Không biết nên thương hay nên trách.

Không biết là đúng hay là sai.

Yêu là sai hay là đúng.

Mơ mông hão huyền nên trách hay thương…

=========================

Nữ quỷ bị trói trong vòng hồng quang oán hận nhìn Doãn Nguyên. Doãn Nguyên cũng không bận tâm nó, bình tĩnh lấy nửa cái vòng tay còn lại ra, thấy mặt nữ quỷ có chút rung động liền nói:

“ Không muốn lấy lại thứ thuộc về mình sao?”

Cô ta nhìn chằm chằm cái vòng tay kia, hết thảy phẫn hận dần dần trở nên thê lương đau khổ.

“ Còn… Tôi…. “

Lộ Ngôn lúc này mới phát hiện ra thanh âm của “cô gái “ này thực sự rất dễ nghe,

không như lúc trước thê lương đầy oán hận.

Doãn Nguyên thấy nữ quỷ nói chuyện thì nói luôn:

“ Tôi có thể trả lại cho cô, nhưng cô dẫu sao cũng phải nói cho tôi biết sự tình như thế nào được không?”

Nữ quỷ vẫn như cũ nhìn chằm chằm chiếc vòng tay gãy đôi kia không nói gì nữa.

Doãn Nguyên liếc mắt ra hiệu cho Lộ Ngôn, rồi nói:

“ Cô gọi là gì vậy?”

Lộ Ngôn tay từ từ nắm chặt Chuông gọi Hồn chuẩn bị lắc.

Còn Doãn Nguyên lúc này như một đại thúc đáng khinh dụ dỗ đứa nhỏ, từ từ hỏi:

“ Nói cho tôi biết tên của cô, tôi sẽ trả lại cô cái này, được chứ?”

Ai ngờ nữ quỷ kia lại nói: “ Không có….. Tôi …… Danh tự……”

Doãn Nguyên: “…… “

Nữ quỷ kia không biết bị cái gì đó kích thích, đột nhiên toàn thân sáng đỏ rực, liên tục đánh vào tầng kết giới bên ngoài, la hét: “ Trả cho ta….. Trả lại cho ta “

Doãn Nguyên thấy cô ta bộc phát liền thầm than không tốt, nhanh chóng kết ấn nhẩm:

“ Thiên Lôi ngũ hành, nghe ta hiệu lệnh, câu hồn ở đây, không phá bất diệt! Lập tức bất diệt!”

Con búp bê nhỏ kia tỏa ra ánh hồng quàng bao phủ lên nữ quỷ, bên trong luồng ánh sáng rực đỏ còn ẩn ẩn kim quang lưu động, cô ta bị hạ ấn chú mới dần dần an tĩnh.

Doãn Nguyên lần này không còn kiên nhẫn cùng khách khí với nữ quỷ:

“ Nhìn dáng vẻ ngươi cũng khó có thể đầu thai chuyển thế được nữa rồi, thế thì cố mà chịu cảnh hồn phi phách tán đi, về phần vài oán niệm của ngươi hừ, đừng có hòng làm hại người khác. “

Doãn Nguyên nói xong lời này làm bộ muốn đem nửa vòng tay kia ném xuống đất, nữ quỷ thấy vậy liền hét to:

“ Không! Không! Trả lại cho tôi! Xin ngài….. “

Từ mắt nữ quỷ lúc này chảy ra hai hàng huyết lệ, si ngốc nhìn nửa cái vòng tay kia, Doãn Nguyên đình chỉ động tác.

Nữ quỷ này quả thực oán khí trên người với thực lực không tương xứng đi…. Rốt cuộc có chuyện gì nhỉ….

“ Cô vì cái gì mà muốn gấy rối trong nhà Triệu Nguyên?”. Doãn Nguyên thử hỏi. Không nói thì thôi, vừa nói xong, hắc khí trên người nữ quỷ dày thêm một tầng, bộ mặt dữ tợn:

“ Ta hận! ta hận!..”

“ Cô hận cái gì? Hận Triệu Nguyên?”. Doãn Nguyên hỏi dồn.

Cô ta nghe tới cái tên này xong, sửng sốt một lúc mới lắc đầu:

“ Không….. không phải hắn…. Không phải hắn..!”

Doãn Nguyên nghe xong liền thấy mơ hồ.

Ở bên quan sát một hồi, Lộ Ngôn lúc này mới mở miệng:

“ Cô là hận Vương Bội Sầm sao? Vợ của Triệu Nguyên?”

Nữ quỷ ngốc ngốc mơ hồ lặng chuyển tròng mắt về phía Lộ Ngôn:

“ Vương Bội Sầm….. Thê tử… Ta hận! Ta hận! ta hận con đàn bà đó! Ta hận!”

