Trên một tán cây phía xa xa, một lão giả đang đứng, từ trên cao nhìn xuống Phương Chính.
- Phương Chính này, thật sự rất thích đi vào rừng một mình mà!
Lão tự nói, có chút phiền muộn.
Lão là tam chuyển cổ sư, là gia lão thâm niên của Cổ Nguyệt bộ tộc, chịu trách nhiệm bảo vệ Phương Chính.
Trước đây công việc này do một nhóm cổ sư nhị chuyển phụ trách, nhưng sau thú triều loại nhỏ, cổ sư tử vong không phải số nhỏ, cho nên nhóm cổ sư này được rút về làm nhiệm vụ khác, còn lão thì đến thay vị trí bảo vệ hắn.
Nhưng đi theo Phương Chính gần hơn một tháng, lão phát hiện hắn ta ngoài tu hành trong phòng ra, phần lớn thời gian đều chạy vào rừng hết tìm lại kiếm, mà kiếm cái gì thì lão cũng không rõ.
- Hử?!
Lúc này, lão nhìn thấy từ phía xa, một bầy sáu con điện lang đang di chuyển lại hướng đi của Phương Chính.
- Gần đây điện lang càng lúc càng thường xuất hiện.

Đây không biết đã là bầy thứ mấy trong ngày hôm nay rồi!
Lão nói, liền đi về phía bầy điện lang, ra tay tiêu diệt.
Phương Chính một đường đi không có nguy hiểm gì cũng không phải là may mắn.

Sau thú triều loại nhỏ, thú rừng di chuyển chỗ ở, phân bố so với trước đây đã khác biệt rất nhiều.

Nếu không có trinh sát cổ trùng, chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó, xem vào vận khí.
Vận khí của Phương Chính cũng thật đen đủi, hắn toàn đi vào chỗ có điện lang hoặc lợn rừng, hổ các loài thú dữ.

Mỗi lần như vậy lão giả đều phải trước tiên thay hắn xử lý mấy chướng ngại nguy hiểm, lâu lâu để lại một con lợn rừng cho hắn luyện tay.
Nhưng hôm nay kỳ lạ là ngoài điện lang ra, lão gần như không nhìn thấy thú rừng khác ở tuyến đường này.

Dù sau Phương Chính hôm nay đi, là lựa chọn tuyến đường đi hôm qua, xác suất gặp phải thú dữ ở đây khá thấp.
Lão vung tay, một mảnh nguyệt nhận màu hoàng kim bay ra, đem hai con điện lang đang đi cạnh nhau song song chém chết.

Sau đó, lão nhảy lên, trên cánh tay hiện ra một lưỡi đao màu vàng, lão nhảy vào trong bầy bốn con điện lang còn lại, vung đao chém một vòng, đem bốn con này chớp mắt chém chết.
- Hừ!
Lão hừ lạnh một tiếng, đang định quay lại chỗ Phương Chính, bỗng nhìn thấy xung quanh xuất hiện hơn mười đôi mắt sói màu lam đang nhìn chằm chằm về phía lão.
Lão hơi cau mày, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
- Diệt hết đám sói hoang này đã!
Lão thở dài, lại lao vào chém giết.

---
Phương Chính bước đi trong rừng, cẩn thận động tĩnh xung quanh.
"Rítttt"
Bỗng lúc này, bên tai Phương Chính vang lên tiếng rít đinh tai, đi sâu vào đại não của hắn, khiến hắn phút chốc cảm thấy trong đầu bị kêu đến phát đau.

Mà trước mặt liền hiện ra cái màn hình màu đỏ máu, bên trên có đầy chữ, nhưng toàn bộ đều bị nhòe đi, sau đó chỉ hiện đúng cho hắn một từ "lỗi" to đùng.
— QUẢNG CÁO —
- Cái gì thế này?
Phương Chính cau mày, chẳng lẽ điều hắn lo sợ nhất đã xảy ra.
- Làm sao cưỡng chế ngắt liên kết với hệ thống đây?
Hắn đang tự hỏi.

Đúng lúc này, xuân thu thiền đang ngủ say trong không khiếu của hắn bất chợt hiện ra.

