Sáng hôm sau, thế gia Nam Cung triệt để rối loạn. Ngay đêm qua, một ngón tay thon dài đã được đưa vào thế gia Nam Cung.

Cái này còn chưa tính, dưới sự phòng vệ nghiêm ngặt của thế gia Nam Cung mà lại có hai tiểu bối mất tích.

Không có người nào phát giác, mất tích ngay dưới mí mắt thế gia Nam Cung!

Đường đường là thế gia Nam Cung mà lại mặc cho người ta ra vào như cái chợt

SỈ nhục!

Sỉ nhục quá lớn!

Hiện tại người của thế gia Nam Cung đang hết sức bàng hoàng. Không ai biết người mất tích kế tiếp sẽ là ai.

'Thậm chí Nam Cung Bác còn không còn hơi sức tức giận, nhưng lại âm trầm ngồi ở đó với ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

Vợ chồng Nam Cung Thuật lo lắng muốn chết, mắt Phương Yên đã khóc sưng húp lên.

Họ rất muốn Nam Cung Bác nghĩ cách cứu hai đứa con của mình, nhưng nhìn thấy cha cũng hết đường xoay xở nên họ đành nuốt ngược lời nói vào trong.

"Từ hôm nay trở đi, cấm túc tất cả mọi người! Không được tôi cho phép thì không ai được ra ngoài!"


Thật lâu sau Nam Cung Bác mặt đầy sương lạnh đứng lên rồi lạnh giọng ra lệnh: "Tập trung người từ các nơi về, tăng lớn lực lượng phòng vệ! Tôi muốn không con rưồi nào bay vào được!"

Vừa dứt lời, Nam Cung Bác đã xoay người chậm rãi đi vào sân của mình.

Nhìn bóng lưng của Nam Cung Bác, trong lòng mọi người không khỏi run lên.

Họ đột nhiên cảm giác thân thể Nam Cung Bác không còn thẳng tắp như trước, ông ta như già đi chỉ trong một đêm.

Trong lòng Nhậm Đồng Hoa chua xót, bảo đám người tản đi rồi nhanh chóng đuổi theo chồng mình.

"Ai..." Vừa tới cửa sân, Nhậm Đồng Hoa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thở dài.

Tiếng thở dài này làm Nhậm Đồng Hoa hết sức đau lòng.

Họ làm vợ chồng mấy chục năm, làm sao bà ta không hiểu Nam Cung Bác chứ?

Nếu không phải quá bất đắc dĩ thì lão già này đâu đến mức sa sút như thế?

Nam Cung Bác tự phụ cả đời, có bao giờ bị người ta ép đến tình trạng như thế này?


Nhậm Đồng Hoa thầm thở dài một tiếng rồi cất bước đi vào sân.

Trong hoa viên, Nam Cung Bác thất hồn lạc phách ngồi ở chỗ đó, trên gương mặt già nua đã hiện đầy uất ức và bất đắc dĩ.

Nhậm Đồng Hoa đi qua rồi ngồi sát bên chồng: “Cần tôi liên lạc với Nhậm gia không? Nếu cần thiết thì họ có thể phái người đến chỉ viện."

"Họ?"

Trong mắt Nam Cung Bác đầy vẻ khinh thường: “Tôi còn không rõ chút bản lĩnh của họ sao? Đối phương có thể tùy ý ra vào thế gia Nam Cung, muốn tiêu diệt họ còn không phải dễ như trở bàn tay?"

Từ trước đến nay Nam Cung Bác không để người nhà mẹ đẻ của vợ mình vào mắt.

Nhậm gia chỉ là gia tộc phụ thuộc vào thế gia Nam Cung mà thôi, nếu không có thế gia Nam Cung thì hiện tại Nhậm gia cũng chỉ là một gia tộc hạng hai.

Người mà cả thế gia Nam Cung cũng không làm gì được thì Nhậm gia có cách gì chứ?

"Làm ơn mắc oán!" Nhậm Đồng Hoa không vui nói một câu rồi ngồi ở một bên tức giận.

Nam Cung Bác không cho là đúng.

Nam Cung Bác trầm mặc một lát rồi trong mắt lại chớp loé lên tia sáng, trầm giọng nói: "Nếu tôi đoán không sai thì đối phương là đám người mấy chục năm trước!"

"Đám người mấy chục năm trước?" Nhậm Đồng Hoa không tức giận nữa, trong mắt đột nhiên b ắn ra sát khí mãnh liệt: “Rốt cuộc họ muốn làm gì? Chúng ta không tìm họ tính sổ mà họ lại dám tìm tới cửa! Thật sự nghĩ thế gia Nam Cung dễ hà hiếp sao?”

Nhắc đến chuyện cũ năm xưa, vợ chồng Nam Cung Bác đều cực kỳ phẫn nộ.