không hợp theo kiểu đó đâu."


"Không sao, cứ làm đi."


Tuy Alice là một "bà già" đã sống mấy trăm ngàn năm, nhưng không thể không nói, cơ thể này trông nhiều nhất cũng chỉ mười sáu tuổi.


Sau khi Giang Lăng trưởng thành, trên người chẳng có bao nhiêu thịt, trông rất ốm yếu. Khi cậu mười sáu tuổi, vóc người không phát triển gì thêm, chiều cao như con gái cùng tuổi, dáng người cũng thuộc dạng mảnh dẻ "mong manh yếu đuối".


Ansaiah im lặng hồi lâu rồi cũng chịu theo quyết định tùy tiện của chủ nhân nhà mình, cắm đầu vào đống váy áo.


Ansaiah trước nay luôn kiểu chủ nhân bảo gì thì làm đó, cơ bản sẽ không hỏi han nọ kia, hệ thống lại là đồ không mắt mù, mở to mắt sấn lại: "Kí chủ, tình nhân của nam chính đa phần đều thuộc dạng quyến rũ gợi cảm, không phải anh bảo muốn làm hắn ghét à? Sao còn ăn mặc theo phong cách hắn thích?"


"Mi không hiểu rồi." Giang Lăng hếch cằm, "Cùng một khẩu vị, sớm muộn cũng sẽ chán. Mi xem, không phải Anral thuộc dạng trong sáng ngốc nghếch à?"


"...Hình như đúng vậy thật."


"Ta ăn mặc theo phong cách đó, có khi nam chính nhìn thấy ta một cái là ngán ngay."


Hệ thống cảm thấy rất có lý.


Sau khi Giang Lăng quay đi, hệ thống nhìn chằm chằm vào mặt Giang Lăng một hồi rồi mới yếu ớt nói: "Kí chủ~ tôi thấy vụ này ấy, chủ yếu vẫn nhìn mặt là chính."


Khuôn mặt của Giang Lăng được trời cao ban phước, thực sự khó mà ngán được.


Ansaiah lật mấy hàng đồ rồi mới dừng lại, chọn ra một chiếc váy dài, trên chiếc váy thêu rất nhiều ren hoa, từ ngực đến cổ là hoa văn xuyên thấu màu bạc, nừa che nửa hở, vừa tinh xảo nhã nhặn vừa gợi cảm.


Sau lưng... hoàn toàn trống trơn.


Hệ thống chẹp chẹp, cảm thán: "Đây chính là phía trước không ngực, lấy lưng góp vào, mông không có thịt, đã có chân dài."


Giang Lăng: "..."


Cậu có nên khen lời nhận xét chuẩn xác của hệ thống không?


Sau đó, Ansaiah lại chọn đồ trang sức cho Giang Lăng, dùng lớp trang điểm tinh xảo che giấu sắc mặt tái nhợt quá mức của Giang Lăng...


Ansaiah muốn làm gì, Giang Lăng đều ngoan ngoãn nghe theo.


Cuối cùng, Ansaiah cầm một đôi giày cao gót nhọn màu đen đặt trước mặt Giang Lăng.


"...Không phải mấy hôm trước vẫn dùng giày đế bằng à?" Giang Lăng tỏ ý kháng nghị.


"Bộ đồ này phải đi giày cao gót mới hợp."


"..."


Giang Lăng bị một câu chặn chết nghẹn, run rẩy xỏ chân vào đôi giày cao gót, lần đầu tiên thẳng người dậy, Giang Lăng run chân, cảm thấy mình đứt điện rồi.


Nhưng, hố mình đào ra, có quỳ cũng phải đào cho xong.


Sau một hồi loạng choạng, Giang Lăng lần đầu tiên đứng trên đôi giày cao gót nhọn 8cm bắt đầu cầu cứu.


"Ansaiah."


"Chủ nhân còn gì dặn dò ạ?"


"Cô qua đây."


Ansaiah không hề nghi ngờ gì, đi đến, khi chỉ còn cách Giang Lăng một bước, nàng bị Giang Lăng ôm lấy vai.


"Chủ, chủ nhân..." Ansaiah run giọng.


Giang Lăng cười, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Ansaiah: "Chúng ta đi thôi."


Giang Lăng đã nằm mơ quá sớm, tuy quãng đường này không cần tự đi, nhưng đến gia tộc Doria rồi kiểu gì cũng phải tự đi, hơn nữa, để giữ trọn phong thái, Giang Lăng chắc chắn không thể dồn cả cơ thể lên người Ansaiah, nhiều nhất chỉ có thể khoác tay mà thôi.


Giang Lăng ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng thanh cao, trong bụng thì chửi đcm, nhìn thấy quản gia gia tộc Doria lập tức tỏ ý muốn gặp riêng.


Gia tộc Doria chắc đã sắp xếp trước, quản gia mỉm cười hàm ý rồi dẫn Giang Lăng đến chỗ cần đến—— phòng nằm ở tầng trên cùng.