Sau một năm dài ngủ say hồi phục, xuân thu thiền lúc này đã trở nên tốt hơn so với trước đây.

Thân thể của nó đã tươi hơn, hai cái cánh như hai chiếc là đã có chút sắc xanh, không còn héo rủ như trước.
Nó đột ngột xuất hiện, cũng không phải để khoe khoang độ hồi phục của mình.

Vừa hiện thân ra, nó liền dùng hết sức lực của mình lúc này, yếu ớt kêu lên một tiếng, giống như đáp lại cảm giác lo sợ trong lòng Phương Chính.
Bản mệnh cổ cảnh báo!
Đây là hiện tượng chỉ xảy ra khi bản mệnh cổ cảm thấy mạng sống của cổ sư bị uy hiếp mãnh liệt.
Phương Chính tóc gáy dựng ngược, cái gì cũng không kịp nghĩ, chỉ toàn lực thúc giục nguyệt nghe thường.

Nhưng lúc này, màn hình hệ thống lại xuất hiện bên hông hắn, đẩy hắn ngã qua bên phải.
Vừa lúc, một cây kim châm bay tới, đụng vào phòng ngự của nguyệt nghê thường, lớp phòng ngự run lên một cái, liền bị xuyên qua.

Kim châm bay tới, cắt xuyên qua tay áo của hắn, cắt lên tay hắn một đường nhỏ.
Lớp phòng ngự của nguyệt nghê thường bị xuyên qua, liền run lên, sau đó vỡ xuống thành từng mảnh sáng nhỏ màu sanh lam.

Thân thể như ánh trăng non có làn khói bao bọc của nó cũng ảm đạm xuống, rõ ràng đã bị thương.

- Cái gì?
Phương Chính trong lòng sợ hãi, nguyệt nghê thường là nhị chuyển cổ trùng, lại bị dễ dàng xuyên qua phòng ngự của nó như vậy.

Cho dù hắn không có kinh nghiệm nhiều về cổ, cũng đón được vừa rồi hẳn phải là công kích của cổ trùng có trình tự tam chuyển là ít nhất.
Phương Chính liếc mắt nhìn xuống miệng vết thương, bản năng nói với hắn cây kim châm vừa rồi không đơn giản.

Có thể khiến xuân thu thiền cảnh báo, không lý nào lại là một cây kim châm bình thường.
- Độc!
Hắn kinh hãi, vừa lao đầu chạy vội, vừa đưa tay phải lên ôm lấy vết thương trên tay trái.

Trong giây phút biết trên kim châm kia có độc, hắn nghiến răng làm ra quyết định.
Chỉ thấy lòng bàn tay phải Phương Chính sáng lên ánh sáng màu lam nhạt, hắn đem tay phải ôm vào miệng vết thương ở tay trái.

Liền, lớp da thịt ở vị trí đó bị chém nát, máu vào thịt vụng theo kẽ tay của hắn chảy ra ngoài.
Phương Chính cắn răng đến mức chảy máu, ép bản thân không được phép dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Trong không khiếu, xuân thu thiền lại lần nữa vang lên tiếng cảnh báo.
Phương Chính chỉ có thể đem nguyệt nghê thường lần nữa ra thúc giục.
Trong lòng lại hướng hệ thống gọi "túi đồ".
Nhưng trước mắt vẫn như cũ chỉ hiện lên một chữ "lỗi".
Hắn nhìn thấy, lại thản nhiên cười.
- Quả nhiên! — QUẢNG CÁO —
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn liền cúi người, lăn vào gốc cây bên cạnh.

Gần như trong một giây đó, một cây kim châm lướt qua vị trí vừa rồi của cổ hắn, bay tới phía trước, cấm vào trong đất.
- Phía trên cành cây!
Trong lòng Phương Chính kêu lên, liếc mắt nhìn lên cành cây phía sau lưng mình lúc nãy, nhưng chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua.
- Nhìn thấy bóng người, đồng nghĩa đối phương không có cổ trùng chuyên ẩn thân.

Di chuyển nhanh chóng, là có một cổ trùng hỗ trợ di động.


