Một đêm mưa rào rào không nghỉ.

Hàn Chấn đã ngủ, cậu chui trong lồng ngực Hà Cẩn Nhiên, đầu rúc vào trong, lẩm bẩm: “Em muốn uống sữa……”

Hà Cẩn Nhiên: “…………”

Hắn không nhịn được bắt đầu ảo não tại sao mình không thể tiết sữa.

Trời sắp sáng, Hà Cẩn Nhiên vẫn không ngủ được. Hắn không dám cựa quậy, sợ đánh thức Hàn Chấn, duỗi tay với điện thoại trên bàn. Ấn xuống phím home, bên trên hiển thị động thái mới nhất của người theo dõi đặc biệt trên Weibo.

[ Sướng rên thích uống AD Canxi: Tương lai mới, khởi đầu mới ( kèm ảnh) ] ——15 tiếng trước

Bàn tay đang nắm lấy ga trải giường của hắn nổi đầy gân xanh. Mãi một lúc sau, hắn mới kiềm chế kích động muốn bắt Hàn Chấn lại ** vài lần nữa, chỉ nhìn dịu dàng mặt mày tuấn tú của chàng trai, nói: “Bảo bảo, anh cần làm cho em biết. Tương lai của em chỉ có anh.”

Hà Cẩn Nhiên không thể nào tưởng tượng được cảm giác khi mất đi bảo bảo. Nếu như chưa từng có được thì thôi, nhưng cảm giác mất mát khi đã được hưởng thụ rồi lại không chiếm được… đủ để một người phát điên.

Tựa như ngày hôm qua, khi hắn mở cửa nhà thấy căn phòng trống rỗng. Trong khoảnh khắc đó, tim hắn như thể ngừng đập.

Hắn tuyệt đối sẽ không để bảo bảo rời xa hắn!

Cho dù có phải dùng mọi thủ đoạn…… cũng không tiếc.

****** ****** ****** ******

Hàn Chấn đánh một giấc tới trưa, phơi mông giữa nắng.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm ngát của cà phê, cậu dụi mắt bò dậy khỏi giường, quên mất chuyện trên người mình chỉ có đúng một cái quần xà lỏn, đi theo mùi hương đến phòng khách.

Kéo rèm ra, ánh sáng ùa vào lấp đầy căn phòng. Người đàn ông mặc áo sơ mi sọc màu xanh nước biển đang ngồi trước bàn bên cửa sổ, yên lặng uống cà phê. Sườn mặt góc cạnh dưới ánh dương cũng không hề có vẻ cứng rắn, ngược lại còn thêm vài phần ưu nhã và ấm áp.

“Tỉnh rồi à?”

Hà Cẩn Nhiên nhìn về phía Hàn Chấn.

Như thể chú ý tới ánh mắt Hàn Chấn đang nhìn chằm chằm vào máy cà phê, hắn cúi người lấy từ tủ lạnh ra một bình AD Canxi, nói: “Bảo bảo nên uống thứ này.”

Thực ra Hàn Chấn chỉ đang ngây người nhìn hắn, trong đầu mơ màng nói với hệ thống: “Ảnh đẹp như vậy từ bao giờ thế?”

Hệ thống: “Chẳng lẽ không phải lúc nào hắn cũng đẹp vậy hả?”

Cuộc sống không thiếu cái đẹp, mà thiếu đôi mắt tinh nhận ra cái đẹp.

Hàn Chấn tiến đến nhận lấy sữa AD Canxi, cắm ống hút hút mấy cái, thình lình nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.

Nơi này chỉ có hai bọn họ.

Cậu cúi đầu nhìn Hà Cẩn Nhiên, lại bị đối phương ôm lấy eo bắt ngã gục vào ngực hắn.

Hà Cẩn Nhiên nói bằng giọng trầm thấp mà gợi cảm, “Bảo bảo, sáng ra đã dụ dỗ anh rồi?”

Hàn Chấn yên lặng uống sữa: “…………”

Không! Cậu không có!

Thế rồi lại một trận đại chiến dưa leo và hoa cúc.

……

Tới khi Hàn Chấn đỡ hông vào thang máy, cậu vô tình gặp Lệ Đại Hà.

Lệ Đại Hà ngạc nhiên nói: “Một đêm không gặp mà sao trông anh tiều tụy vậy? Không ngủ ngon hả?”

Hàn Chấn lệ rơi thành dòng trong lòng, mặt lại vẫn điềm nhiên: “Ừ, tôi quen giường.”

“Haizz, sao anh không nói sớm, chi bằng dậy cùng tôi ra chợ đêm mua đồ ăn ngon.”

Sau đó Lệ Đại Hà hỏi Hàn Chấn muốn đi đâu, Hàn Chấn nói cậu muốn đi cửa hàng tiện lợi.

“Ồ, trùng hợp vậy, tôi cũng muốn ra cửa hàng tiện lợi mua ít thức ăn. Anh không biết đường đúng không? Lại đây, tôi dẫn anh đi.”

“Như vậy, không tốt lắm……”

Hàn Chấn thầm nghĩ tới thứ muốn mua là ngượng ngùng.

