Khó trách có thể điều động nhiều người như vậy tìm kiếm Thiết Đầu, thì ra đại lão chân chính luôn ngồi trên xe họ!

"Mục Bắc Vương... Tự mình đến tiễn Thiết Đầu?" Lão Bàng ngơ ngác hỏi Hà 'Thự Quang, cảm giác như đang nằm mơ.

Hà Thự Quang gật gật đầu, vừa gạt lệ vừa kích động nói: "Được Mục Bắc Vương đến tiễn, cả đời này của Thiết Đầu đáng giá!"

Nói xong, Hà Thự Quang lại giục lão Bàng đuổi theo. Lão Bàng liên tục gật đầu rồi đuổi theo bước chân Hà Thự Quang, sau đó lại

nhỏ giọng nói: "Hà đội, trước đó lúc gặp mặt, hình như ngài... Từng mắng Mục Bắc Vương..."

"Tôi..." Hà Thự Quang biến sắc, suýt té ngã xuống đất.

Qua rất lâu Hà Thự Quang mới chật vật bình tĩnh lại, trừng lão Bàng một cái rồi run run rẩy rẩy đi tới mộ quân khuyển.

Trong nghĩa địa, Thiết Đầu đã an bình nhắm mắt lại.


Móng của nó be bét máu thịt.

Lâm Vũ ngồi xổm trước mặt Thiết Đầu rồi nhẹ nhàng vuốt v e thân thể nó.

Trong nháy mắt nhìn thấy Thiết Đầu, lão Bàng và Hà Thự Quang tạm thời quên đi kính sợ đối với Lâm Vũ mà vội vàng chạy đến bên người Thiết Đầu, nước mắt tràn mi.

Hai người khóc, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.

Mục Bắc Vương đích thân đến đây tiễn nó đoạn đường cuối cùng, đây là vinh dự sau cùng của Thiết Đầu, cũng là vinh dự lớn nhất cả đời nó!

Đây là khẳng định lớn nhất với Thiết Đầu!

Thiết Đầu, đáng giá!

Tham gia xong tang lễ của Thiết Đầu, Lâm Vũ trở lại Lân Thuỷ Cư. Lúc này đèn đuốc đã sáng lên.

Nhìn thấy Ninh Loạn, Lâm Vũ lập tức cười một tiếng: “Ý tưởng ngu ngốc kia là anh gợi ý cho Diệu Thủ à?"

Lúc nhìn thấy Thanh Long Vệ ở lối ra thì hắn đã đoán được.

Thanh Long Vệ chấp hành nhiệm vụ mà cần nói rõ nội dung nhiệm vụ cho người khác sao?

Thanh Long Vệ nói ra nhiệm vụ tìm kiếm Thiết Đầu rõ ràng là để làm ghê tởm thế gia Nam Cung.

Cũng chỉ có Ninh Loạn nghĩ ra được ý tưởng ngu ngốc này. Ninh Loạn cười hắc hắc xấu xa: “Đừng nói chỉ là Nam Cung Tỉnh, dù toàn bộ người của thế gia Nam Cung cộng lại cũng không quan trọng bằng con quân

khuyển kia!"


"Đúng thế." Lâm Vũ tán thành gật đầu.

Ninh Loạn vui cười rồi lại nói: muốn gặp anh ta không?"

ôi cũng bắt Nam Cung Chiêu tới, ngài có

Lâm Vũ nhếch miệng lên, lắc đầu nói: "Tôi càng muốn gặp Nam Cung Tỉnh."

Tối hôm qua Ninh Loạn bắt Nam Cung Tinh tới mà hắn còn chưa đi gặp một lần.

Hôm nay nhìn thấy thế gia Nam Cung vì tìm kiếm cô ta mà làm lớn chuyện như vậy, hắn đột nhiên muốn gặp tiểu công chúa này của thế gia Nam Cung.

Hắn rất muốn biết Nam Cung Tinh có sức hút gì mà được Nam Cung Bác cưng chiều như thế.

"Gặp Nam Cung Tỉnh?" Ninh Loạn hơi xấu hổ rồi khó xử nói: "Có lẽ chỉ có thể chờ đến tối nay mới được."

"Thế nào?" Lâm Vũ hiếu kỳ nói. Ninh Loạn sụt sùi, thở hổn hển nói: "Con nhãi kia quá ồn, làm tôi phiền nên bị tôi tát choáng rồi."


Lâm Vũ đen mặt nhìn anh ta: “Anh không biết thương hoa tiếc ngọc! Nếu để Nam Cung Bác biết thì chẳng phải đau lòng chết mất sao?"

"Ừm?" Ninh Loạn hơi sững sờ.

Ninh Loạn trầm mặc một lát rồi đột nhiên vỗ đầu, ha ha cười nói: "Sao tôi lại không nghĩ tới chiêu này? Ha ha, tôi sẽ cắt một ngón tay của con nhãi này đưa cho thế gia Nam Cung!"

Nói xong, Ninh Loạn tràn đầy vui vẻ mà chạy đến phòng.

"Dừng lại!" Lâm Vũ gọi Ninh Loạn lại: “Chuyện năm đó nhất định không liên quan đến lớp trẻ bọn họ, không được hại người vô tội! Gọi Diệu Thủ điều tra tình huống của hai anh em họ, nếu họ thật sự đáng chết thì anh có thể tùy tiện xử trí."

"Lão đại yên tâm, tôi có chừng mực."

Ninh Loạn cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng: “Tôi chỉ đi xem hình dạng ngón tay của con nhãi kia rồi tìm cái tương tự gửi cho thế gia Nam Cung! Muốn chặt ngón tay của cô ta thật thì làm ngay trước mặt Nam Cung Bác không phải thoải mái hơn sao?"

Nói đến đây, trên mặt Ninh Loạn lộ ra nụ cười tàn nhẫn...