Chương 5


Tiểu quốc sư...


Giang Lăng giật thót, một cái tên vô cùng quen thuộc suýt nữa là buột ra.


Sau đó, lại nuốt xuống đáy lòng.


Cậu đã đổi một thế giới, cho dù thế giới không thay đổi thì tiểu quốc sư cũng phải mang dáng vẻ mít ướt mười ba mười bốn tuổi, còn người trước mắt này thì đã khoảng mười tám mười chín rồi.


Người này cũng không phải nam chính Cifer.


Aice và Cifer đã gặp nhau vài lần, tất nhiên là biết Cifer trông như thế nào.


"Ai đây?" Giang Lăng không đổi sắc mặt, gọi hệ thống trong bụng.


Hệ thống ngơ ngác đáp: "Tôi cũng không biết..."


Giang Lăng: "..."


Được rồi, nếu hệ thống cũng không biết, vậy thì chắc lại là một nhân vật nằm ngoài nội dung câu chuyện.


Cậu không đợi được Cifer, lại gọi tới một nhân vật không liên quan, nếu đã là nhân vật không liên quan... Giang Lăng bỗng cảm thấy ngại ngùng.


Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Giang Lăng ngượng không lên tiếng, thiếu niên kia không đi, đặt chiếc giày cao gót của Giang Lăng xuống, y cúi mặt, lông mi run run như đang nghĩ điều gì.


"Ừm..." Thiếu niên im lặng một lúc rồi mới chầm chầm lên tiếng, giọng nói trong như nước suối trên núi, "Đeo giày?"


Giọng nói hay thì có hay, nhưng nhả chữ vừa ngắn gọn vừa khô khốc, như người đã lâu chưa nói chuyện, lại như một học sinh mới học ngoại ngữ, còn chưa quen miệng.


"Ừ." Giang Lăng gật đầu theo bản năng.


Vì ban nãy vội vàng nên cậu ngồi nghiêng người tựa vào thành ghế, vừa tùy tiện vừa lười nhác. Người mặc chiếc váy đen dài, tay đeo găng tay ren, mái tóc dài loăn xoăn màu đen trùm lên phần lưng để trần, một vài sợi dán trên gò má.


Đôi giày cao gót nhọn đơn giản giờ một cái chỏng chơ trên thảm lông, một cái thì nằm trên tay người trước mắt, hai cái chân trụi thùi lụi đung đưa trên ghế.


Sau một tiếng ừ của Giang Lăng, thiếu niên liếc nhìn mắt cá chân bóng loáng của cậu, sững ra tròn một giây rồi lúng túng dời mắt, mặt tự nhiên nóng lên.


"Ta..."


Thiếu niên như muốn nói gì đó, chắc vì không biết nói những câu quá phức tạp, lại thêm sự khô nóng xao động trong không khí, trừ một chữ "ta" ra thì không nói thêm được tiếng nào nữa.


"Đeo cái giày thôi mà, ngươi có cần phải xoắn quẩy thế không?" Giang Lăng ngán ngẩm.


"Không phải..."


"Vứt giày sang cho ta là được, vừa rồi ta..." nói đùa với ngươi thôi.


Giang Lăng nghẹn họng, cậu kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên dịu dàng e thẹn trước mặt cúi người xuống, nhặt chiếc giày cao gót còn lại của Giang Lăng, đặt ngay ngắn bên cạnh chân cậu.


Từ góc độ của Giang Lăng, cậu chỉ có thể nhìn thấy phần gáy mượt mà của thiếu niên, mái tóc dài đen nhánh dày mượt tết thành bím tóc lỏng, đoạn cuối dùng dải lụa trắng tinh thắt lại, dịu dàng ngả trên vai y.


"Ta không biết đeo loại... giày này." Thiếu niên cúi mặt, dịu dàng nói, tựa như đang xin lỗi vì mình không thể đeo đôi giày cao gót cho Giang Lăng.


"Khụ khụ..."


Giang Lăng ho khan hai tiếng rồi mới nói qua loa: "Không sao đâu."


Đối phương ngoan ngoãn như thế, Giang Lăng cũng không tiện đòi hỏi, đang định xin lỗi vì ban nãy suýt nữa là va trúng y, tiếng bước chân một lần nữa vang lên.


Cộp cộp...


"Chủ nhân, tiểu thư Alice đã chờ người lâu rồi đó ạ." Quản gia đè thấp giọng.


Cùng lúc quản gia dứt tiếng, một tiếng cười trầm như rượu mạnh vang lên, tựa như có thể làm say lòng người.


Một giây sau, một thanh niên trẻ mặc áo gió màu đen xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Hắn có mái tóc rối màu bạc, mắt mày kiêu ngạo và đa tình, một tay đút trong túi áo khoác, đôi chân dài thẳng tắp, không thể không nói, dáng người cực kỳ đẹp.