“Haizz, anh với tôi còn khách sáo làm gì? Anh này, chúng ta đều là người đại lục, ra ngoài nên giúp đỡ nhau chứ.”

Trò chuyện mãi, bọn họ liền đi tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần khách sạn. Lệ Đại Hà chọn một ít đồ ăn vặt, đồ uống linh tinh đưa ra quầy tính tiền, xoay người bèn thấy Hàn Chấn hai tay trống trơn, nói: “Anh định mua gì? Mua gì thì lấy đi chứ.”

Hàn Chấn lề mề đi tới quầy, cầm lấy mấy hộp áo mưa bên cạnh nhìn, nhỏ giọng nói: “Chỗ các cô có cỡ lớn nhất không?”

“Anh à giọng anh nhỏ quá, tôi không nghe thấy á ~”

Cô gái thu ngân nói giọng Loan Loan đặc sệt.

Hàn Chấn bất chấp tất cả, hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, cất cao giọng nói: “Có ba con sâu cỡ lớn nhất không?”

“Có chứ.” Thu ngân luống cuống tay chân tìm ra mấy hộp Durex đưa cho cậu, có lòng tốt nhắc: “Đây là cỡ lớn nhất của tiệm chúng tôi, bình thường toàn là người da đen dùng thôi đó.”

Hàn Chấn nhìn số đo, lẩm bẩm: “Haizz, vẫn hơi nhỏ, dùng tạm vậy.”

Thu ngân: “…………”

Clm, chim ảnh rốt cuộc bự cỡ nào?

Đến khi Hàn Chấn xách một túi ba con sâu và bôi trơn đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Lệ Đại Hà sợ ngây người: “Anh bạn, thứ này không phải đặc sản du lịch, anh mua nhiều như vậy làm gì?”

Hàn Chấn: “Dùng thôi… còn có thể làm gì nữa.”

Lệ Đại Hà dời tầm mắt xuống, nói: “Anh bạn, quả thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ha ha ha……”

Hàn Chấn: “……”

Tôi vì tập thể tự hào, tôi vì tập thể kiêu ngạo.

Trở về phòng, Hàn Chấn ném túi đồ kia lên bàn, nghe thấy tiếng nước xôn xao trong nhà vệ sinh, nói: “Anh vẫn chưa rửa sạch xong à?”

Bên kia vang lên tiếng oán giận: “Còn không phải vì em nhiều quá!”

Lòng hư vinh giống đực của Hàn Chấn được thỏa mãn, cậu bèn nói: “Có cần em vào giúp anh không?”

Bên kia: “Đừng bảo bảo, hông em không khỏe mà, mau lên giường nằm nghỉ ngơi đi.”

Hàn Chấn: “……”

Đàn ông không thể không khỏe!

Tắm rửa xong, hai người ra ngoài đi dạo phố. Bọn họ đều là lần đầu tiên tới đảo Loan Loan, cũng là lần đầu tiên cùng nhau đi du lịch, dạt dào hứng thú.

Nhưng không ngờ xuống lầu hai người lại một lần nữa gặp được Lệ Đại Hà.

Lệ Đại Hà ngơ ngác nhìn về phía Hà Cẩn Nhiên, nói: “Đây là……”

Hàn Chấn vội nói: “Đây là bạn tôi.”

Hà Cẩn Nhiên nắm chặt tay cậu, bổ sung: “Bạn trai.”

Lệ Đại Hà liên tưởng đến túi ba con sâu mà Hàn Chấn vừa mua, trong lòng bỗng hơi mất mát, gắng gượng mỉm cười, nói: “Vậy không làm phiền hai người nữa……”

Hà Cẩn Nhiên gật đầu, nói: “Tốt lắm.”

Sau đó, hắn  nắm tay bảo bảo nhà mình ra ngoài dạo phố, chỉ để lại một mình Lệ Đại Hà đứng trước cửa khách sạn bơ vơ giữa gió.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Lệ Đại Hà nghe máy, “Alo? Bao giờ anh đến Loan Loan?”

“Vé máy bay sáng mai.”

“Cần em đi đón anh không?”

“Không cần.”

“Được, vậy ngày mai anh đến thẳng khách sạn em đặt đi, địa chỉ là xxxxx.”

“……”

****** ****** ****** ******

Đảo Loan Loan thực ra không có gì hay để đi dạo, chỉ là bầu không khí xã hội cởi mở hơn. Nếu ở đại lục, Hàn Chấn mà cùng Hà Cẩn Nhiên tay trong tay đi trên đường, sẽ không tránh được bị chỉ trỏ và nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Nhưng ở đảo Loan Loan thì tốt hơn nhiều. Bọn họ chốc chốc còn nhận được nụ cười chúc phúc thiện ý từ người qua đường.

Trời mới vừa mưa, mặt đất vẫn còn rất ẩm ướt, không trung được mưa gột rửa không biết từ khi nào đã lại giăng kín mây đen. Bọn họ đi vào một cửa hàng ven đường, Hàn Chấn vốn dĩ muốn mua hai cây dù, tới khi tính tiền lại phát hiện không mang ví theo.

Cậu mò túi Hà Cẩn Nhiên, “Có mang tiền không?”

