Editor: Yooniin

"Bang ——"

Khi lần thứ hai Giang Lăng có ý thức, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, tay đau nhức, bốn phía rầm rầm loạn một mảnh.

Cảm giác có người ôm eo cậu từ phía sau, tay phải tay trái hai bên cũng cảm giác có người ôm lấy, chỉ thiếu một người nào đấy ôm lấy hai chân cậu nữa thôi.

"Sư muội, sư muội dù có tức giận, nhưng cũng đừng tổn thương chính mình."

"Muội đánh tiện nhân kia là được, hà tất phải đánh Tạ tiên quân?"

"Ai da đừng tức giận mà, đại sư huynh(?) nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."

"......"

Đây là có chuyện gì?

Giang Lăng muốn mở to mắt, nhưng mí mắt lại như nặng ngàn cân. Loại cảm giác này rất quen thuộc, sau khi thay đổi một khối thân thể, cậu cần phải có một thời gian ngắn ngủi để thích ứng.

Sau đó, bên tai truyền tới một âm thanh của nữ tử.

"Các ngươi ở đây kêu với sư muội làm cái gì?"

Giọng nói nữ tử lanh lảnh hữu lực, mang theo ý mị hoặc nhân tâm: "Nữ tử Vân Cẩm các chúng ta, đánh ai đều phải đánh thật đẹp. Huống chi Lục sư muội tính tình tốt, chưa bao giờ ra tay đánh ai, lần này động thủ đánh người ta, khẳng định có ủy khuất rất lớn."

"Đại sư tỷ..." Bên cạnh có một người yếu ớt kêu một tiếng.

"Toàn bộ các ngươi đều tránh ra." Nữ tử giọng điệu ra lệnh.

Mấy người vừa mới ôm tay ôm eo Giang Lăng sôi nổi thối lui, vẫn là có người nhịn không được uyển chuyển nhắc nhở, "Đại sư tỷ, người nọ là Tạ sư huynh, tỷ...."

"Thịnh Vân tiên quân, Tạ An Ca?" Nữ tử đầu tiên là chần chờ, sau đó cười lạnh, "Nguyên lai là hắn, nếu Lục sư muội đánh hắn, khẳng định sẽ không đánh sai. Các ngươi mau tránh hết ra."

Một trận thanh âm xẹt qua màng tai, theo sau là từng tiếng phượng hót.

Giang Lăng cảm giác trước mặt thổi tới một trận nhu phong, sau đó cậu chậm rãi mở mắt.

Hiện ra trước mắt là khoảng trời xanh mát, mây mù lượn lờ, bên trong màn sương khói mờ ảo là những tiểu lâu ba tầng như ẩn như hiện. Hai song cửa sổ được chế tác từ gỗ trúc tinh xảo đang mở rộng, lộ ra những người ngồi xung quanh chiếc bàn tứ giác.

Cảnh trí cổ hương cổ sắc, thỉnh thoảng có người cưỡi bạch hạc bay đến, lướt qua người cậu, đi về phía tiểu lâu. Mà những người nọ đều mặc y phục mà chỉ nhìn thấy qua tivi hay cosplay.

Giang Lăng lập tức khẳng định địa phương cậu vừa tới là cổ đại, phỏng chừng còn là thế giới tiên hiệp hay tu chân gì đó.

Mấy tòa tiểu lâu kia có lẽ là khách điếm, người ngồi bên trong là khách nhân, còn cậu đứng trên một vân đài. Mà hiện tại, các khách nhân kia từ phía trên ngó xuống xem, phảng phất như đang xem một vở tuồng, thỉnh thoảng còn đưa ra vài lời bình luận.

Lúc sau, Giang Lăng thấy rõ được những người đứng bên cạnh cậu, có nam có nữ, lớn lên mi thanh mục tú, ăn mặc thống nhất y phục bạch lam, uyển chuyển nhẹ nhàng, gió vừa thổi qua, vạt áo liền theo đó lay động.

Giữa rừng người đều mặc quần áo y hệt nhau, ánh mắt cậu cuối cùng dừng lại trên một nữ tử dáng người cao gầy, cũng chính là vị Đại sư tỷ kia.

Đại sư tỷ cầm một chiếc tiêu ngọc màu lam, mặt mày tràn ngập sự ngạo nghễ, khi nàng nâng tiêu, tựa như có hư ảnh của diều hâu lam sắc được sinh ra từ tiêu ngọc, quấn quanh thân nàng thể hiện sự thân thiết như có như không, thỉnh thoảng lại bay tới bay lui giữa các tầng mây, trông vô cùng hoạt bát.