Cổ trùng công kích hiện tay là cây kim châm có độc kia, độc tố không quá nghiêm trọng, so với ái biệt ly có lẽ yếu hơn, chỉ cần không trúng chỗ hiểm, có thể trước tiên cắt thịt loại bỏ chất độc.
- Nhưng ta sẽ gặp vấn đề mất máu, nên buộc phải tránh bị đánh trúng, sinh cơ diệp dùng xong một phiếm là phải chờ một canh giờ, cũng gần hai tiếng, tạm thời không nên dùng.
Suy nghĩ của Phương Chính lướt qua như thiểm điện, hắn dừng việc cắt thịt của mình lại, đưa tay rút sợi dây buộc tóc xuống buộc garo cho mình.
- Trước sau hai mũi kim châm, khoảng cách giữa hai mũi là ba hô hấp.

Đây chắc là hạn chế của con cổ trùng phóng kim châm đó.

Mà cũng có thể là do đối phương cố ý, chỉ có thể cược một phen.
- Trong cậy hết vào ngươi, xuân thu thiền!
Phương Chính kêu lên trong lòng, lao ra khỏi gốc cây, may mắn đúng lúc tránh khỏi cây kim thứ ba.
- Hệ thống chó chết, không giúp được gì thì câm mồm lại, đừng có rít bên tai của ta!
Hắn vừa chạy, vừa kêu gào trong lòng.

Từ nãy đến giờ bên tai hắn cứ vang lên tiếng rít như có sóng âm chạy qua kim loại, nhưng không phải liên tục, mà đều gần như vang cùng lúc với xuân thu thiền.

Hắn đón đây chắc là do việc tốt của hệ thống làm ra.
Nhưng rất nhanh, xuân thu thiền vang lên tiếng cảnh báo, Phương Chính lại lần nữa nhảy vào trong gốc cây, rồi lại tiếp tục chạy đi.
Trong bóng cây, một gã cổ sư đang đuổi theo Phương Chính nhìn thấy, liền cau chặt mày.
- Tên nhãi ranh này làm cách nào đều tránh đi trong gang tấc như vậy?
Lượt đầu tiên, Phương Chính đột nhiên ngã ra bên phải, gã còn cho rằng hắn may mắn chợt chân.

Lần tứ hai hắn lao vào gốc cây, đây chắc là do bị nguy hiểm nên làm ra phản ứng trốn tránh.

Lần thứ ba là do sợ hãi chạy đi, mới may mắn tránh thêm lần nữa.
Nhưng gã không tin lần này cũng là do may mắn.
- Hừ, không tin ngươi lại chạy được.
Gã hừ lạnh, thoắt cái đã đuổi theo ngay sau lưng Phương Chính, gã cong môi, phun một cái, liền phun ra một giọt nước máu đen, giọt nước này liền biến thành một cây kim châm, lao về phía Phương Chính.
- Tầm mắt càng lúc càng mờ, là do mất máu sau?
Phương Chính trong lòng hơi trầm xuống.
- Có nên ăn sinh cơ diệp? Nhưng nếu tiếp theo lại...!Không, chẳng thà bây giờ ăn, còn hơn đợi lát nữa bị mất máu mà chết thì còn chờ cái quái gì.

A, lại tới!
Hắn kêu lên, đang định lao qua một bên, nhưng đột nhiên màn hình hệ thống lại hiện ra, tông vào eo của hắn, đẩy hắn bay qua hướng ngược lại.

— QUẢNG CÁO —
- Cái...

Phương Chính trợn mắt, hắn bị tông đến mức eo cũng sinh đau, cả người rơi vào bụi cỏ.
Gã cổ sư đang đuổi theo cũng trợn mắt há hốc mồm.