Hà Cẩn Nhiên thản nhiên giấu hết tiền đi, chỉ đưa cho cậu một tờ tiền mỏng manh, nói: “Chỉ đủ mua một cây dù thôi.”

Chủ tiệm nói: “Đủ mà đủ mà, đủ mua hai cây.”

Hà Cẩn Nhiên thuận tay cầm hai hộp kẹo cao su trên bàn, nói: “Như vậy là không đủ rồi đúng không?”

Chủ tiệm nói: “…………” Bị sao đây chời.

Mưa to nói đến là đến. Hai người đàn ông cao lớn chui dưới một cây dù hết sức chật chội, nửa người bị mưa xối ướt sũng.

Hàn Chấn không nhịn được nói: “Anh ngốc à? Vừa nãy rõ ràng có thể mua hai cây dù mà sao không mua?”

Giọng Hà Cẩn Nhiên nghe rất ấm ức, “Anh muốn đi chung dù với em.”

Hạt mưa to như hạt đậu nện mạnh lên mặt dù.

“Anh không sợ mưa, dù em dùng đi.”

Hàn Chấn bấy giờ mới phát hiện mình chỉ bị mưa xối ướt nửa người, còn Hà Cẩn Nhiên lại ướt đẫm cả người. Cậu mắng một câu “đồ ngốc”, sau đó tới gần hơn, giật cán dù qua, muốn tự cầm.

Chỉ là trong lòng không hiểu sao hơi khang khác.

Ánh mắt cậu như xuyên thấu qua lớp vải áo sơ mi lõng bõng nước của người nọ, bắt lấy làn da quen thuộc. Bọt nước bắn tung tóe lên xương quai xanh, ửng lên ánh xanh biếc.

Xong rồi, sao cậu lại cửng.

“Ướt hết rồi.”

Hà Cẩn Nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

“Ừ.”

Hàn Chấn thất thần đáp lại.

“Chúng ta đừng bung dù nữa.”

“Đồ ngốc, về lại cảm bây giờ.”

“Anh cõng em về.”

“Ớ??!”

Hà Cẩn Nhiên lập tức bế bổng Hàn Chấn lên, nhẹ nhàng khiêng trên lưng, tóm được hai cái chân đang đạp, cảnh cáo: “Ôm chặt cổ anh, cẩn thận không ngã!”

Dù rơi xuống mặt đất.

Nhưng không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ.

Bởi vì Hà Cẩn Nhiên đã phát hiện thứ gì đó cưng cứng chọc vào lưng hắn. Hắn cười nói: “Bảo bảo, em là Teddy à?”

Hàn Chấn đỏ bừng mặt, vùi mặt vào hõm cổ Hà Cẩn Nhiên, cảm thấy quá mất mặt. Nước mưa theo vạt áo chảy vào người, bọn họ chạy như bay giữa mưa, hoàn toàn không màng ánh mắt của người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, như thể giờ phút này trong trời đất chỉ còn lại đúng hai người họ.

Bên tai văng vẳng tiếng trêu chọc khàn khàn của người kia: “Bảo bảo, em mãi mãi chỉ làm Teddy của mình anh thôi, được không?”

Hàn Chấn nghe thấy mình nói “được”.

Tiếng sấm vọng từ xa tới.

****** ****** ****** ******

Ngày hôm sau.

Hàn Chấn bị cảm không hề ngoài ý muốn. Cậu há miệng hắt hơi không ngừng, vừa hỉ mũi vừa buồn bã nói: “Tại sao anh không bị cảm?”

Hà Cẩn Nhiên: “Bởi vì anh chăm tập thể dục.”

Nhưng Hà Cẩn Nhiên vẫn rất đau lòng. Ngày hôm qua là hắn chủ ý muốn cõng Hàn Chấn trở về, kết quả làm hại bảo bảo khó chịu như vậy. Hắn thà mình bị ốm còn hơn.

Hà Cẩn Nhiên đi mua thuốc cảm pha cho Hàn Chấn uống, nói: “Mấy ngày nay đừng ra ngoài, chịu khó dưỡng bệnh.”

Hàn Chấn: “…… Anh à, ngày kia em còn phải ký tên mà.”

Hà Cẩn Nhiên: “Anh gọi điện bảo biên tập cho hủy.”

“Không được!” Hàn Chấn hiếm khi mới nghiêm túc một lần: “Rất nhiều người đọc ở đại lục vì em mà cố tình tới đảo Loan Loan, chẳng lẽ để bọn họ đi một chuyến vô ích?”

Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, “Nhưng mà em đang ốm.”

“Em sẽ khỏe ngay mà.” Hàn Chấn nằm ngửa trên giường giống một con cá khô: “Chỉ cần anh đừng ép khô em nữa, là em sẽ khỏe.”

Hà Cẩn Nhiên: “Nhưng hôm qua rõ ràng là em đòi anh.”

“Anh……” Hàn Chấn tức đỏ mặt, đối mặt với một chiếc máy ép hoa quả dày dặn kinh nghiệm đa di năng, cậu chỉ có thể rặn mấy chữ: “Anh vô sỉ!”