"Lục sư muội, muội nói, nên giáo huấn bọn họ như thế nào?" Nói xong, Đại sư tỷ nâng cằm nhìn về phía trước.

Giang Lăng nhìn theo tầm mắt của nàng, thấy một đôi nam nữ đang đứng.

Nữ tử dáng người uyển chuyển, một thân váy lụa màu đen tôn lên tư thái ngạo nhân, mười ngàn tóc đen được búi lên đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm bộ diêu. Liếc mắt liền có thể nhìn ra, đây cũng là một cô nương cực kì xinh đẹp, nhưng cố tình nàng ta lại đeo một chiếc khăn lụa đen che mặt.

Lúc này, mày đẹp của nữ tử nhíu lại, toát ra thần sắc lo lắng, đôi mắt thu thủy dừng trên người nam nhân đứng bên cạnh, chất vấn: "Ngươi muốn chắn như vậy làm gì?"

Vì thế Giang Lăng lại chuyển tầm mắt sang người của nam nhân.

Người này có lẽ chính là Thịnh Vân tiên quân Tạ An Ca trong miệng người khác, trường bào đẹp đẽ, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, trên người mang theo vài phần hơi thở của một thư sinh. Ấy thế mà trên mặt lại in một dấu tay chói mắt, phá hủy vài phần phong nhã.

Hắn hướng về phía nữ tử lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì: "Nếu Nghi Tu bởi vì ta mà buồn bực, vậy cứ giải quyết từ chỗ ta."

"Làm bộ làm tịch! Mặc kệ ngươi là ai, trêu chọc Vân Cẩm các chúng ta, các người phải cho chúng ta một lời xin lỗi." Đại sư tỷ chỉ ngọc tiêu vào hai người.

Giang Lăng không khỏi nhíu mày, trước mắt, cậu đưa ra vài kết luận như thế này

Thứ nhất: Cậu vô pháp thoát khỏi thân phận nữ nhân.

Thứ hai: Hiện tại cậu là đệ tử của Vân Cẩm các gì đó, mấy người mặc bạch lam bào bên cạnh là sư huynh sư tỷ của cậu.

Thứ ba: Hình như cậu đang gặp rắc rối, muốn đánh nữ tử che mặt, kết quả là cho Thịnh Vân tiên quân kia một cái tát.

.......

Hệ thống, tình huống gì đây???

Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Lăng gặp loại tình huống này, không chỉ đau tay, mà hiện tại đầu cũng đau.

Hơn nữa, nhiệm vụ của cậu thất bại, không phải là phải chết sao?

Thấy Giang Lăng trầm mặc, nữ tử che mặt phi thường bất mãn: "Lục Nghi Tu đánh người trước mặt tất cả mọi người, còn muốn nói lý lẽ?"

Đại sư tỷ cãi lại, vô cùng bao che khuyết điểm: "Sư muội của ta làm cái gì cũng đúng."

Chung quanh cãi cọ ầm ĩ, nữ tử che mặt cùng Đại sư tỷ không ai nhường ai, các đệ tử Vân Cẩm các phía sau người một tay hỗ trợ, người khóc không ra nước mắt khuyên bảo.

Dù sao nếu thực sự đánh nhau, ở đây không ai đánh thắng được Thịnh Vân tiên quân, trừ phi là Vân Cẩm các các chủ, sư phụ của bọn họ tự thân xuất mã.

Bên trong những thanh âm hỗn tạp ấy, có một giọng nói phá lệ ôn nhu, như là không hề có bất mãn gì.

"Đều dừng lại đi." Tạ An Ca cũng không để bụng trên mặt có một dấu tay, ánh mắt ôn hòa dừng trên người Giang Lăng, "Nghi Tu tựa hồ đang không thoải mái."

Đại sư tỷ cười lạnh: "Giả mù sa mưa."

Sau đó vội vàng đưa tay đỡ Giang Lăng đang lung lay như sắp ngã: "Sư muội, muội không thoải mái chỗ nào? Mau nói cho Đại sư tỷ, đưng chịu đựng một mình."

Giang Lăng giơ tay, ngón tay thanh tú thon dài xoa xoa huyệt thái dương.

