Tiếng nói của Hồ Bưu vừa dứt, Quách Nguyên Lộ đã lập tức hoảng loạn lên. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!

Hồ Bưu tới quá nhanh!

Lâm Vũ còn chưa rời khỏi Quách gia thì gã đã đến.

Hơn nữa nghe gã nói thì rõ ràng là muốn giành lại công bằng cho đám thủ hạ của mình.

Hiện tại chỉ mong Hồ Bưu oan có đầu nợ có chủ, chỉ đến gây chuyện với Lâm Vũ mà không liên luy Quách gia.

Nghĩ tới đây, Quách Nguyên Lộ vội vàng bước nhanh tiến lên nghênh đón. Lúc này Hồ Bưu đã bước xuống xe.

Hồ Bưu đeo kính râm, trên người mặc một bộ sơmi sọc caro, cây gậy trong †ay trông có vẻ không tâm thường.

Lâm Vũ biết rút cây gậy này ra là một thanh kiếm sắc bén.

"Bưu gia đại giá quang lâm mà tôi lại không tiếp đón từ xa, mong Bưu gia thứ tội." Quách Nguyên Lộ cười rạng rỡ chào đón.

Một thương nhân đứng đắn lại khúm núm trước một tên lưu manh giang hồ. Tình cảnh này làm người ta có chút chua xót, lại cảm thấy khá châm chọc.

Nhưng Hồ Bưu lại không thèm để ý đến Quách Nguyên Lộ, vừa bước xuống xe thì ánh mắt gã đã nhìn thẳng vào Lâm Vũ.


Đón ánh mắt của Hồ Bưu, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu cười khẽ: “Thật không biết là ai cho anh lá gan tới tìm tôi."

"Anh quả nhiên rất ngông cuồng!" Hồ Bưu tháo kính râm xuống đưa cho quản lý sàn boxing, trong mắt bắn ra tia sáng: “Mặc dù Hồ Bưu này là kẻ thô lỗ, nhưng cũng biết quý người tài, chỉ cần anh đi theo tôi thì tôi coi như chuyện ở sàn boxing chưa từng xảy ra, hơn nữa còn bảo đảm anh vinh hoa phú quý đến giàt"

".." Khóe miệng Lâm Vũ giật giật, sững sờ hồi lâu rồi mới bật cười và nói: "Tối hôm qua cũng có người nói với tôi những lời tương tự, nhưng hiện tại hắn đã chết! Anh biết hắn là ai không?"

Người của Hải Châu thật là tài tình.

Không đến hai mươi bốn giờ mà đã có hai người nói như vậy với mình rồi.

"Không biết, cũng không muốn biết." Hồ Bưu rất ngông cuồng mà nói.

"Anh xác định?" Lâm Vũ giễu cợt hỏi.

"Đừng nói nhảm!" Hồ Bưu không kiên nhẫn, trong mắt đột nhiên hiện ra tia hung ác: “Có chịu theo tôi hay không thì trả lời cho dứt khoát! Đừng làm chậm trễ thời gian quý giá của tôi!"

"Anh cảm thấy mình xứng sao?" Lâm Vũ cười hỏi lại.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, mặt Hồ Bưu lập tức âm trầm xuống.


"Anh ta thật sự không xứng!" Nhưng vào lúc này, giọng nói của Quách Dung Dung đột nhiên vang lên. Được cop𝑦 𝒕ại ~ T 𝑹𝑼𝘔T𝑹𝑼𝑌Ệ𝖭.vn ~

Quách Nguyên Lộ thấy con gái lên tiếng chọc giận Hồ Bưu thì trong lòng lập tức lo sốt vó, ra sức nháy mắt với con mình.

Nhưng Quách Dung Dung lại như không thấy được ánh mắt của cha mà tiếp tục nói với Hồ Bưu: "Người của Lang Quân Bắc Cảnh dù đã giải ngũ cũng sẽ không thông đồng làm bậy với loại người như anh!”

Lang Quân Bắc Cảnh! Bốn chữ này vừa vang lên, Hồ Bưu và quản lý sàn boxing đều sửng sốt.

Vào khoảng thời gian trước, hình ảnh Lang Quân Bắc Cảnh tỏ rõ ý nghĩa của chiếc áo khoác với người đời vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Bây giờ nhớ lại họ vẫn còn cảm giác không rét mà run.

Hồ Bưu tỉnh táo lại rồi khinh thường nói: “Đừng lấy Lang Quân Bắc Cảnh ra dọa tôi!"

"Chị ấy thật sự không dọa anh." Lâm Vũ lắc đầu cười khẽ: “Chị ấy chỉ nói thật mà thôi."

Hồ Bưu hơi do dự, trầm mặc một lát, trong mắt lại lộ ra tia hung ác rồi cắn răng nói: "Coi như anh thật sự là người của Lang Quân Bắc Cảnh thì hôm nay tôi cũng phải tính món nợ anh phế bốn thủ hạ của tôi!"

"Được thôi!" Lâm Vũ đáp lại một tiếng rồi trực tiếp đi về hướng Hồ Bưu.

Hồ Bưu đang muốn ra tay thì Lâm Vũ lại mở cửa xe ngồi vào.

Hồ Bưu sửng sốt, bọn Quách Dung Dung cũng sững sờ.

Chữ "Được thôi" của hắn có ý gì?