Sân bay Loan Loan.

Máy bay hạ cánh, đầu Lệ Đại Hải vẫn còn hơi váng. Gã đi theo dòng người lấy hành lý của mình rồi ngồi vào xe taxi.

Khung cảnh và kiến trúc không giống đại lục liên tục trôi về sau. Gã vuốt ngực, nghĩ đến ngày mai là có thể nhìn thấy Sướng rên đại đại thực thụ, tim gã lại đập thình thịch.

Lệ Đại Hà gọi điện thoại tới, “Alo? Anh tới chưa?”

Lệ Đại Hải: “Vẫn chưa, đang bị tắc đường.”

“Lần trước anh bảo muốn dự hội ký tên của tác giả nào nhỉ? Biết đâu em cũng quen……”

Lệ Đại Hải ngắt lời hắn, “Em không biết đâu.”

Lệ Đại Hà không vui, “Em quen nhiều nhà văn lắm, đến đảo Loan Loan vừa quen thêm được một người nữa, giờ cậu ấy đang ở cùng khách sạn với em này, nói là cũng tới để ký sách.”

“Ồ?” Lệ Đại Hải dửng dưng hỏi: “Bút danh người đó là gì?”

“……AD Canxi sướng rên cái gì đó.”

“Em! Biết! Cậu! Ấy!?”

“Đúng vậy.” Lệ Đại Hà nói: “Đẹp trai lắm, là người đồng tính, bạn trai cậu ta cũng đi cùng.”

Lệ Đại Hải: “…………” Lòng tôi đau quá.

Nói tóm lại, chỉ vì chuyện này, địa vị của Lệ Đại Hà trong lòng Lệ Đại Hải đã thoắt cái tăng lên.

Lệ Đại Hà viết tiểu thuyết tuy kiếm được nhiều tiền nhuận bút, nhưng bình thường hắn sống xa hoa như một cậu ấm nhà giàu, tiêu xài vô độ, thường thường phải cậy nhờ anh trai là Lệ Đại Hải tiếp tế.

Lệ Đại Hải nói: “Em giúp anh điều tra rõ khi nào bọn họ về khách sạn, tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho em.”

“Anh?” Lệ Đại Hà ngạc nhiên nói: “Tác giả đó chẳng lẽ là người anh luôn thích……”

“Câm miệng.”

Lệ Đại Hải lạnh lùng nói.

“Anh, anh phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác như vậy không tốt lắm đâu?”

Lệ Đại Hải: “Đời sống tình dục của anh trai em quan trọng hay là hạnh phúc gia đình người khác quan trọng?”

Lệ Đại Hà: “Người cho em tiền tiêu vặt quan trọng.”

“Ừ, biết thì tốt.”

Lệ Đại Hải hài lòng dập điện thoại.

****** ****** ****** ******

Đầu kia, Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên mới về từ quán ăn. Mấy ngày nay thời tiết ở Loan Loan luôn rất tệ, cứ mưa dầm mưa dề, vô tình khiến lòng người bực bội.

Hàn Chấn đã bớt cảm, tuy không còn nghiêm trọng như trước nhưng vẫn hơi ngạt mũi. Cậu đeo khẩu trang, cất bước đi vào thang máy.

“Chờ đã!”

Giọng nam quen thuộc.

Hàn Chấn giật thót trong lòng. Bàn tay duỗi vào trong khiến cửa thang máy một lần nữa tách ra, khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của Lệ Đại Hải phản chiếu trên võng mạc.

Hà Cẩn Nhiên thò tay vào túi, nhíu nhẹ mày, nói: “Sao anh lại ở đây?”

Lệ Đại Hải trôi chảy kéo vali vào trong, ánh mắt không hề dời khỏi người Hàn Chấn, miệng khiêu khích: “Nơi này đâu phải nhà anh mở, sao có thể không cho tôi ở nơi này?”