Gã thấy đoạn đường đó một bên là gốc cây, một bên là bụi cỏ, gã đón Phương Chính sẽ lao vào gốc cây, nên cố ý nhắm vào cánh tay của Phương Chính.
Xuân thu thiền cảnh báo là khi kim châm tiếp cận, Phương Chính ngã người theo hướng đó, tính toán thời gian, vừa đủ để kim châm cấm vào lưng hắn.
Mắt thấy sẽ thành công, nhưng không ngờ Phương Chính lại đột ngột bay qua phía ngước lại, một kích vừa rồi lại hụt.
- Quá quỷ dị rồi! Chả trách lại tìm một cổ sư tam chuyển là ta đi ám sát một tên nhãi ranh nhị chuyển!
Gã là một ma đạo cổ sư, chuyên nhận tiền ám sát người khác.

Gần đây nhất, có người bỏ tiền ra mua mạng của Phương Chính.

Đương nhiên tình báo gã nhận được cũng có nhắc qua việc Phương Chính có ca ca sinh đôi là Phương Nguyên, cho nên gã đã phải theo dõi Phương Chính suốt một tháng nay.
Cổ trùng trong tay gã có ba con, một con chuyên di động, một con cổ chuyên để che giấu tiếng bước chân, cuối cùng là một con cổ chuyên tấn công, cũng là tam chuyển cổ trùng duy nhất của gã.
Cổ này tên độc thủy châm, có thể tạo ra kim châm độc bằng nước.

Khi độc châm đi vào cơ thể, liền tan ra, chất độc sẽ lan ra khắp cơ thể, khiến người trúng phải chết ngay sau đó.
Nhược điểm của nó là phải cách ba hô hấp mới tạo ra được một kim châm, hơn nữa nếu không đi vào trong cơ thể, độc tố liền sẽ trở nên rất yếu, so với độc tố của nhị chuyển cổ trùng còn yếu hơn, tốc độ lây lan cũng chậm hơn.
Mặc dù vậy, nhưng nhờ vào nó, trước nay gã cũng giết được không ít thiếu niên mang danh thiên tài, bởi vì tốc độ của kim châm này tương đối nhanh, không có âm thanh, cũng không mang theo mùi hương, rất khó phòng bị.
Chỉ là không ngờ hôm nay gã lại gặp phải trường hợp quỷ dị như Phương Chính.
Phương Chính nằm trong bụi cổ, liếc mắt nhìn qua chỗ vừa rồi, liền thấy trên mặt đất cách gốc cây không xa có một vũng nước nhỏ màu đen.
- Là nước! Nếu đi vào cơ thể, chắc chắn sẽ theo máu lan ra toàn thân.

Không ổn chút nào!
Hắn toàn thân mồ hôi lạnh, cho dù không biết cổ trùng này là gì, có công dụng gì, nhưng hắn ít nhất biết được máu dẫn các chất đi khắp cơ thể, nếu là nước, tốc độ dẫn truyền còn có chút nhanh, hoặc ít nhất thì hắn cho là vậy.
- Không ổn chút nào! Trong tay ta hiện tại chỉ có bốn con cổ trùng, xuân thu thiền thì cảnh báo, phòng ngự của nguyệt nghê thường thì xem như phế, nguyệt mang cổ hay cửu diệp sinh cơ thảo đều không giúp được nhiều...!Làm sao phá cục đây?
Phương Chính cấp tốc tự hỏi, hắn tìm kiếm các phương án khác nhau, nhưng gần như đều đi vào ngõ cục.
- Mãi tránh né thế này cũng không phải là cách, nếu như có cách nào đáp trả thì tốt.

Nhưng mà trước tiên...
Phương Chính nghĩ đến đây, vội vàng gọi ra cửu diệp sinh cơ thảo, đem một lá hái xuống nhét vào miệng, nuốt xuống.

Lập tức, vết thương ở chỗ tay trái lập tức dừng lại, mặc dù vậy nhưng thịt cũng không có chủ động sinh ra, hơn nữa sinh cơ diệp cũng không có chức năng giảm đau.
Sắc mặt của Phương Chính hiện tại xanh mét, một phần vì kinh hãi, phần nhiều là vì mất máu và đau nhức.

Việc tự chém vụn thịt của mình đến tận xương thật sự là đem hắn đau đến suýt chết ngất tại chỗ, nếu không phải hắn muốn sống, điên cuồng muốn sống, thì hắn thật sự đã ngã xuống rồi..