Đây chính là công tước Cifer trong ký ức của Alice, cũng là nam chính trong bộ truyện "Cục cưng của công tước ma cà rồng".


Giang Lăng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của công tước Cifer.


Chỉ một ánh mắt thôi, hơi thở hung hãn và xâm lược phả thẳng vào mặt.


Giang Lăng lơ đãng cong khóe môi, đang nghĩ xem nên đối phó với tình hình này thế nào thì quản gia đi theo đến.


"Cẩn thận cho ta, để đồ vào trong đi." Quản gia quay lưng về phía Giang Lăng, hướng ra ngoài chỉ đạo gì đó, khi quay đầu lại, gã nở nụ cười đúng mực ban đầu. Khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng, nụ cười đó cứng đờ trên mặt.


Người hầu lũ lượt đáp một tiếng "vâng", chia thành hai hàng, lần lượt bước qua Cifer và quản gia, tiến vào trong phòng.


Bước chân chỉnh tề, không hề rối loạn.


Số người hầu này thống nhất mặc áo đuôi tôm màu trắng, trong tay ôm từng bó từng bó hoa tường vi tươi tắn kiều diễm.


Người hầu dẫn đầu đưa một bó hoa tường vi còn đương e ấp đến trước mặt Giang Lăng, chờ cậu nhận lấy.


Giang Lăng chớp mắt, ánh mắt đảo qua Cifer và quản gia, sau đó cậu chậm chạp nhận lấy bó tường vi đỏ này.


Ánh trăng rọi lên bó tường vi e ấp, cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng nở rộ trong lòng Giang Lăng. Thảng như người đẹp dịu dàng, uyển chuyển nhảy múa dưới trăng.


Hoa tường vi nở như một mệnh lệnh, đám người hầu áo trắng lấy Giang Lăng và thiếu niên kia làm tâm, đặt từng bó hoa tường vi xuống đất, cho đến khi hai người được vây giữa biển hoa mới lui ra khỏi phòng, nhanh nhẹn rời khỏi.


Nếu như bình thường thì quản gia sẽ khen thưởng ngay, nhưng giờ đến nụ cười lịch sự bình thường cũng không giữ được, gã liếc nhìn chủ nhân nhà mình.


Thấy vị công tước gia tộc Doria kia sầm mặt, không nhìn ra được là vui hay giận. Nhưng ngay trong bữa tiệc xem mặt của mình, mặt hắn lại không hề có vẻ cười gì, tức là rất có vấn đề.


"Công tước Cifer." Alice lên tiếng trước, giọng nói chầm chậm, vừa ngọt vừa mềm, "Cảm ơn."


Tim quản gia lập tức được nhấc lên.


"Không cần khách sáo." Cifer cười khẽ đáp, "Tường vi máu dưới trăng, hi vọng nàng có thể thích."


Quản gia hơi hơi yên tâm.


Hoa này do gã tự chăm sóc, chỗ này do gã tự mình chọn, tự mình bài trí. Chỉ cần không có gì sai sót, cho dù là Alice hay là công tước Cifer theo đuổi sự lãng mạn và cái đẹp, đều sẽ hài lòng.


Nhưng, lại xảy ra bất ngờ!


Cifer đổi giọng, trả lời chẳng để tâm lắm: "Dù gì, vì hôm nay, Tyre đã dùng hết sức lực rồi."


Một câu nói, đã gạt bỏ hoàn toàn quan hệ giữa bản thân với cảnh tượng đẹp mà mờ ám này.


Tyre bất lực ôm ngực, chủ nhân nhà gã quả nhiên nổi cáu rồi.


"Vậy thì cảm ơn quản gia Tyre nhé." Giang Lăng trả lời rất ngoan.


"Có thể hỏi một chút được không?" Cifer nhả từng chữ, "Vị kia là ai?"


Một câu nói, ba luồng ánh mắt đều rơi xuống người thiếu niên đang lặng lẽ nửa ngồi nửa quỳ trên sàn.


"Y ấy à..." Giang Lăng cố tình kéo dài giọng.


Y khiến Cifer rơi vào lúng túng, ấn tượng đầu tiên của Cifer đối với y chắc chắn không tốt, vậy thì để Cifer càng khó chịu hơn vậy.


Giang Lăng cong khóe miệng, cười đáp: "Cục cưng của ta đấy."


Nói xong, Giang Lăng đẩy cằm thiếu niên lên, khiến thiếu niên đang cúi đầu không thể không ngẩng đầu, trong đôi con ngươi màu máu ánh lên nét cười: "Đeo giày cho ta được không?"


Thiếu niên mở to mắt.


Giang Lăng chỉ chỉ đôi giày cao gót trên sàn, hai chân nhỏ đung đưa, đá vào chân thiếu niên.


"Ta không biết..."