Hà Cẩn Nhiên điềm nhiên: “Một khi đã vậy, chốc nữa tôi sẽ thu mua khách sạn này.”

Lệ Đại Hải: “……” Hừ, có tiền thì ghê à.

Gã nở nụ cười ân cần mà thân thiết, lấy ra một lọ sữa AD Canxi từ trong túi đưa cho Hàn Chấn, cắm ống hút, nói: “Tôi cố ý mang từ đại lục tới cho cậu, đại đại, tôi là fan cứng của cậu!!!”

Hàn Chấn: “…… Anh biết tôi là ai à?”

“Tôi đoán!” Lệ Đại Hải kích động nói: “Trực giác nói cho tôi biết, cậu chính là Sướng rên đại đại!”

Đối mặt với người hâm mộ, Hàn Chấn luôn luôn thể hiện thái độ tốt đẹp, cho dù đây có là Đại Hải huynh. Cậu cười nói: “Ừ, tôi chính là Sướng rên. Cảm ơn anh đã đọc truyện của tôi, thật vinh hạnh.”

“Không không không! Là vinh hạnh của tôi mới đúng……”

Lệ Đại Hải còn muốn nói thêm gì đó, cửa thang máy đã keng một cái mở ra.

Tới tầng 17 rồi.

Hà Cẩn Nhiên nói: “Anh không đi à?”

Lệ Đại Hải ngần ngừ bước ra ngoài, vẻ mặt không phục: “Sao hai người lại ở tầng 25? Tôi thấy không có phòng nào ở tầng này mà.”

Hà Cẩn Nhiên nói: “Chúng tôi ở phòng tổng thống, khách sạn này chỉ có đúng một căn như vậy.”

Nói xong, hắn phũ phàng ấn nút đóng cửa.

Hàn Chấn sửa sang lại từ ngữ, nói: “Đó là fan của em, anh có thái độ tốt với anh ta chút.”

Không ngờ Hà Cẩn Nhiên xưa nay luôn dễ nói chuyện lại bỗng dưng tức giận, còn đe dọa nói: “Fan *@O(@$ gì! Lần sau em còn dám nói chuyện với gã, anh sẽ làm thịt gã!”

Hàn Chấn: “……Ồ.”

Làm thịt. 

Khoảng thời gian sau đó, Hàn Chấn vẫn luôn không được phép ra ngoài. Thực chất cậu cũng lười đi, dứt khoát chui trong phòng khách sạn cần mẫn gõ chữ, hi vọng được sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ.

Khiến cho hệ thống vui vẻ, hiếm hoi khen cậu được một câu: “Đây là lương tâm nghề nghiệp của một ký chủ tốt.”

Hàn Chấn: “Mấy hôm nay mày đi đâu thế? Cảm giác mày như bốc hơi khỏi nhân gian.”

Hệ thống: “Tổng bộ có vài việc gọi tôi về.”

“Ha ha.” Hàn Chấn cười lạnh, “Sợ là chui trong xó nào đọc dâm thư thì có.”

Hệ thống: “Ai dà bị bạn phát hiện rồi.”

Hàn Chấn: “……” Mẹ nó ngu học.

Sáng hôm sau, hội ký tên.

Mã Hán Quốc tới khách sạn đón Hàn Chấn trước giờ, lại bị Hà Cẩn Nhiên dùng vài câu đuổi đi.

“Tôi sẽ đích thân đưa cậu ấy tới địa điểm, anh cứ yên tâm.”

Mã Hán Quốc tôn kính nói: “Tổng giám đốc, tôi khá lo lắng về vấn đề an toàn ở địa điểm tổ chức. Cậu Hàn quá nổi ở Loan Loan ……”

“Không sao.” Hà Cẩn Nhiên gật đầu, “Tôi thuê mấy vệ sĩ cho em ấy rồi.”

Mã Hán Quốc đi rồi, Hà Cẩn Nhiên gõ gõ cửa phòng vệ sinh, nói: “Bảo bảo, em rửa mặt xong chưa? Chúng ta nên xuất phát rồi.”