Bốn bức tường của căn phòng đều làm bằng pha lê, ánh trăng trong vắt xuyên qua pha lê trải khắp sàn nhà, ở giữa là một chiếc bàn tròn xinh đẹp, trải tấm khăn trải bàn viền ren màu trắng tinh, bình hoa, hoa tường vi, giá nến, bình rượu chứa đầy máu người... tất cả đều đầy đủ.


Ây chà, bữa tối dưới ánh nến cơ.


Giang Lăng không kìm được mà thở dài một tiếng trong bụng.


Quản gia đẩy cặp kính gọng vàng trên mặt, chầm chậm mở miệng: "Ansaiah, thiếu gia sẽ đến nhanh thôi, chúng ta có cần tránh đi không?"


"Hắn dám để chủ nhân nhà ta chờ?"


"Tất nhiên là vì muốn cho công tước Alice một bất ngờ lớn rồi." Quản gia trả lời rất hay.


Ansaiah mím môi, sau khi hành lễ với Giang Lăng, nàng xoay người đi ra.


Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chìm trong sự yên tĩnh chết chóc.


Giang Lăng nghiêng tai lắng nghe, với năng lực của cậu bây giờ, cậu có thể cảm nhận rất rõ tiếng bước chân của hai người đang xa dần.


Sau khi hai người đi xa hẳn rồi, Giang Lăng mới run rẩy thò chân ra, cẩn thận dịch về phía ghế ngồi.


Dịch dịch mãi mới đi được một phần ba quãng đường.


"Kí chủ, anh vẫn ổn chứ?"


"Không ổn!"


Giang Lăng hục hặc, vừa phân tâm một cái, cả người lập tức chúi về phía trước, suýt nữa là ngã sấp mặt, mãi mới miễn cưỡng đứng thẳng được.


"Để bàn xa thế làm gì không biết?" Giang Lăng cau mày.


Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác: "Kí chủ, anh bỏ cuộc đi là vừa."


Giang Lăng im lặng một hồi rồi không nhịn được nữa mà tán thành: "Đúng, mi nói đúng."


"???"


Trước ánh mắt nghi ngờ của hệ thống, Giang Lăng ngồi xổm xuống, bắt đầu tháo nút gài giày cao gót.


Là một thằng đàn ông, cậu thực sự rất khó hiểu, vì sao Ansaiah lại có thể đứng trên cái thứ này mà vẫn đi như bay.


Tháo được một bên, đang định tháo nốt bên còn lại thì tiếng bước chân trầm và đều vang lên, dần lại gần phía bên này.


Lúc này, người có thể vào được gia tộc Doria, đồng thời có thể đến được đây, trừ nam chính Cifer ra thì không còn ai khác.


Giang Lăng nheo mắt, chầm chậm đứng dậy, vẻ lười biếng trên mặt biến thành cay nghiệt lạnh lùng, cậu định khi Cifer bước vào cửa, cậu sẽ thể hiện phong thái kiêu ngạo nhất, sói mói chọc ngoáy hắn một phen.


Hắn là một người kiêu ngạo phong lưu, Giang Lăng cướp người tình của hắn, giẫm sự kiêu ngạo của hắn dưới chân, chắc chắn sẽ khiến độ thiện cảm về số âm.


Nhưng, giày cao gót đã bán đứng Giang Lăng.


Giang Lăng vừa mới bày xong tư thế nghiêng người một cái, trẹo chân luôn, người ngã vật xuống đất, không khỏi hít một hơi lạnh.


Người vốn định rời khỏi nơi này lại vì tiếng ngã nặng nề mà dừng chân.


Để tiện cho Cifer bước vào, càng sợ Alice bất mãn, quản gia không hề khóa cửa, chỉ cần chạm khẽ một cái là cửa phòng sẽ mở ra một khe nhỏ.


Giang Lăng chống hai tay trên thảm lông, lập tức hất đôi giày cao gót nhọn hành hạ người ta kia ra, sau đó ngồi xuống ghế tròn với tốc độ kinh người.


Một chiếc giày cao gót rơi xuống thảm lông đánh "cụp" một cái.


Chiếc còn lại bị hất mạnh quá, vẫn bay lượn trên không trung.


Cửa phòng hoàn toàn mở ra, "hung khí" trong không trung như tìm được điểm dừng chân, nhào thẳng vào mặt người kia.


Giang Lăng: "..."


Giang Lăng: "Tiểu Hồng, mi chắc chắn nhân vật của ta là nữ phụ độc ác? Không phải nữ chính ngốc nghếch?"


"Không phải!" Hệ thống gạt phắt, "Anh phải tin tưởng vào tư chất nghề nghiệp của tôi!"


Giang Lăng không rảnh mà trả lời, mắt dính vào chiếc giày cao gót màu đen kia.


Chiếc giày cao gót màu đen dừng khựng, bị một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt.


Giang Lăng lầm bầm trong bụng: "Ta nghĩ ta vẫn có thể cứu vãn được."


Sau đó, Giang Lăng dựa vào thành ghế, tay đặt trên tay vịn, hai chân bắt chéo, giọng lạnh như băng: "Đeo vào cho ta."


Vốn là một vở hài kịch, lại bị Giang Lăng bẻ ngoặt thành cố ý kiếm chuyện.


Người bắt được chiếc giày cao gót sững ra, cánh tay hạ xuống,