Doãn Nguyên Lộ Ngôn nhìn lẫn nhau, bọn họ cuối cùng cũng tìm được cội nguồn mọi việc.

“ Cô vì cái gì mà hận cô ấy?”. Lộ Ngôn dè dặt thật cẩn thận hỏi han.

“ Nếu như…. Nếu như không có cô ta… Thì người mà Triệu Nguyên sẽ lấy là tôi… là tôi..!!”. Nữ quỷ đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắtđỏ như máu, oán khí bộc phát ồ ạt, hai bàn tay gồng lên móng tay mọc dài nhiễm đầy huyết đỏ, mà nửa chiếc vòng tay kia bị nữ quỷ giữ lấy bây giờ cũng không để ý nữa rơi xuống đất, con búp bê bên chân cô ta cũng bắt đầu run lên kịch kiệt.

Doãn Nguyên biến sắc, thầm chửi một tiếng:” Chết tiệt! Không ổn!”

Triệu Nguyên ngoại trừ tiếng hít thở của vợ mình ra thì không nghe thấy tiếng gì cả, hắn căn bản không biết được sự tình bên Doãn Nguyên giải quyết như thế nào. Bây giờ hắn chỉ đang cố nhớ lại những chuyện ngày trước về cái vòng tay này.

Cô gái kia hình như tên là Pepe thì phải nhỉ….?

Hắn nhớ không lầm thì bản thân quen biết cô ấy cũng là chuyện của nhiều năm về trước, ngẫm lại,hình như đây cũng là nữ nhân ở bên cạnh hắn lâu nhất trước đó.

Khi Triệu Nguyên tiếp nhận công việc làm ăn trong nhà, mọi việc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, hắn buổi tối ngại không dám gọi người cũng như đánh xe về, đành ra ngoài gọi taxi. Ai ngờ lại phải ngồi chung xe với một cô gái trẻ, cô gái trên lưng đeo bọc đàn violon, tựa như vừa tan học về nhà, vội vàng nhảy lên xe mà không chú ý đã có khách đã ngồi lên trước.

Duyên phận chính là thật kì diệu, Triệu Nguyên khi đó cả người mỏi mệt lại gặp được người con gái nhỏ hơn mình ước chừng cả mười tuổi, sức sống tràn đầy liền cứ thế mà kết giao làm quen.

Vì thế bây giờ ngồi nghĩ lại Triệu Nguyên cũng không hiểu sao lúc ấy mình không phong độ sáng ngời lại có thể làm quen được một cô gái như vậy.

Nữ quỷ kia không hiểu sao như có cái gì kích thích, vừa mới thanh tỉnh một chút mà đã lại trở nên điên loạn gào thét giãy dụa. Doãn Nguyên dán một lá bùa lên, bất quá sau hai ba giây thì nó tự nhiên cháy biến thành tro tàn.

“ Quỷ có đạo làm quỷ! Ngươi ở nhân gian làm điều xấu hại người, thật không biết điều! “. Doãn Nguyên vừa nói vừa kết tay làm ấn. “ vậy thì chớ có trách ta không nương tay!”

Nữ quỷ kia bộc phát, như không nghe thấy uy hiếp gì nữa, giống như Wolverine dùng móng tay xé rách tầng kết giới trói buộc ả, mặt chấp nhất cuồng niệm.

Doãn Nguyên thấy khuyên nhủ không có hiệu quả, liền giơ hai tay đặt ở dưới bụng, tay phải đặt trên tay trái, hai ngón cái áp vào nhau, niệm: “Ta tâm tức thiện, vạn hóa minh hợp “.

Nhất thời trên người Doãn Nguyên tràn ngập kim quang, dần dần chúng hội tụ thành một Cuồng Sư gào thét về hướng nữ quỷ. Nữ quỷ gặp phải kim quang lao tới, vận toàn lực một đầu tóc dài phiêu tán trong không trung điên cuồng sinh trưởng rồi một mặt che phủ bảo vệ thân thể một mặt chống đỡ với Cuồng sư.

Nhưng con Cuồng sư kia không phải dễ đối phó… Doãn Nguyên thủ thế không đổi, Cuồng Sư lại gầm lên một tiếng rống giận, mái tóc kia dường như không thể chống đỡ được nữa liền dần dần bị bong tróc tán đi mọi nơi.

Nữ quỷ trong mắt tràn đầy hoảng sợ, tầng hắc khí bao bọc quanh cơ thể ả cũng nhạt đi.

“ Thái thượng lão quân dạy ta sát quỷ, cùng ta thần phương.”

Doãn Nguyên lại sử dụng chiêu cũ, niệm lên chú Sát quỷ.

“ Thượng hô Ngọc Nữ, thu nhiếp bất tường, lên núi thạch liệt, đeo con dấu “

Kim quang nhạt đi, Cuồng Sư thối lui lại sau lưng Doãn Nguyên, rồi tiêu tán trong không khí.