“Chút nữa thôi.”

Hàn Chấn đứng trước gương vuốt một kiểu tóc bảnh tỏn, phun keo xịt tóc, sửa sang lại trang phục, rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Khoảnh khắc đó tựa như một pha quay chậm trong phim điện ảnh.

Nhất cử nhất động của chàng trai đều như đang tỏa sáng.

Hà Cẩn Nhiên chỉ hận không thể giấu bảo bảo vào lồng ngực không để cho bất cứ kẻ nào nhìn trộm, rồi lại không thể làm gì, chỉ đành đưa một cái khẩu trang đen tới ép Hàn Chấn đeo.

Hàn Chấn không vui, cậu cảm thấy cái khẩu trang này sẽ che mất dung nhan chói mắt như nhật nguyệt của mình, nên chống đối: “Không! Em không đeo!”

“Bảo bảo ngoan nào.” Hà Cẩn Nhiên nhẫn nại dỗ ngọt: “Bảo bảo không đeo khẩu trang sẽ làm lây bệnh cảm cho người khác.”

Hàn Chấn cuối cùng vẫn bị bức ép dưới dâm uy của Hà Cẩn Nhiên. Cậu che chắn mình kín mít, ngồi vào một chiếc Range Rover.

“Cái xe này của anh là ở đâu ra? Thuê hả?”

Hà Cẩn Nhiên nắm vô lăng, thuận miệng nói: “Anh cũng có mua vài sản nghiệp ở đảo Loan Loan.”

Hàn Chấn giờ đã không ngạc nhiên chút nào. Cuộc sống của cậu ở thế giới này, giới hạn đại gia của Hà tổng mỗi ngày đều được cập nhật.

Hội ký tên diễn ra ở một chuỗi cửa hàng sách nổi tiếng.

Ở đảo Loan Loan, bản quyền sách được bảo hộ khắt khe như các quốc gia phương Tây, gần như không tồn tại bản lậu. Giá sách cũng tăng cao vùn vụt, chỉ một cuốn sách bình thường cũng tới hai trăm tệ.

Văn học vịt da giòn rất thịnh hành ở đảo Loan Loan, điều này thì Hàn Chấn đã thoáng được biết.

Nhưng cậu cũng không dự đoán được,văn học vịt da giòn lại có thể khiến phái nữ Loan Loan điên cuồng như vậy.

Hiệu sách như thể có minh tinh ghé thăm, bị bao vây bởi mấy vòng các cô gái, trong đó còn lẫn cả vài chàng trai. Bọn họ giơ cuốn sách mới mua trên tay, gào khàn cả giọng: “Sướng rên! Sướng rên! Sướng rên đại đại!”

“Trong mưa trong gió! Chúng em chờ người!”

Hàn Chấn ngồi trong xe thấy hết cảnh này: “……”

Bỗng dưng thấy xấu hổ.

Hà Cẩn Nhiên đậu xe vào một góc khuất tầm nhìn, sau đó gọi điện thoại cho vệ sĩ đã thuê tới. hắn nghiêm túc bắt Hàn Chấn đội mũ lưỡi trai, rồi đeo khẩu trang, rồi mới lưu luyến để cho Hàn Chấn rời đi.

“Bảo bảo, kết thúc sớm, chúng ta về nhà.”

Hàn Chấn gật đầu. Cậu xoay người, dưới sự bảo vệ chặt chẽ của nhân viên an ninh mà vẫn suýt nữa bị đè cho nứt đôi. Không biết ai vươn tay hất mất cái mũ lưỡi trai của cậu, khi mái tóc ngắn và yết hầu của cậu lộ ra trước tầm mắt quần chúng, các fan hâm mộ và người đọc lại càng phấn khích hơn.

“Sướng rên đại đại là nam! Xông tới!!!”