Giang Lăng cười khẽ một tiếng: "Ngươi cứ từ từ mà học."


Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên lại có dấu hiệu đỏ lên lần thứ hai, y lập tức cúi đầu xuống, nhặt giày lên thử đeo vào cho Giang Lăng, cố gắng không chạm vào da Giang Lăng, đầu mày dịu dàng không khỏi nhăn lại.


Giang Lăng quan sát một hồi, phát hiện cái vụ không biết đeo mà y nói, thực ra là không biết cài móc vào như nào, Giang Lăng đang định nhắc thì thấy thiếu niên như đã phát hiện ra nguyên lý bên trong, nhẹ nhàng cài vào, sau đó đeo chiếc giày thứ hai cho Giang Lăng theo cách y hệt.


"Ngoan lắm." Giang Lăng không kìm được mà xoa đầu thiếu niên.


"Xem ra tiểu thư Alice rất hài lòng."


Giang Lăng ngẩng đầu, liếm môi: "Đương nhiên."


Cifer nheo mắt, bỏ lại một câu chơi thong thả rồi sải chân bỏ đi, áo khoác bay phần phật.


"Ngươi không đi theo công tước nhà ngươi đi à?" Giang Lăng nhìn Tyre, chớp chớp mắt.


Tyre ngần ngừ nhìn cậu thiếu niên rồi cúi người hành lễ với Giang Lăng, sau đó xoay người bỏ đi.


Cả căn phòng, chỉ còn lại hai người.


Điểm khác biệt chính là trong lòng Giang Lăng đang ôm một bó tường vi đỏ, trên sàn nhà xung quanh phủ kín hoa tường vi non mềm, bầu không khí lúng túng và xen lẫn sự mờ ám khác thường.


"Vừa rồi cảm ơn ngươi nhé." Giang Lăng khẽ cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống từ bờ vai, rơi trước mắt thiếu niên.


"Đúng rồi, ngươi tên gì?"


Giang Lăng rất có thiện cảm với y, bèn tiện miệng hỏi.


Xuất hiện trong gia tộc Doria, rất có khả năng là người gia tộc Doria, tuy Cifer và quản gia Tyre không quen y, nhưng muốn gây chuyện với y rất là dễ.


Giang Lăng giơ tay, định xoa đầu thiếu niên như ban nãy.


Không ngờ thiếu niên lại co người lại, giơ tay che khuôn mặt đang đỏ hồng lên, để lộ đôi con ngươi xanh bích đang phủ trùm hơi nước.


"Ban nãy mạo phạm rồi." Thiếu niên hạ mắt, màu đỏ dần lan trên vành tai dưới làn tóc đen.


"Hả?"


Trước ánh mắt ngơ ngác của Giang Lăng, thiếu niên bất cẩn đá phải một bó tường vi, bỏ chạy trối chết.


Trong căn phòng chỉ còn lại mình Giang Lăng, hệ thống, và gió vẫn đang thổi.


"Hình như y vẫn chưa nói cho ta biết tên thì phải." Giang Lăng chống cằm.


Hệ thống không nhịn được mà ném đá: "Kí chủ, anh có thể tự giác một chút được không!"


Giang Lăng liếc xéo.


"Anh dọa người ta chạy mất rồi, anh còn mặt mũi mà nói nữa à?"


"Không phải chỉ nhờ y đeo hộ ta cái giày thôi à?"


Hệ thống lạnh lùng lên tiếng: "Làm phiền anh soi gương trước đi đã."


Giang Lăng hiện giờ là một "cô gái", lại còn là một "cô gái" xinh đẹp, thành ra, ban nãy cậu thực sự đã đùa giỡn người ta...


Chẳng bao lâu sau, Ansaiah vội vàng quay lại, nhìn thấy dưới sàn toàn hoa tường vi liền sững ra: "Công tước Cifer vẫn khá để ý đến chủ nhân đấy."


Giang Lăng chống cằm, lười nhác nói: "Hắn chạy rồi, để lại một đống hoa."


Ansaiah không tin nổi, sau đó nổi điên: "Gia tộc Doria làm ăn kiểu gì vậy? Rõ ràng là bọn họ mời chủ nhân đến mà."


"Là ta mang huyết chú trong người, phải cầu bọn họ."


Ansaiah hơi biến sắc: "Người xứng với chủ nhân tuy ít, nhưng không phải không có..."


"Cô vội vã tìm ta là vì có chuyện gì đúng không?" Giang Lăng đổi đề tài.


Ansaiah lập tức cúi đầu: "Tiểu thư Lucy cũng đến rồi, nàng muốn gặp người."


Lucy...


Cô công chúa nhỏ nhà công tước Grimm, hồi trước rất hay chạy sau đít Cifer, bây giờ, là "tình nhân" của Alice.


Hệ thống "quào" một tiếng: "Lại là Tu La tràng?"