Tửu quán phía đông sơn trại là một trong những di sản để lại của song thân Phương Nguyên và Phương Chính.

Hiện tại nó thuộc quyền sở hữu của Phương Nguyên.
Phương Nguyên và Phương Chính lần lượt đi vào, chọn một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi một vài món ăn và một hủ rượu.
- Ca ca là người thông minh, nên ta cũng chẳng muốn dài dòng.
Phương Chính nói, trực tiếp vào vấn đề.
- Cữu mẫu đến tìm ta, nói là ngươi cướp đoạt gia sản của họ, muốn ta giúp họ lấy lại.

Nhưng mà ta lại chẳng có hứng thú đi làm, hơn nữa, dù ta có hứng thú ngươi cũng không muốn tiếp ta chơi đùa.
- Nên ta nói thẳng, tới tìm ngươi chẳng qua là làm một chút biểu hiện, gia sản này ta không muốn tốn thời gian cho nó.

Nhưng mà, ta nghĩ muốn một ít rượu mật từ tay ngươi.

Ca ca, ngươi nghĩ thế nào?
Phương Nguyên rót cho mình một ly rượu, đồng thời lắc đầu.
Rượu mật trong tay Phương Nguyên quả thật là còn giữ lại sau khi nộp lên trong nhiệm vụ phân gia.

Nhưng số lượng không nhiều, mà hắn cũng phải giữ lại để mình dùng.
Rượu mật của ong hoàng kim khó lấy, trong rừng cũng không có nhiều, muốn tìm thêm quả thật khó khăn.

Phương Chính biết như vậy, cho nên mới đánh chủ ý lên rượu mất trong tay Phương Nguyên, nhưng đồng thời hắn cũng không có hy vọng Phương Nguyên sẽ đồng ý, đây xem như là tiện miệng nói ra cũng được.
- Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không muốn ép ngươi.
Phương Chính nói xong, đứng lên.
- Cứ xem như là ta đã cố gắng hết sức rồi đi.

À mà, khi nào thu được nguyên thạch, nhớ trả ta một trăm năm mươi khối kia đấy.
- Đó là đương nhiên!
Phương Nguyên cười, một trăm năm mươi khối đó, hắn quả thật sẽ trả.

Đây không phải là giao ước hay cái gì tương tự, chỉ là một chút danh tiếng mà thôi.
Phương Nguyên hắn là người sẵn sàng vứt bỏ danh tiếng vì lợi ích, nhưng cũng vì lợi ích, hắn cũng không ngại tạo ra một chút danh tiếng cho mình.
Phương Chính nhìn thoáng qua Phương Nguyên, cười cười, liền rời khỏi tửu quán.


Hắn cũng không có quay lại chỗ ở của mình ngay, mà đi về phía chỗ của Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Phương Chính vừa đến nơi, liền có gia nhân đưa hắn đi vào trong.
Cổ Nguyệt Thanh Thư đang luyện tập dùng cổ.

Bóng hình của hắn chuyển động qua lại trên diễn võ trường trong đình viện nhà mình, vô cùng mạnh mẽ.
- Thanh đằng cổ.
Hắn quát lên, trong lòng bàn tay phải mọc lên một cành cây nhỏ xanh biếc.

Cành cây dài đến mười lăm thước, được Thanh Thư thuận thế nắm trong tay, sử dụng như một cây roi mà vung, chém, vẩy, quất.
Phịch phịch phịch!
Bóng roi tung hoành, quất xuống mặt đất, quất cho từng viên đá xanh bên dưới nứt ra.
— QUẢNG CÁO —
- Tùng châm cổ.
Hắn bỗng nhiên thu cây roi lại, sau đó hất mái tóc dài màu xanh.
Ngay lập tức, từ trong mái tóc dài tán loạn phù phù bắn ra một cơn mưa lá thông dày đặc.
Một nhóm lá thông đánh vào trên một người gỗ cách đó không xa, xuyên thủng toàn thân nó, tạo thành những lỗ kim chi chít.
- Nguyệt toàn cổ.
Ngay sau đó, tay trái hắn dựng thẳng, một ấn ký trăng non màu xanh nơi lòng bàn tay bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng xanh lục dịu dàng.
Thanh Thư vung tay.