Tới khi Hàn Chấn vượt qua vô vàn kiếp nạn bước vào hiệu sách, cậu đã tái mét mặt mày. Cậu thở hồng hộc ngồi xuống, vệ sĩ bên cạnh tri kỷ đưa nước cho cậu, nói: “Thầy Sướng, có thể bắt đầu hội kí sách được chưa?”

Hàn Chấn mặt đầy vệt đen, thầy Sướng là cái quái gì?

“Bắt đầu đi, bên ngoài sắp ngoài mưa rồi, để họ chờ mãi như vậy cũng không hay, anh cố gắng cho bọn họ vào trong, xếp thành hàng, đừng để lộn xộn như vừa nãy, rất dễ xảy ra chuyện giẫm lên nhau.”

Vệ sĩ cười nói: “Thầy Sướng thật là tốt bụng. Con gái của tôi là fan hâm mộ của thầy, có thể ký tên cho tôi không?”

“Ừm được chứ.”

Lần đầu tiên thấy quần thể người đọc khổng lồ như vậy trong hiện thực, Hàn Chấn cũng rất vui vẻ. Ít nhất điều này cũng chứng minh nỗ lực trong khoảng thời gian này của cậu không hề uổng phí, thậm chí còn thu được hiệu quả không tệ.

“Sướng rên đại đại! Tôi rất thích đọc thịt thịt ngài viết!” Cô gái nâng cuốn sách, vẻ mặt thẹn thùng: “Có thể ký tên cho tôi không?”

“Được.” Hàn Chấn ký bút danh, dịu dàng nói: “Tên của cô là?”

“Vương Nhược Lâm!” Cô gái hạnh phúc.

Hàn Chấn đưa sách đã viết cho cô, cười nói: “Cảm ơn, hẹn gặp lần sau ~”

Vương Nhược Lâm ôm sách khoe với bên dưới, nói: “Giọng của Sướng rên đại đại nghe hay cực luôn! Người cũng vừa cao vừa nhẹ nhang! Cảm giác người thật chắc chắn rất đẹp trai!”

“Thật sao? A a a! Tôi cũng muốn được anh ấy ký tên…… Cô bán cho tôi được không? Tôi ra giá gấp hai…… Không, gấp ba!”

“Hừ, còn lâu tôi mới bán.” Vương Nhược Lâm trân trọng hôn lên cuốn sách như cầm được chí bảo, nói: “Đại đại còn viết cả tên tôi, còn chúc tôi mỗi ngày đều vui vẻ nữa ”

“Oa! Sao cô may mắn vậy!!”

Trong đám đông vang lên tiếng đố kỵ hâm mộ.

Đồng thời cũng xen lẫn vài câu chọc ngoáy không hợp hoàn cảnh.

“Sao phải đeo khẩu trang? Là vì quá xấu không dám gặp người khác?”

“Chắc là thế…… Cảm giác mấy tác giả viết tiểu thuyết kiểu này trông đều chẳng ra gì.”

……

Mà Hàn Chấn giờ đang ký sách run cả tay thì chẳng hề hay biết gì chuyện này. Đối mặt với người đọc cậu cũng đều bất giác tươi cười, cho dù cách một lớp khẩu trang, đối phương cũng không thể nhìn thấy.

“Xin chào ~ nhờ cô bỏ sách muốn ký tên lên đây~”

Nhìn thấy cô nàng tóc dài trước mặt, Hàn Chấn thân thiện nói.

Không ngờ thiếu nữ kia chưa nói câu nà, đã đột nhiên giật phăng khẩu trang của cậu xuống —— “Anh chắc chắn rất xấu!!”

Cả hội trường bỗng náo loạn.

Sau khi gỡ khẩu trang, khuôn mặt thanh niên đã lồ lộ không chỗ trốn. Cậu có dung mạo quá đẹp, so sánh với các minh tinh có ngoại hình trời ban cũng chẳng hề thua kém.

