Nói đến chuyện xấu hổ của Quách Dịch, Quách Dung Dung lại không ngừng cười khẽ.

Lâm Vũ cũng kinh ngạc bật cười, lại nói với Quách Dịch: "Nếu anh thật sự muốn gặp Ninh Loạn thì tôi có thể gọi anh ta tới gặp anh một lần."

"Anh à, tôi biết anh lợi hại, nhưng anh nổ hơi bị lớn rồi. Ninh quân chủ là một trong bốn chiến thần, anh bảo anh ấy gặp tôi thì anh ấy sẽ nghe sao?" Quách Dịch xụ mặt nhìn Lâm Vũ, sau đó lại nịnh nọt: "Hơn nữa hiện tại tôi không muốn gặp anh ấy, bây giờ anh mới là thần tượng của tôi!"

"Nếu anh không muốn gặp thì thôi thích quá nhiều.

Lâm Vũ cười cười, cũng không giải

Sau khi cơm trưa, Lâm Vũ đi theo chị em họ bước vào Quách gia. Quách gia còn chưa bằng một gia tộc hạng ba ở Hải Châu.

Nhưng Quách gia cũng có công ty của mình, quy mô không tính là lớn, nhưng giá trị thị trường cũng hơn trăm triệu.

Vừa về đến Quách Dung Dung đã nhiệt tình giới thiệu Lâm Vũ với người nhà.

Nhìn thấy Quách Dung Dung nhiệt tình như vậy, ánh mắt của người trong Quách gia nhìn về hướng Lâm Vũ lập tức thay đổi.


Cứ như đang nhìn chàng rể mới, làm Lâm Vũ có chút xấu hổ. Lúc đầu Quách Dịch muốn họ giấu diếm chuyện của mình ở sàn boxing, nhưng dáng vẻ mặt mũi bầm dập của anh ta khiến Lâm Vũ và Quách Dung Dung bất lực muốn giúp cũng không được.

Dưới sự gặn hỏi của Quách Nguyên Lộ, Quách Dịch đành phải kể lại chuyện xảy ra ở sàn boxing.

Khi nói đến Tứ Đại Kim Cương đánh Lâm Vũ lại chơi phế chính họ, Quách Dịch lại sùng bái nhìn về phía Lâm Vũ.

Nhưng khi nghe Quách Dịch kể xong, Quách Nguyên Lộ lại đột nhiên nhíu mày.

Quách Nguyên Lộ trầm mặc hồi lâu rồi đứng dậy, không nói một lời đi lên trên lầu.

Nhìn thấy sự khác lạ của Quách Nguyên Lộ, chị em Quách Dung Dung lập tức lộ vẻ nghỉ hoặc.

Rất nhanh Quách Nguyên Lộ đã cầm một tấm thẻ đi xuống.

"Tiểu Lâm, trong thẻ ngân hàng này có hơn bảy triệu, mật khẩu tôi đã viết sau tấm thẻ rồi." Quách Nguyên Lộ đưa thẻ ngân hàng tới trước mặt Lâm Vũ, trên mặt không còn nụ cười: “Đây coi như số tiền tôi cảm ơn cậu đã cứu Quách Dịch,

cậu cầm tấm thẻ này rồi đi ngay đi!"

“Cha, cha có ý gì?" Nghe cha mình nói vậy, mặt Quách Dung Dung lập tức xụ xuống.

Lâm Vũ tốt bụng cứu em trai mà cha không những không coi hắn làm khách quý, còn muốn đuổi hắn đi, quả thực là chẳng ra gì!

Đừng nói là Quách Dung Dung, cả Quách Dịch cũng nhìn không được, lập tức chất vấn Quách Nguyên Lộ.

Đối mặt với lời chất vấn của hai đứa con, Quách Nguyên Lộ trực tiếp đen mặt mà nghiêm nghị khiển trách: "Hai đứa biết cái gì! Cha nói cho các con biết,

chúng ta không thể trêu vào người đứng sau lưng Tứ Đại Kim Cương!"


"Không thể trêu vào?" Lâm Vũ hơi kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi: "Phía sau Tứ Đại Kim Cương còn có cao nhân nào hay sao?"

"Là Hồ Bưu." Quách Nguyên Lộ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Người ta gọi hẳn là Bưu gia, là nhân vật nổi tiếng trong giang hồ! Ở Hải Châu không có mấy ai dám không nể mặt hắn!"

"Tiểu Lâm, không phải Quách Nguyên Lộ này không biết ơn, nhưng Quách gia chỉ là gia đình nhỏ, thực sự không dám trêu chọc những phiền toái này!"

"Cậu tranh thủ cầm tấm thẻ này đi, tốt nhất là rời khỏi Hải Châu, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi!"

Quách Nguyên Lộ nói rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn.

Đừng nhìn tài sản của Quách gia hơn trăm triệu, nhưng ở Hải Châu thì kỳ thật chẳng là gì cả.

Người hơi có chút thực lực cũng có thể khiến Quách gia tan thành tro bụi.

Quách Nguyên Lộ biết mình làm vậy là vô tình vô nghĩa, nhưng lại không thể không làm như thế.

Ông không muốn rước lấy tai hoạ ngập đầu cho Quách gia vì Lâm Vũ.

Quách gia không thể trêu vào loại người như Hồ Bưu được!


"Chỉ tính đến giao tình giữa chị Dung Dung và tôi thì cứu Quách Dịch cũng chuyện tôi nên làm." Lâm Vũ cũng không tức giận mà đứng dậy cười nói: "Ông cứ cất số tiền này đi! Cáo từ!"

Vừa dứt lời, Lâm Vũ đã khế gật đầu với Quách Dung Dung rồi quay người đi ra ngoài.

"Sói con!" Trong lòng Quách Dung Dung hoảng hốt, hung hăng trừng cha một cái rồi bước nhanh đuổi theo.

Quách Dung Dung giữ chặt Lâm Vũ, đang muốn nói xin lỗi thay cha thì một chiếc Limousine dài đã đậu lại trước cổng Quách gia.

Cửa xe mở ra, quản lý sàn boxing bước xuống ghế lái rồi chạy chậm đến bên cạnh mở cửa xe cho một người.

Nhìn thấy hành động của quản lý sàn boxing, trong lòng Quách Dung Dung hơi hồi hộp, đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.

Một bàn tay cầm gậy chống vươn ra từ cửa xe.

Cùng lúc đó, một tiếng nói cực kỳ mạnh mẽ vang lên: “Tôi là Hồ Bưu, được anh em trong giang hồ coi trọng nên gọi một tiếng Bưu gia! Nghe nói có một cao thủ không nhúc nhích đã phế đi mấy tên thủ hạ ăn hại của tôi, trong lòng tôi ngứa ngáy khó nhịn nên muốn đến lĩnh giáo hai chiêu."