Một mảnh nguyệt nhận màu xanh lục bị vung ra bên ngoài.
Không giống với công kích đường thẳng của nguyệt nhận thông thường.

Phiến nguyệt nhận màu xanh này có độ cong lớn hơn, khi bay trên không trung, nó vạch ra thành một đường cong ngoằng nghèo, không thể nghi ngờ, điều này càng khiến cho địch nhân khó lòng phòng ngự hơn.
Phương Chính đứng yên quan sát, trong lòng cũng không khỏi cảm thán.

Mặc dù hắn cũng có chút thành tựu trong giao chiến, nhưng nếu như đánh một trận tử chiến với Cổ Nguyệt Thanh Thư, hắn thật sự sẽ chết, chỉ là chết nhanh chết chậm mà thôi.
- Cổ trùng trong tay ta, thật sự nhìn thì nhiều nhưng không có bao nhiêu cái có thể tạo thành bộ.

May mắn hiện tại hai con cổ chuyên dùng đều thăng từ nguyệt mang cổ, nói cách khác chúng là một họ, sau này phát triển thêm vẫn có thể kết hợp với nhau.

Thức ăn cũng đều là cánh hoa nguyệt lan, cũng có chút tiện lợi.
- A? Phương Chính, ngươi đến đây có việc gì?
Cổ Nguyệt Thanh Thư lúc này phát hiện ra hắn, liền dừng việc luyện tập lại, đi lại gần hắn.

- Chào tổ trưởng, ta đến để hỏi gần đây tiểu tổ chúng ta có nhận nhiệm vụ nào hay không?
Phương Chính chấp tay thi lễ một cái, hỏi.
Từ sau khi thú triều kết thúc, Thanh Thư liền để hắn nghỉ ngơi tu hành, cho đến hiện tại cũng chưa có nhận thêm nhiệm vụ nào.
- Gia tộc có quy định, tiểu tổ mỗi tháng phải nhận cưỡng chế một nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này sớm đã hoàn thành ngay khi ngươi gia nhập rồi.

Phương Chính, nếu ngươi muốn, kỳ thật tiểu tổ cũng không ngại việc nhận thêm nhiều nhiệm vụ một chút.

Vừa hay giúp ngươi nhanh chóng làm quen hơn.

Mà nếu ngươi không hỏi, ta cũng định qua một hai ngày nữa liền đi nội vụ đường nhận nhiệm vụ đây.
- Là vậy à? Vậy làm phiền tổ trưởng.

Ta cảm thấy gần đây cứ ở yên một chỗ, quả thật chẳng khác gì lúc còn ở học đường cả.
Phương Chính vẻ mặt vui mừng, nói.
- Làm nhiệm vụ gia tộc thì tốt, nhưng cũng đừng lơ là việc tu hành, càng phải kết hợp nghỉ ngơi điều độ.
Thanh Thư ân cần vỗ vỗ vai của hắn một cái.
- Vừa hay ta muốn hỏi ngươi một việc.

Phương Chính, ngươi biết Phương Nguyên hiện tại ở đâu không?
- Ta vừa gặp ca ca ở tửu quán phía đông, nếu tổ trưởng muốn tìm ca ca thì nên đến đó nhanh một chút.

Nếu không thì sau đó hắn đi đâu ta không biết.

— QUẢNG CÁO —
Phương Chính đáp, trong lòng cười nhạt.