“A a a a a a đại đại đẹp trai qua!!!”

“Quá đẹp trai luôn!!!”

“Thần tiên từ đâu hạ phàm……”

Hàn Chấn giật khóe miệng, cảm thấy mấy người đọc đó thật là đáng sợ. Cậu khom lưng nhặt chiếc khẩu trang kia lên, nhưng không đeo mà chỉ gấp bỏ vào túi.

Cô nàng kia đang ngây người nhìn cậu, mặt mày hoảng hốt.

Hàn Chấn rút từ bên cạnh ra một cuốn sách đã ký tên đưa cho cô ta, nói: “Tôi không xấu, thấy chưa?”

“Xin, xin lỗi.”

Cô gái rũ đầu, giọng vo ve như muỗi kêu, không dám duỗi tay lấy cuốn sách Hàn Chấn đưa cho.

Hàn Chấn lắc đầu bất đắc dĩ, cứ thế nhét cuốn sách vào lòng cô nàng, nói: “Tôi không trách cô, trời sắp đổ mưa rồi, mau về nhà đi.”

Cuối cùng, cô gái liếc mắt nhìn Hàn Chấn rồi cầm cuốn sách kia đi lao ra khỏi hiệu sách.

Sau đó Hàn Chấn còn một lần nữa gặp Lệ Đại Hải, ký tên cho gã.

Đại Hải là một đứa trẻ ngoan, không hề tiếp tục dây dưa không rõ. Trên thực tế nếu như gã dám, vậy thì ngày mai công ty bất động sản Đại Hải sẽ lập tức chìm trong nguy cơ.

Tựa như chênh lệch giữa cống rãnh và đại dương, máng mương và thủy điện, Tiểu Lệ không thể nào đọ lại Hà tổng.

……

Cuối cùng khi hội ký sách kết thúc, tay Hàn Chấn đã gần như tàn phế. Cậu ít nhất cũng ký một vạn lần, cổ tay cũng sưng lên, khiến cho Hà Cẩn Nhiên tức giận tới mức không bao giờ cho phép cậu tham gia hoạt động tương tự nữa.

Đồng thời Hàn Chấn không hiểu sao lại bị lên hot search lần nữa.

Chẳng qua lần này vì khuôn mặt của cậu.

Ảnh người khác chụp cậu ở hội ký sách được đăng lên mạng, sau khi được hâm nóng đã tạo thành một cơn phong ba.

Trong một đêm, lượng fan trên weibo của cậu đã tăng liền mấy trăm vạn.

【# tác giả vịt da giòn có khuôn mặt trời phú#】

Trong ảnh, cậu hơi cúi đầu, hết sức chăm chú ký tên. Góc chụp cũng rất chuẩn, hoàn hảo hệt như chụp bìa tạp chí. Ngay chính Hàn Chấn cũng u mê bức hình này, chống cằm nói: “Em đẹp thật đấy.”

Hà Cẩn Nhiên lẳng lặng đổi bức ảnh kia thành hình nền điện thoại, dịu dàng nói: “Ừ, bảo bảo của anh đẹp nhất thế giới.”

“……”

Hai năm sau.

Hàn Chấn chễm trệ vị trí tác giả đứng đầu Mạng văn học JJ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, Hà Cẩn Nhiên đang cầu hôn cậu, một chiếc nhẫn kim cương to chừng quả trứng chim bồ câu suýt nữa chói mù mắt người.

“Bảo bảo, cưới anh được không?”

Người đàn ông mặt thâm tình, ánh mắt như ứa mật.

Hàn Chấn đang muốn nói, lại phụt một cái bị hệ thống kéo về thế giới hiện thực.

“Ơ ơ ơ ơ!!!!!”

Hàn Chấn tức đến mức nổi khùng tại chỗ, “Hệ thống, mày làm người đi!!!”

Vì sao lại ngắt đúng chỗ đó?

Hệ thống bình tĩnh nói: “Tôi không phải người.”