Tạ An Ca lúc này tiến lên hai bước, dưới ánh mắt cảnh giác của đám người Vân Cẩm các, ôn thanh mở miệng: "Để cho ta xem thử, vừa hay ta biết một chút y thuật."

Đại sư tỷ vẫn trừng hắn một cái, hắn liền cười: "Ta cùng Nghi Tu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta sẽ không hại nàng."

Tươi cười ôn nhuận.

Nhưng cái dấu tay kia quá chói mắt.

Chỉ thấy rất buồn cười.

Bằng thân phận của Tạ An Ca, hắn hoặc là xoay người rời đi, hoặc là giáo huấn đám người không biết trời cao đất dày là bọn họ, cố tình tính tình lại tốt như vậy.........

Lập tức liền có vài đệ tử lộ ra ánh mắt áy náy, làm cho Đại sư tỷ có chút chột dạ.

Tạ An Ca lại tiến tới gần, kêu: "Nghi Tu."

Đúng vào lúc này, "Lục Nghi Tu" trong miệng bọn họ ngẩng đầu.

Các nữ tử của Vân Cẩm các đều lớn lên không tồi, đặc biệt là vị Đại sư tỷ kia, anh khí mười phần, ánh mắt sáng ngời, nhưng người trước mặt đây lại như thiếu một phần sắc thái.

Bước chân của Tạ An Ca hơi hơi dừng lại.

Ngược lại không phải vì bị sắc đẹp mê hoặc, dù sao hắn và Lục Nghi Tu lớn lên cùng nhau, bây giờ bên người lại có vị nữ nhân che mặt kia so sánh, không chỉ không kém hơn chút nào, còn nhiều hơn mấy phần quyến rũ.

Làm cho hắn dừng bước, chính là ánh mắt của Lục Nghi Tu.

Ánh mắt kia như đang đánh giá hắn, phảng phất như nhìn một người xa lạ. Không có mềm mại như nước, càng không có lưu luyến không nỡ rời như dĩ vãng.

Vào lúc này, Giang Lăng không rảnh để ý tới "người quen" trước mắt, vì trong đầu cậu vang lên một âm thanh quen thuộc.

[ Hệ thống đang tải tài nguyên......]

[ Tải tài nguyên hoàn tất, hệ thống Hồng Nương vì ngài phục vụ ]

Ngay sau đó, âm thanh thô hán cao ngất rót vào tai: "Ký chủ, ngươi rốt cục cũng tỉnh."

Kinh thư phiêu đãng trước mặt Giang Lăng, xung quanh còn có phấn hồng bay bay.

Giang Lăng liếc nó: "Chờ lát nữa rồi nói xấu ta, hiện tại mau nói rõ ràng, bọn họ là ai?"

"Vẫn là ký chủ quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc!" Hệ thống rống một tiếng cảm thán, sau đó nhìn quanh một vòng, lại oa lên một tiếng: "Làm sao lại nhảy đến nội dung cốt truyện luôn rồi!"

"Nói."

"Vị nữ tử che mặt kia là nữ chính Cơ Ngọc, cái người trên mặt có dấu tay kia là nam chính Tạ An Ca, ngươi hiện tại là......"

"Nữ phụ ác độc." Giang Lăng đánh gãy lời nó.

"Hình như không phải...." Hệ thống chần chờ.

"Tốt, thân phận đã biết, mau gửi cốt truyện cho ta." Giọng Giang Lăng như chặt đinh chém sắt, hùng hùng hổ hổ.

Hệ thống "Nga, nga" hai tiếng, nó cũng biết hiện tại đang khẩn cấp, liền lật sách soạt soạt, trực tiếp lật tới trang cốt truyện, mang đến trước mặt Giang Lăng, "Ký chủ, ở đây."

Cậu cùng hệ thống nói chuyện cũng không làm chậm trễ thời gian, nhưng cũng đủ để Tạ An Ca phát hiện có gì đó không đúng.

Tạ An Ca vừa rồi vẫn luôn duy trì ở khoảng cách lịch sự, trong lúc Giang Lăng trầm mặc, rốt cuộc nhịn không được tiến lên vài bước, nắm lấy tay cậu, muốn nhìn xem trên người cậu có chỗ nào bị thương không.

Mới đụng đến bàn tay Giang Lăng, đã bị hất ra một cách vô tình.

"Lục Nghi Tu" mở miệng: "Đừng tới đây."

Đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, mông lung khiến người khác nhìn không rõ: "Nếu ngươi che chở cho yêu nữ kia thì đừng có quản ta."