“Đầu đội hoa quan, chân niếp khôi cương, tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh “

Nữ quỷ khuôn mặt dần dần hiện lên thống khổ, toàn bộ thân mình cuộn lại trong góc phòng, hắc khí đã không còn, chỉ có chiếc áo hỷ càng phát ra màu đỏ tươi tiên diễm.

Sắc mặt Doãn nguyên lúc này cũng không thể coi là tốt được, anh cố nén ngọn lửa hừng hừng trong lồng ngực bốc lên, muốn niệm ra câu chú tiếp theo nhưng đột nhiên một đoàn hắc khí từ trong mặt tán loạn như muốn đột phá từ mi tâm thoát ra ngoài.

Lộ Ngôn thấy vậy hoảng sợ nhìn Doãn Nguyên hét lớn

“ DOÃN NGUYÊN”.

Thấy Doãn Nguyên vẫn châm chạp không phát ra câu chú tiếp theo, Lộ Ngôn càng gấp gáp không yên. Cũng chính lúc này Doãn Nguyên hộc ra một ngụm máu, lùi về sau hai bước. Anh giải trừ kết ấn, tay phải đưa lên đặt hai ngón song song đè lên mi tâm của mình.

Cuối cùng đoàn hắc khí kia cũng thối lui, Doãn Nguyên cũng lộ ra bớt đau đớn hơn trước, nhìn về phía Lộ Ngôn:

“ Tôi không sao, em không cần lo lắng.” rồi nâng tay lên lau máu nơi khóe miệng mình.

Về nữ quỷ kia,giờ đây nằm ở góc tường hai tay không nhúc nhích nữa, nửa sống nửa chết từ bỏ mọi giãy dụa.

Lộ Ngôn đỡ Doãn Nguyên về phía giường, vừa định mở miệng nói chuyện, thì liền nghe thấy âm thanh của cô ta:

“ Tôi mười sáu tuối đã quen anh ấy… Tôi cứ nghĩ rằng hai người chúng tôi sẽ ở cùng một chỗ.”

Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn nhất loạt nhìn về phía góc tường, im lặng nghe.

“ Ha, cũng đã được tám năm rồi….. “

Thiếu nữ luôn mơ tưởng về một tình yêu đẹp nay lại được gặp chàng thiếu gia nhà giàu, tuy chỉ là vội vàng gặp mặt, nhưng vì nhặt được di động của vị thiếu gia nọ mà gặp lại lần nữa.

Triệu Nguyên nhớ khi đó nụ cười của thiếu nữ thật đẹp, chính hắn cũng phải ngẩn ngơ thật lâu. Hai người cùng đứng dưới gác chuông quảng trường, cùng đi lái xe trong công viên Hưng Khánh, cùng nắm tay, cùng ăn uống, từ lúc hắn sinh ra tới giờ cũng chưa thấy người con gái nào thuần khiết tới vậy. Hai người ở cùng một chỗ, không vì dục vọng, không vì tiền bạc, đơn thuần chỉ vì hợp nhau mà lại gần nhau.

Cô gái ấy thuở đó học đàn violon, cuối cùng thi vào một trường học viện âm nhạc, khi biết tin đỗ vào cùng hắn ăn mừng một trận thật vui. Lúc ấy hai người cũng quen nhau được hai năm rồi.

Bên cạnh Triệu Nguyên không thiếu phụ nữ, lại hiếm khi gặp được cô gái nào ngốc nghếch trong trắng thuần khiết như vậy,hắn nhàn rỗi đổi khẩu vị vui đùa tận hứng, gì mà hứa hẹn nguyện ước kiếp này kiếp sau, chỉ toàn là trò lừa trẻ nhỏ.

Cho đến một lần cô gái nhỏ thấy hắn cùng người phụ nữ khác tay trong tay dạo phố, thì mới nhận ra.

Buổi tối hôm đó, trước khi chia tay, cô gái có hỏi hắn là vì sao lại như vậy, khóc đến thảm thương. Triệu Nguyên cũng là một kẻ có mị lực, anh tuấn nam tính có thừa, vì thế khi thấy cô gái vì hắn mà khóc đến nỗi này, quả thật hắn có phần động lòng.

Thế là không đành lòng, tối hôm đó hai người phá vỡ mọi quy củ truyền thống trước giờ của cô gái, ở lại bên nhau suốt một đêm. Triệu Nguyên nghĩ khi đó cũng không phải chuyện gì quá,quyết định tiếp tục để cô ấy ở bên người cũng không sao.

Ai ngờ, cô gái đấy cho rằng hai người lên giường thì coi như mọi thứ được quyết định từ đây, bởi vậy mới dẫn tới hậu quả sau này.

End # 19.