Hắn biết trước Thanh Thư nhất định sẽ tìm Phương Nguyên, cho nên ngoài việc hỏi về nhiệm vụ tiểu tổ, thứ yếu cũng là để chỉ chỗ của Phương Nguyên cho Thanh Thư.
- Ta đã biết rồi!
Thanh Thư gật gật đầu, lại nói.
- Ngươi cứ đi về trước, nhận xong nhiệm vụ ta sẽ báo cho ngươi.
- Nếu được, tổ trưởng có thể chọn một chút nhiệm vụ có liên quan đến thu thập tài nguyên hay không? Ta nghĩ mình cần học hỏi thêm nhiều về việc này.
Thanh Thư nhìn Phương Chính một cái, liền gật đầu.

- Được!
Tộc trưởng từng phân phó xuống, yêu cầu tiểu tổ của hắn dẫn dắt Phương Chính.

Dẫn dắt nghĩa là bao gồm hướng dẫn hắn hòa nhập vào gia tộc, dạy hắn những gì cần thiết khi sống trong một gia tộc, đồng thời còn chăm sóc, bảo vệ hắn.

Giống y như Dược Hồng nói, đây rõ là công việc của bảo mẫu.
Mà đã là như vậy, Thanh Thư cũng có nghĩa vụ đáp ứng nguyện vọng học tập chính đáng này của Phương Chính, không lý nào hắn lại từ chối cả.
- Vậy ta không làm phiền tổ trưởng nữa, ta đi trước!
Phương Chính cười, chấp tay thi lễ một cái, liền rời khỏi chỗ của Thanh Thư.
- Rượu mật rất khó tìm, ta đi lại trong rừng cũng không ít, khu vực xung quanh sơn trại căn bản là không có.

Nếu muốn tìm, chỉ có thể đi xa hơn.
- Nhưng ta không có cổ trùng trinh sát, rất dề rơi vào nguy hiểm.

Nếu gặp một bày điện lang thì nguy to.

Cách tốt nhất chính là mượn sức tiểu tổ để tìm.
Phương Chính vừa đi vừa nghĩ, đây cũng chính là nguyên nhân hắn yêu cầu về loại nhiệm vụ chuyên thu thập.
Nhiệm vụ săn giết thường không phải đi quá xa, đôi khi may mắn, vừa ra khỏi sơn trại đã gặp ngay mục tiêu.
Nhưng nhiệm vụ thu thập lại khác, mỗi một loại tài nguyên đều có chỗ phân bố khác nhau.
Ví như hủ nê trong nhiệm vụ đầu của Phương Nguyên chỉ có thể tìm được ở hồ nước.

Hay như muốn tìm thảo dược thì phải vào rừng, tìm quanh các gốc cây, bụi cỏ.

Muốn lấy mật ong thì trước hết phải đi tìm tổ ong.
Phương Chính có thể lợi dụng việc tìm kiếm này đi tìm rượu mật, sau đó dựa vào nguyệt nghê thường cũng có thể tự mình lấy tới tay.

Trong trường hợp không tìm ra, hắn quả thật phải đợi đến sang năm, chờ thương đội tới mới có cơ hội tìm thấy.
Ba ngày sau.
Thanh Thư quả thật thông báo cho hắn việc nhiệm vụ.
Buổi sáng ngày tiếp theo, tiểu tổ liền vào rừng thu thập thảo dược.
— QUẢNG CÁO —
Cổ sư ngoài việc dùng cổ trùng trị liệu ra, đôi khi cũng phải dùng tới một chút thảo dược thông thường.

Nếu không, chẳng lẽ bị cảm sốt, sổ mũi ho khan là lại chạy đi tìm cổ sư trị liệu? Cổ sư trị liệu cũng phải hao phí chân nguyên khi chữa trị, không lý nào lại đi tốn chân nguyên cho mấy chứng cảm mạo thông thường như vậy được.

Trừ phi trong trường hợp cấp bách, cần có nhiều cổ sự tham gia chiến đấu.
Đương nhiên cổ sư cũng rất ít khi bị cảm mạo, cho nên gần như chỉ có phàm nhân dùng mấy thứ như vậy.