Bộ dạng này mới đúng là Lục Nghi Tu trong trí nhớ của Tạ An Ca.

Mọi người đều khen ngợi Lục Nghi Tu dung nhan xinh đẹp, tính tình lại tốt, tư chất không chê vào đâu được, có thể chịu khổ, tu luyện lại nhanh, chỉ có ở trước mặt Tạ An Ca mới lộ ra một chút tính tình.

Tạ An Ca trong lòng cũng yên tâm một chút, ngược lại cười cười, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng đã đánh ta một cái rồi, đừng nổi giận nữa."

"Vậy ngươi nói xem, ngươi cùng yêu nữ này rốt cục có quan hệ gì?" Giang Lăng chỉ tay về phía nữ tử váy đen che mặt, cũng chính là nữ chính Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc thấy thế cười lạnh một cái.

Tạ An Ca quay đầu lại nhìn nàng ta: "Ngọc cô nương, Nghi Tu hôm nay không thoải mái, tính tình có chút không tốt, mong cô nương rộng lượng bỏ qua."

Những lời này tuy rằng ôn hòa, nhưng lại vô cùng có ý thiên vị Giang Lăng.

Cũng không biết trong long Cơ Ngọc nghĩ như thế nào, sau khi nghe Tạ An Ca nói những lời này liền lạnh lùng quay đầu đi.

Tạ An Ca lại nhìn về hướng Giang Lăng, nghiêm túc trả lời: "Ngọc cô nương không phải yêu nữ gì đó, nàng là bằng hữu của ta." Sau đó hơi nhíu nhíu mày, "Nghi Tu, mau xin lỗi Ngọc cô nương."

Giang Lăng đem thần sắc trên mặt mình diễn đến ủy khuất sâu sắc: "Ta dựa vào cái gì phải xin lỗi nàng ta, ngươi có biết nàng vừa nói với ta những gì không? Ả yêu nữ này mắng ta là....." Tiện nhân...

"Nghi Tu." Tạ An Ca nghe được hai từ "yêu nữ" trong lời "Lục Nghi Tu", chặn lời cậu, nhắc nhở, "Đừng hồ nháo, trước kia ngươi cũng đâu phải loại người này?"

"Được lắm, ngươi tin ả, không tin ta."

Giang Lăng nói xong hết lời kịch liền cất bước chạy.

Đại sư tỷ hơi hơi kéo ống tay áo cậu, Giang Lăng ném xuống một câu: "Đại sư tỷ, ta cũng không cần nhường nhịn người khác nữa."

Sau khi Đại sư tỷ buông tay, Giang lăng lập tức nhảy lên bạch hạc.

Bạch hạc hót vang một tiếng, giương cánh bay đi.

Cơn gió mạnh phất tới, tà áo cùng ống tay y bào tung bay, nữ tử khoác y phục lam bạch tựa như một tiên tử chân chính.

Đệ tử Vân Cẩm các hai mặt nhìn nhau.

Tạ An Ca thở dài, Cơ Ngọc hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi, chỉ để lại một câu: "Không hổ danh là Thanh Hà tiên tử Lục Nghi Tu, tính tình thật lớn."

Trong tiểu lâu, khách nhân xem diễn đủ rồi, nên làm gì thì làm đó, ngẫu nhiên lại ghé tai nhau thì thầm một hai câu.

Dưới bầu trời xanh thẳm, bạch hạc tách từng đợt mây mù, tự tại lại nhàn nhã bay lượn.

Giang Lăng ngồi khoanh chân, ủy khuất khổ sở trên mặt đều không thấy đâu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần lười biếng, nở nụ cười hờ hững.

Cậu mở kinh thư, trực tiếp mở đến trang nhiệm vụ.

Nhiệm vụ chính tuyến ở thế giới thứ hai được đóng dấu "Thất bại" đỏ chót.

—— ở trong dự kiến của Giang Lăng.

Nhưng cậu vẫn chưa chết, nhất định có lý do nào đó.

Ánh mắt Giang lăng đảo qua, dừng ở đóng dấu "thất bại" phía dưới, cùng với cái đóng dấu phía trên giống nhau như đúc, bên trên nhiều hơn mấy dòng chữ.

[ Nhiệm vụ ẩn giấu ]

[ Cứu vớt thế giới —— thay đổi vận mệnh bị tiêu diệt của Huyết tộc. ]

[ Tiến độ hoàn thành: 100% ]

Hết chương 58.