Nhưng thảo dược ngoài làm thuốc ra, còn dùng làm thức ăn cho một số cổ trùng trị liệu.

Vì vậy loại nhiệm vụ thu thập thảo dược này cũng không phải là ít.
Trong suốt quá trình, Phương Chính vẫn thường hay chú ý tìm kiếm xung quanh, nhưng ngay cả tổ ong cũng không thấy chứ đừng nói tới rượu mật.
Chớp mắt, lại qua hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian này, tiểu tổ Thanh Thư cứ cách đoạn đi làm nhiệm vụ, đôi khi ba ngày một nhiệm vụ, hoặc lâu hơn chút thì năm ngày một nhiệm vụ.

Phần lớn là do Phương Chính chủ động xin Thanh Thư nhận đi làm, chỉ có số ít là do cả tiểu tổ cùng muốn.
Phương Chính dựa vào tiểu tổ, cuối cùng hắn cũng tìm thấy manh mối về rượu mật.
- Ngày hôm qua trong lúc làm nhiệm vụ, ta đã ngửi thấy mùi rượu mật trong không khí.

Tuy rất mơ hồ, nhưng đã có thể xác định được phương hướng.
Phương Chính hôm nay đi vào rừng một mình, rất nhanh, hắn đã quay lại địa điểm làm nhiệm vụ củ ngày hôm qua.
Phương Chính tại chỗ tìm kiếm một chút, dựa theo trí nhờ mà nhanh chóng tìm ra vị trí mình đánh dấu trên mặt đất.
Hương rượu rất nhạt, tức không phải ở gần, muốn đưa đến chỗ hắn, thì phải dựa vào gió mang hương rượu đi.

Gió trong rừng không lớn, rất khó để xác định phương hướng.
Phương Chính còn phải dựa vào khả năng định hướng nơi mùi hương tỏa ra để khoanh vùng lại, cuối cùng là đánh một dấu chỉ đến hướng có mùi hương rõ ràng nhất.
- Từ chỗ này, bắt đầu đi vòng qua khu vực này...
Phương Chính không vội đi, mà tại chỗ dùng cây vẽ lên mặt đất, lâm thời vẽ ra một cái lược đồ khu vực này.

Hắn kiếp trước là học sinh giỏi địa lí, giỏi nhất trong môn này là liên quan đến bản đồ.

Đến thế giới này, hắn còn đi lại trong rừng nhiều, đi nhiều cũng thành quen, phác thảo lược đồ đối với hắn không khó.
Xác định xong, Phương Chính liền nhanh tay đem cái lược đồ này xóa bỏ không để lại dấu vết, mới đứng lên đi về hướng đã định.
Hắn cũng không đi nhanh, vừa đi vừa cẩn thận nhìn xung quanh.
Khu rừng vẫn trắng xóa màu tuyết, cành cây tiêu điều, màu xanh là lúc này chỉ là những đốm nhỏ, giống như được ai đó tô lên nền trắng của tuyết vậy.
- Đã vào tháng một, qua đến tháng hai tuyết sẽ bắt đầu tan, lúc đó trời sẽ bắt đầu vào xuân.
Phương Chính vừa đi vừa nghĩ, trong lòng có một chút cảm thán.
- Thời gian của ta không còn nhiều, không biết đến lúc đó ta có thể hoàn thành cổ phương nhất chuyển này hay không nữa.

Mặc kệ lúc đó xong hay không xong, vẫn là đem rừng trúc bên kia lấy được bao nhiêu thì lấy, nếu không sao này ngay cả cơ hội lấy thêm cũng không có.
Trong cổ phương hắn làm, trúc thanh mâu là một nguyên liệu luyện chế trong đó.

Loại trúc này rất dễ tìm thấy trên Thanh Mao sơn, có thể xem nó là biểu tượng ở đây cũng được.

Nhưng trong tương lai, Phương Chính phải rời khỏi đây chạy đi xa, cho nên hắn muốn lấy nhiều một chút đem theo bên mình..